Tối Tiên Du (Dịch)
Nhân thế mà minh
Ma giáo Tầm Long cung tuần sát sử Trương Thừa Long, Vân Thanh môn Lâm Phiền, Nam châu Lôi Sơn Lôi Chấn Tử, nữ đệ tử Thiên Côn môn Mộng Uyển, Tử Tiêu điện Liệt Hỏa tông Tà Phong Tử, tổng cộng có năm người đi Thanh Bình môn để điều tra việc Bạch Bố Y.
Trong đó, Mộng Uyển thuộc về Toàn Chân nhất mạch, cấm dục đoạn tình, nàng một thân bạch y, thanh nhã động lòng người, có vài phần cốt khí tiên tử. Trương Thừa Long nhiều tuổi nhất, cũng bởi vì Ma giáo có thực lực mạnh nhất nên trở thành thủ lĩnh đội hình. Lôi Chấn Tử tuy tính tình ngay thẳng nhưng là đại trí giả ngu. Tà Phong Tử mang trên lưng một cái hồ lô lớn, thần sắc lạnh nhạt nhìn bốn người bạn đồng hành của mình.
Một đường theo hướng bắc mà đi, Tầm Long cung am hiểu điều tra tình báo, đối với địa lý mười hai châu Trương Thừa Long hiểu rất rõ, trừ Mộng Uyển ít lời, Lâm Phiền, Lôi Chấn Tử cùng Trương Thừa Long coi như khá hòa hợp. Mà Tà Phong Tử không trò chuyện, đến con mắt cũng không thèm nhìn những người khác, tự nhiên tỏa lên vẻ kiêu ngạo bất tuần.
Thiên Côn môn là Toàn Chân nhất mạch, cơ bản sẽ không cùng chính ma hội minh, bọn họ không nguyện ý vào đời, nhưng Ma quân cùng chưởng môn Thiên Côn môn có chút giao thanh. Cuối cùng Thiên Côn môn gia nhập vào trong Chính Ma hội minh, bất quá cho tới nay vẫn không quan tâm lắm đến việc chính ma cùng đại thế thiên hạ, họ có vài phần tư vị tự quét tuyết trước cửa nhà, đối với cái gọi là Quỷ môn trở vể cũng không có chút nào quan tâm.
Quỷ môn tái hiện không chỉ là tin tức xấu đối với chính ma, mà đối với tà phái cũng thế. Người Quỷ môn không phân biệt chính tà, dùng giết chóc làm chủ, đệ tử Quỷ môn bình thường tu vi khá thấp, không đủ để gây sóng gió, tà phái cũng không thèm nhìn vào mắt. Nhưng cao thủ Quỷ môn có tu vi cao thâm lại yêu mến người của chính tà ma, hồn phách người tu chân không chỉ có uy lực mạnh mẽ mà còn có thể lấy đầu lâu để luyện chế pháp bảo Quỷ môn: Âm Hồn khô.
Tà Phong Tử cũng có lúc nói xen vào:
– Tục truyền, môn đồ Quỷ môn đều là dân chúng bình thường, mà Oan Hồn phiên có thể hút máu huyết chủ nhân, sử dụng Oan Hồn phiên càng nhiều lần chết càng nhanh, làm sao có thể xuất hiện cao thủ được?
Trương Thừa Long nói:
– Xác thực là vậy, nếu như dân chúng bình thường lợi dụng đạo thuật Quỷ môn để luyện chế Oan Hồn phiên, vậy thì sẽ không đủ để gây nên sóng gió gì. Cái gọi là cao thủ Quỷ môn chính là ám chỉ tu hành nguyên bản thành công, người tu đạo viên mãn Trúc Cơ, bọn họ không những không bị Oan Hồn phiên làm hại khi sử dụng, hơn nữa họ không giống đệ tử cấp thấp chỉ biết giết chóc, thậm chí đối thủ mạnh hay yếu thì đều nhận ra được. Quỷ môn có hai kiện pháp bảo, một cái là Oan Hồn phiên phi thường lợi hại, cái còn lại chính là Oan Hồn khô. Theo sách vở ghi chép lại, năm đó Vạn Tà môn công phá tổng đàn Quỷ môn, chưởng môn Vạn Tà môn đơn thân độc mã đánh nhau với tổng hộ pháp Quỷ môn có năm cái Oan Hồn khô, song phương đại chiến một ngày một đêm, tuy cuối cùng cũng diệt được tổng hộ pháp Quỷ môn nhưng chưởng môn Vạn tà môn cũng bị âm khí xâm hại, vài chục năm sau vũ hóa. Đương nhiên là tổng đàn Quỷ môn cũng có pháp trận hộ giáo, nếu như không có thì sẽ rất thoải mái.
Tà Phong Tử hỏi:
– Cao thủ Quỷ môn có đặc điểm gì?
Trương Thừa Long trả lời:
– Không biết, không ít đệ tử chính đạo, ma đạo hoặc tà phái không cam lòng không thể nào thăng tiến tu vi được nữa, nếu như cơ duyên xảo hợp, những người này có thể gia nhập Quỷ môn, luyện thành Oan Hồn phiên, thực lực sẽ tăng cao rất nhiều. Bởi vì như thế nên lúc bọn họ luyện chế Âm Hồn phiên đều phải lựa chọn người có đạo hạnh cao thâm. Vạn tà môn diệt Quỷ môn cũng bởi vì tổng tuần sát sử Vạn tà môn bị bốn gã đệ tử Quỷ môn giết chết, lấy được đầu lâu, muốn luyện Âm Hồn khô. May mà chưa luyện thành thì Vạn Tà môn đã đánh thẳng vào tổng đàn, nếu không thật không biết cái Âm Hồn khô của tổng tuần sát sử có bao nhiêu uy lực.
Cũng bởi vì Quỷ môn vừa phát triển đã bị diệt cho nên ấn tượng của mọi người phần lớn chỉ dừng lại trên đầu đám đệ tử cấp thấp, chỉ chú ý tới số lượng cực nhỏ đệ tử tinh anh.
Tà Phong Tử hỏi:
– Làm sao có thể phá được Oan Hồn phiên?
Trương Thừa Long đáp:
– Phá Oan Hồn phiên của đệ tử cấp thấp có rất nhiều cách, ta nghĩ sau khi Quỷ môn tái hiện, các phái trong Chính Ma hội minh sẽ cáo tri cho môn nhân cách đối phó với Oan Hồn phiên. Nhưng nếu là đệ tử tinh anh thì rất khó nói, linh hoạt bách biến, bản thân bọn họ lại sở hữu đạo thuật, rất khó đối phó.
Tà Phong Tử hỏi tiếp:
– Có thể xuyên qua chân khí bọn họ không?
Liệt Hỏa giáo không có sách vở ghi chép đầy đủ như chính đạo.
– Có thể.
Trương Thừa Long đáp:
– Người của Quỷ môn có hắc khí bao quanh thân, không cách nào che dấu.
Nghe nói như vậy Tà Phong Tử cũng yên tâm một ít, cái đó và chín đạo không giống nhau, song phương do lý niệm đối lập nên mới tạo thành xung đột, cuối cùng trở thành tử địch. Mà Quỷ môn đối với chính ma tà đều không có oan cừu gì, nhưng vì ngươi có tu vi nên ngươi bị bọn họ để ý. Đệ tử bên trong tổng đàn thì vô sự, nhưng nếu đệ tử ra ngoài rất khó nói. Tà Phong Tử thầm nghĩ trong lòng: Khó trách Vạn Tà môn muốn dẫn đầu diệt trừ Quỷ môn, cái Quỷ môn này quả thật làm cho tất cả người trong tu chân giới đều bất an.
Cũng giống như tà phái xâm lượt, tà phái muốn tranh đoạt linh sơn phúc địa, một bộ phận tà phái dùng bá tánh bình dân để luyện pháp bảo tà môn, một bộ phận tà phái chiếm lĩnh tiên sơn trước, đúng là không có đủ đoàn kết. Mà chính ma lúc trước không hề đi chung hướng, chính đạo càng không tới lui, nhưng tai vạ đến nơi thì bọn họ liền liên hợp cùng một chỗ. Nếu như Quỷ môn phát triển an toàn vậy cái chính ma liên minh không chừng sẽ có thêm tà phái.
Tà Phong Tử nhìn Mộng Uyển, cái Thiên Côn môn này chính là quét tuyết trước cửa nhà, ba trăm năm trước, vào lúc tà đạo đại chiến, Thiên Côn môn không phái người nào ra cả. Tà phái lúc đó cũng thông truyền tất cả các môn phái trêu chọc Toàn Chân nhất mạch. Không biết Thiên Côn môn có nghĩ đến chuyện đó hay không, một khi chính ma bị tà phái tiêu diệt, bọn họ liệu có thể sống được bao lâu? Ngươi muốn tĩnh tâm tu luyện lại muốn thế gian dung hạ cho ngươi một chỗ để tu luyện, làm gì có chuyện dễ dàng đến vậy.
Nhìn qua Lâm Phiền, Tà Phong Tử thầm nghĩ: Cái Vân Thanh môn tuy còn quy cũ, không chọn mới, không chọn tài, muốn lưu liền lưu, muốn đi thì đi, nhưng lực ngưng tụ lại thêm hồn hậu. Thêm việc tuấn tài đồng lứa xuất thân từ Vân Thanh môn khá nhiều, sớm muốn cũng sẽ thành môn phái quan trọng trong chính đạo. Nam châu Lôi Sơn phái thì sao? Chỉ sợ môn phái này là khó đối phó nhất, mà ngay cả chính đạo hay ma giáo đối với bọn họ cũng đều không hiểu nhiều lắm.
…
Năm người cứ thế mà đi trên mây, tiếp nhập Thanh châu. Thanh châu là linh địa, dân cư đông, quốc cùng dân cường, hình thành sự tương phản mãnh liệt so với Bắc châu. Sinh hoạt dân chúng có chút giàu có, thuế thu nhập của triều đình đều là từ dân chúng, ngay cả hoàng đế dù cho tam thê tứ thiếp thì dân chúng vẫn rất kính yêu, cho nên người Thanh châu có cảm giác rất tự hào. Trăm năm trước, biên cảnh Bắc châu và Thanh châu xảy ra xung đột, năm nghìn Lang kỵ binh tiến thẳng vào Thanh châu, biên phòng Thanh châu chỉ có mấy trăm người. Nhưng mà thổ hào hào hiệp tập tức tập kết tư quân chống đỡ, hơn nữa, tán tài trong thiên hạ chiêu mộ được hơn ba mươi vạn, cùng đối kháng với Lang kỵ quân của Bắc châu. Tuy là như thế nhưng Thanh Châu quốc cùng dân cường cũng khiến cho quân sự Thanh châu là yếu ớt nhất. Thổ hào hào hiệp đều đưa thư lên triều đình, mười năm trước triều đình bắt đầu trưng thu thuế mã, Thanh châu không binh nên phải mua dũng sĩ của mười hai châu làm binh lực, kiến tạo nên một tổ không kém hơn mười vạn Lang kỵ binh của Bắc châu để trấn thủ biên cảnh.
Bất quá, Bắc châu là quốc cường dân cùng, có được bốn mươi vạn tinh binh, còn có mười vạn Ngự Lâm quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ, một khi Bắc châu xâm lấn toàn diện, nếu như Trung châu không cứu, chỉ sợ Thanh châu sẽ diệt vong. Triều đình Trung châu chỉ hy vọng cùng Thanh châu làm hàng xóm mà không muốn cùng Bắc châu ác hàng xóm làm bạn, họ sẽ không ngồi nhìn không quản, cũng bởi vì nguyên nhân này nên trăm năm qua, biên cảnh Bắc châu và Thanh châu tuy xảy ra xung đột nhưng đều là xung đột nhỏ không đáng kể.
Thanh châu trọng văn kinh võ, phúc địa có chút phồn hoa, có chỗ trăng gió nổi danh nhất mười hai châu, Thanh châu còn có vô số tài tử thi nhân. Rượu ngon món ngon cũng là có một không hai suốt cả mười hai châu. Ngay cả thương nhân Đông châu cũng phải đến Thanh châu mua rượu để buôn bán đến Đông châu, khi đến Đông châu, giá của nó tăng gấp mấy lần nhưng vẫn là cung không đủ cầu như cũ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!