Tối Tiên Du (Dịch)
Ẩn Tiên tông
Sáng sớm hôm sau, Lâm Phiền đi đến đại điện Vân Thanh sơn, đệ tử thủ vệ đi vào rồi sau đó cáo tri Lâm Phiền một giờ nữa hẳn quay lại. Đây là hẹn trước, chưởng môn không phải lúc nào cũng phải ở đại điện, cũng không phải phục vụ bất cứ ai mà cứ phải chờ đợi ở đại điện.
Một lúc lâu sau Lâm Phiền mới được diện kiến Thiên Vũ chân nhân, Thiên Vũ chân nhân có vẻ hơi mỏi mệt, tóc mây trước trán có chút rối. Thiên Vũ chân nhân hôm nay không ngồi ở vị trí dành cho chưởng môn mà ngồi trên ghế tiếp khách, nhìn thấy Lâm Phiền thì nàng chỉ vào cái ghế đối diện mình:
– Ngồi đi.
Lâm Phiền hỏi lại:
– Chưởng môn, ta chốc nữa quay lại nhé?
Thiên Vũ chân nhân lắc đầu:
– Đêm qua vừa nhận được tin tức, nội bộ Ma giáo đang thương thảo, họ muốn đem tổng đàn chuyển qua Đông Châu hoặc là Nam Châu, sắp tới đây sẽ đưa ra quyết định.
– Ừ.
Lâm Phiền không hiểu Thiên Vũ chân nhân nói với mình mấy thứ này làm gì.
– Hôm qua Tử Tiêu điện điểm binh, cộng thêm Liệt Hỏa tông cùng mười tông, tổng cộng lấy ra được bốn trăm đệ tử tinh anh đang chờ lệnh, chỉ cần Chính Ma hội minh mấy ngày sau lên án Thanh Bình thì sẽ phát binh đi Thanh Châu. Bên trong quả đúng là có kẻ gian, kẻ gian ấy mật báo cho Tử Vân chân nhân biết, sơn môn của Thanh Bình môn bị hủy, hiện tại đang bố trí lại trận pháp, sớm một ngày thì Thanh Bình môn càng có hại.
Thiên Vũ chân nhân nói tiếp:
– Lâm Phiền, ngươi đã đi Tử Tiêu điện mấy lần, nói cái nhìn của ngươi xem nào?
– Chưởng môn vốn không phải quan tâm trận chiến giữa Tử Tiêu điện và Thanh Bình môn, mà người lo lắng Tử Tiêu điện sẽ tiêu hao phần lớn thực lực, điều đó khiến cho Ma giáo không còn tín nhiệm Tử Tiêu điện, lúc đó chỉ còn cách di chuyển đến Đông Châu hoặc Nam châu. Một khi làm vậy, Tây Châu chắc chắn sẽ loạn.
Thiên Vũ chân nhân gật đầu:
– Đúng vậy.
Lâm Phiền nghĩ một lát nói tiếp:
– Bản thân ta lại cảm thấy Ma giáo di chuyển là một chuyện tốt. Tây Châu vốn là nơi lạnh khủng khiếp, so với mênh mông tuyệt địa thì chỉ đỡ hơn một chút mà thôi. Mà nơi tốt nhất lại là Ma Sơn. Người tà phái không hợp với chính đạo, muốn xâm chiếm mười hai châu cũng chỉ vì tìm kiếm một nơi phúc địa để tu luyện. Ma giáo rời đi, ai sẽ chiếm Ma Sơn? Sau khi Ma giáo đi Đông Châu hoặc Nam Châu, tà phái dám vào Trung Châu liền có thể đánh úp bọn họ ở cả ba mặt.
– Đúng, nhưng mà một khi Tà Hoàng sống lại sẽ dẫn binh chinh phạt… Khiến cho Ma giáo và ta lo lắng không phải là Tử Tiêu điện, Tử Tiêu điện có thói quen khó sửa, Tử Vân chân nhân lại không phải mà một vị anh chủ. Thứ ta lo lắng chính là Tà Hoàng.
Thiên Vũ chân nhân chuyển chủ đề:
– Lâm Phiền, ngươi tìm ta có việc gì?
Lâm Phiền đáp:
– Cầu thí luyện Kim Đan.
– Đó không hẳn là thí luyện, nó gọi là khiêu chiến thì đúng hơn.
Thiên Vũ chân nhân gật đầu, xoay người đến văn án viết một phong thư:
– Cầm cái này đi Ẩn Tiên tông.
– Đa tạ chưởng môn.
Thiên Vũ chân nhân nói:
– Lâm Phiền, vì sao tông chủ của ngươi không nhận ngươi làm đồ đệ?
Lâm Phiền trả lời:
– Tông chủ là người đại trí tuệ, không thu tất nhiên có đạo lý của người.
– Lười đúng không?
– Ừm… Tám chín phần mười là vậy.
Lâm Phiền nói tiếp:
– Mặt khác, tông chủ thỉnh chưởng môn mời ai đó đi Chính Nhất sơn làm chủ trận, hắn muốn xuất môn mấy tháng, hiện nay hài tử trên Chính Nhất sơn quá nhiều, không có người chủ trận sợ rằng sẽ phát sinh vấn đề.
Thiên Vũ chân nhân khó tin hỏi:
– Chính Nhất trận, trừ tông chủ ngươi ra ai còn có thể làm chủ được? Hắn không dạy lại cho môn nhân sao?
Lâm Phiền nghĩ một lát:
– Không phải còn có chưởng môn ngươi sao?
– …
Thiên Vũ chân nhân nhìn Lâm Phiền chăm chăm, không sai, làm chưởng môn thì có quyền truyền ngôi pháp bảo, có thể điều khiển tất cả trận pháp ở Vân Thanh sơn. Nhưng mà chưởng môn, là chưởng môn chứ không phải là bảo mẫu Chính Nhất tông đâu. Thiên Vũ chân nhân hỏi:
– Tông chủ ngươi nói à?
Lâm Phiền quanh co:
– Cái này… cũng không phải là tất cả.
Thiên Vũ chân nhân nghi hoặc:
– Tông chủ ngươi nói cái gì?
– Hắn nói… Hắn nói… Hắn nói gọi bà nương đến thay ca.
Lâm Phiền cẩn thận nói tiếp:
– Về phần bà nương là ai thì ta đoán thôi.
Lâm Phiền nói xong liền cảm nhận được ngàn vạn sát khí đang bùng nổ, chỉ thấy đồng tử Thiên Vũ chân nhân như đầy sao lóng lánh…
Lâm Phiền vội nói:
– Tông chủ đã đi rồi.
– Hừ, coi như hắn chạy nhanh.
Thiên Vũ chân nhân hít một hơi thật sâu, khôi phục lại bình tĩnh nói:
– Ngươi đi đi.
– Vâng!
…
Ẩn Tiên tông nằm phía đông đỉnh Ẩn Tiên sơn, phía trên Ẩn Tiên sơn là đỉnh cao nhất Vân Thanh sơn, thậm chí là Đông Châu: Xạ Nhật phong. Nghe đồn Hậu Nghệ bắn mặt trời ở ngay tại đây.
Ẩn Tiên tông là cấm địa, bên trong có mười hai vị cung phụng của Vân Thanh sơn, mà mười hai người này tính cách cũng bất đồng. Giống như vị cung phụng mà Lâm Phiền gặp ở sơm môn, người này chính là cao thủ đã thoái ẩn của Thiên Hành tông, ông ta cao hơn Lâm Phiền ba lần, bề ngoài tuổi chừng sáu mươi, hiện đang cùng một con cóc chơi cờ tướng.
Con cóc đáng thương lại không phải là linh thú, bị pháp thuật giam cầm tại quân cờ trên bàn, chỉ có thể bất lực kêu mấy tiếng. Hai gã đệ tử thủ sơn làm như không thấy gì, vừa thấy Lâm Phiền liền tiến lên một bước chắp tay:
– Sư đệ hữu lễ.
– Sư huynh hảo.
Lâm Phiền đem thư của Thiên Vũ chân nhân đưa ra.
Tên đệ tử kia xem hết, đem thư trả lại cho Lâm Phiền:
– Sư đệ đi thẳng đến Huyễn Vân trận, chủ trận chính là tông chủ đời trước của Thanh Nguyên tông, chỉ cần sư đệ vượt qua là được.
Lâm Phiền đã từng nghe nói qua cái Huyễn Vân trận này, Huyễn Vân trận vốn dĩ là một cái ảo thuật, trong đó có các loại khiêu chiến và lựa chọn, sau khi thông qua thì có tư cách đi vào Vân Thanh thư viện. Cổ Nham và Diệp Vô Song đều thoải mái vượt qua. Vượt qua Huyễn Vân trận không chỉ là lấy được tư cách tiến vào thư viện mà còn là một loại thử thách cho bản thân.
Lâm Phiền cáo từ, hướng về phía Huyễn Vân trận mà bước đến, bước qua vài cây tùng, liền xuất hiện vài vị cung phụng mang vài phần tiên khí đang hạ cờ vây, một lão phụ nhìn bên ngoài hơn năm mươi đứng bên cạnh, châm trà cho hai người. Lâm Phiền bước đến, lễ phép chắp tay cúi xuống, ba người làm như không thấy, tiếp tục chuyên tâm đánh cờ.
Kỳ thủ phía đông nói:
– Tứ muội, không nên chọn tam chọn tứ, đệ tử có tư chất tốt ở Tử Trúc lâm các ngươi đều bị Diệt Tuyệt thu sạch. Ẩn Tiên tông mười hai ngươi đều không có một mống đệ tử đây này.
– Tốt cho đồ đệ, sư phó chết đói.
Lão phụ nói:
– Thế hệ tuổi trẻ thời nay cũng không tồi.
Kỳ thủ phía tây lạnh nhạt nói:
– Thiên Vũ cũng là một đời không tồi đấy thôi? Đây là môn nhân của tiểu tử Tam Tam đúng không?
– Ây… Trường giang sóng sau đè sóng trước mà, một thế hệ đổi một thế hệ.
Kỳ thủ phía đông hạ cờ:
– Cái tên Cổ Nham kia thì sao? Thu hay không?
Kỳ thủ phía tây nhíu mày:
– Thiên Vũ cũng đã nói với ta việc của đứa bé này rồi, đứa nhỏ này không tồi, nhưng cha hắn lại là giáo chủ Huyết Ảnh giáo. Ta cảm thấy đứa tên Bạch Mục kia lại có thể dạy dỗ, có tài năng đấy, không chừng lại là một Thiên Vũ khác trong tương lai, cho nên ta chuẩn bị thu nhận hắn đây này.
Kỳ thủ phía đông hỏi:
– Thiên Vũ nói có bốn người trẻ tuổi có tiềm lực nhất, Diệp Vô Song, Cổ Nham, Bạch Mục… Sao lại thiếu một tên ấy nhỉ?
Kỳ thủ phía tây:
– Chính là tiểu tử này, tên hắn là Lâm Phiền, đáng tiếc tục khí của hắn quá nặng.
– Ha ha, ngươi còn cho mình là tiên nhân à? Chúng ta cũng chỉ là tục nhân thôi.
Kỳ thủ phía đông nói:
– Tà Hoàng tái xuất, lão nhị, hắn cùng đời với ngươi đó.
Kỳ thủ phái tây đáp:
– Lúc Tà Hoàng độ kiếp thất bại ta chỉ mới sáu tuổi, hắn là tiền bối của ta.
Lão thái bà nói xen vào:
– Ý của lão đại là Tà Hoàng tái nhậm chức, những lão khọm già chúng ta cũng không xê xích gì nhiều, có đồ đệ tốt thì thu vài tên, chừa cho Vân Thanh sơn chút hạt giống.
Kỳ thủ phía đông hỏi:
– Lão đại còn nói cái gì?
Lão thái bà đáp:
– Y hỏi ý tứ các ngươi, nếu như nguyện ý thì hắn sẽ cho Thiên Vũ đem danh sách mấy người trẻ tuổi có tiềm chất tới.
– Sống là người Vân Thanh, chết là quỷ Vân Thanh.
Đông kỳ thủ nói:
– Cứ theo ý lão đại đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!