Tối Tiên Du (Dịch) - Toàn Chân và Chính Nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Tối Tiên Du (Dịch)


Toàn Chân và Chính Nhất



Lâm Phiền nói:

– Tông chủ, ta có mấy vấn đề, vấn đề thứ nhất, lúc trước ngươi thường nói hươu nói vượn, hôm nay tại sao lại đột nhiên kể ta nghe về hai cây châm này? Vấn đề thứ hai, nghe xong chuyện xưa, hình như sau khi cha mẹ ta tư thông với nhau thì mẫu thân của ta cũng chưa có gặp ngươi, một mình phụ thân của ta lại đi Đông Nham đảo, vậy mẫu thân của ta là ai? Đã đi đâu? Ai đưa ta ra Đông Nham đảo? Vấn đề thứ ba, rõ ràng là chỉ có ba châm, vì cái quỷ gì mà tâm pháp lại là lấy nhiều để thắng?

Tam Tam chân nhân đáp:

– Vấn đề thứ nhất, đồ đạc của ngươi thì tự nhiên là của ngươi, bất quá mấy cây châm này rất khó luyện, ngươi không muốn đem toàn bộ tâm tư để luyện quá mấy thứ này cũng không sao, về phần uy lực như thế nào thì ta cũng không biết. Vấn đề thứ ba, sư phụ của phụ thân ngươi đã có phần tâm đắc về khống chế, châm này có thể một hóa ba, ba hóa chín, chín hóa hai mươi bảy… Chỉ là không chế, không phải điều khiển. Về phần vấn đề thứ hai, ta không biết, cảm ơn. Lâm Phiền này, ta đối với ngươi vẫn cảm thấy rất hài lòng, ngươi nóng lòng cầu cho được công pháp cường công, nhưng ngươi lại không gian lận lừa gạt ta, bước tiếp theo nếu như chỉ luyện Tú Hoa châm có thể sẽ không có lĩnh ngộ gì nữa, cho nên ta cảm thấy mấy thứ này đã có thể giao cho ngươi. Cũng như ngươi tìm kiếm Cửu Dương hoa vậy, ta không dám cam đoan năm nay có Cửu Dương hoa mười cánh. Châm này có thể luyện hóa được hay không hết thảy đều phải xem vận mệnh của ngươi. Ngươi có phụ thân cùng sư phụ của phụ thân ngươi hai đời nghiên cứu tâm pháp, ngươi lại còn trẻ hơn bọn họ, chưa hẳn không thể luyện thành.

Bạch Mục nói:

– Chân nhân, việc này… Ngay cả ta cũng có thể thấy được, ngươi nhất định biết mẫu thân của Lâm Phiền là ai.

– Đúng vậy, ta biết rõ, nhưng ta không nói.

Tam Tam chân nhân lại đùa giỡn lần nữa, bất quá lần này hắn thở dài bổ sung:

– Lâm Phiền, khi mẫu thân ngươi mất, đối với ngươi vẫn rất tốt. Được rồi, hai người các ngươi đi đi.

Bầu trời đầy sao, Bạch Mục và Lâm Phiền đứng ở bên dòng suối nhỏ dưới chân núi, Bạch Mục nhìn Lâm Phiền:

– Có suy nghĩ gì?

– Nghĩ cái gì?

Lâm Phiền hỏi lại.

Bạch Mục nói:

– Thiên Mang tâm pháp và Vô Ảnh, Tật Phong.

Lâm Phiền cười rất thoải mái:

– Hết thảy đều tùy duyên, luyện được thì luyện, không luyện được cũng là tạo hóa, cưỡng cầu làm gì.

Bạch Mục nghĩ một lát rồi hỏi tiếp:

– Vậy còn mẫu thân của ngươi?

Lâm Phiền tự hỏi một lát:

– Nếu như tông chủ không nói láo thì mẫu thân tất nhiên là vì các loại nguyên nhân mà không thể ở cùng một chỗ với phụ thân ta, người chắc chắn không thể không biết chuyện phụ thân ta sắp bị tiểu thừa thiên kiếp giáng xuống, đem ta cho phụ thân giữ mà không cho người thường giữ, chắc hẳn người có chỗ khó xử riêng. Vân Thanh môn có nhiều cô nhi, mọi người đều quen không cha không mẹ. Hết thảy tùy ý đi, ngày nào đó gặp được thì thăm hỏi, không gặp cũng không cưỡng cầu.

Bạch Mục khen:

– Ngươi nói mấy câu đó rất có ý vị thoát tục đấy, có điểm giống ý cảnh Toàn Chân nhất hệ, giống như Bồng Lai vậy, vừa vào Bồng Lai thì không cha không mẹ… Khoang…

– Chuyện gì vậy?

Lâm Phiền nghi vấn.

– Tông chủ ngươi nói sư công của phụ thân ngươi là cao thủ Bồng Lai, mà sư phụ của phụ thân ngươi có thể khống chế ba châm, hơn nữa còn viết được Thiên Mang tâm pháp. Phụ thân ngươi có thể tới được tiểu thừa thiên kiếp, ít nhất cũng phải là đệ tử tinh anh Bồng Lai. Vân Thanh sơn chúng ta, Tử Tiêu điện, Lôi Sơn là Toàn Chân nhất mạch, ngay cả Thiên Côn môn vốn nằm trong Chính Ma hội minh cũng không lui tới, càng đừng nói đến Bồng Lai, Bồng Lai không đón tiếp khách lạ.

Bạch Mục suy ngẫm rồi nói tiếp:

– Có thể vào được Bồng Lai, cùng phụ thân ngươi nảy sinh tình cảm, hiển nhiên vẫn cần một chút thời gian kết giao. Vậy… Tám chín phần mười mẹ ngươi là Toàn Chân nhất mạch.

Lâm Phiền chợt nghĩ ra:

– Không sai, Toàn Chân nhất mạch không thể thành gia lập thất, hai người phá giới, phụ thân của ta bị trục xuất khỏi sơn môn, mà mẫu thân ta có thể cũng bị môn phái trừng phạt… Người chưa bị trục xuất khỏi môn phái, nếu không thì hai người đã ở cùng một chỗ rồi. Như vậy suy tính, mẫu thân của ta có thể là một người có bối cảnh trong Toàn Chân nhất mạch.

Bạch Mục gật đầu:

– Trong mười hai châu, Toàn Nhân nhất mạch lớn nhất chính là Thiên Côn môn, nhưng mà Toàn Chân nhất mạch không để ý tới thế gian, Đông Hải, Bắc Hải, Nam Hải tán nhân hoặc là môn phái, phần lớn đều là Toàn Chân nhất mạch, tất cả đều rời bến để trách việc tục thế. Đại phái như Bồng Lai cũng có bốn năm người như vậy. Toàn Chân nhất mạch gần đây không qua lại với Chính Nhất hệ chúng ta. Khó, khó lắm.

Lâm Phiền cười:

– Bạch Mục, ta quả thật là tùy ý mà, không tìm thì không tìm. Ngày mai ta đi đại điện gặp chưởng môn, muốn thử qua thí luyện Kim Đan, xem có thể tiến vào thư viện Vân Thanh hay không đấy.

Thư viện Vân Thanh cũng giống như Tàng Thư điện của Tử Tiêu điện, chỉ bất đồng là trong thư viện Vân Thanh không có bất kỳ ghi chép lịch sử hay kỳ nhân dị sự nào, chỉ có đạo pháp và đạo pháp tương quan tâm đắc khi tu luyện. Tất cả ghi chép đạo thuật của các môn phái đều không giống nhau, muốn vào được thư viện Vân Thanh cần phải đạt tới cảnh giới Kim Đan, nếu không có thể sẽ bị đạo thuật tu luyện phản ngược lại. Nếu như tu vi đã đủ rồi thì có thể vượt qua thí luyện. Sau khi Lâm Phiền đạt đến Kim Đan thì đã muốn đi, bất quá Tam Tam chân nhân lại giữ chặt hắn yêu cầu luyện Thiên Mang tâm pháp, việc này đến giờ gặp khá nhiều trở ngại.

Vẻ mặt Bạch Mục cực kỳ hâm mộ:

– Các ngươi đều đã đến Kim Đan, ta chỉ mới viên mãn Trúc Cơ, đặc biệt là Cổ Nham sư huynh đã qua Kim Đan kỳ.

Lâm Phiền cười:

– Trong sách đều nói đến Kim Đan, nhưng không chừng ngươi không cần đến Kim Đan, trực tiếp nhảy đến Nguyên Anh thì sao.

Bạch Mục nói:

– Trong sách còn có nhan như ngọc… Lâm Phiền, hình như đối với cái vấn đề nhan như ngọc khi đọc sách này ngươi không có bắt bẻ gì nhỉ.

Bạch Mục cảm nhận được. Lâm Phiền không hiểu liếc nhìn hắn.

Bạch Mục giải thích:

– Người đọc sách cũng không cầu nhan như ngọc và mình hợp tính với nhau hay không… Nhan như ngọc, mặt trắng như ngọc, nử tử tuyệt thế. Xinh đẹp như vậy đủ rồi sao? Thật sự là đủ hay sao?

Lâm Phiền nghĩ một lát đáp:

– Cơ bản là vì xinh đẹp đó. Chẳng lẽ từ nay về sau đổi thành trong sách đều có xấu như heo? Vậy thì còn đọc làm gì nửa. Trong lòng mọi người đều thích cái đẹp. Bạch Mục, ngươi động xuân tâm rồi.

– Động rồi, nhưng ta không nói ngươi biết.

Bạch Mục phất tay:

– Đi đây.

Mới đi với Tam Tam chân nhân một chút đã học cách đùa giỡn của Tam Tam chân nhân rồi.

Lâm Phiền phất tay, đưa mắt nhìn Bạch Mục rời đi, trong tay cầm Tật Phong ra đùa giỡn, một đường đi tới trước mộ Trương lão, khẽ dựa vào tảng đá bên cạnh mộ ngồi xuống, thần thức Lâm Phiền chú tâm vào Tật Phong, tựa hồ nó là vật chết nhưng lại có thể cảm giác được bên trong ẩn chứa linh khí cường đại. Nó cho Lâm Phiền cảm giác như thực như giả, tàng mà không lộ. Tâm luyện, đầu tiên là phải lợi dụng chân khí, vận chuyển để thần thức xâm nhập tìm ra được cổ linh khí, rồi sau đó tương thông với chân khí làm cho Tật Phong cảm nhận được linh khí của mình. Nói một cách khó nghe chính là dùng nước ấm nấu ếch, chậm rãi tiếp xúc, làm cho linh khí quen với hình thái linh khí của mình, cuối cùng chân khí và linh khí tan thành một thể, vậy thì bảo vật sẽ là của mình. Pháp bảo cao cấp, có thể đạt tới cảnh giới tâm linh tương thông, Nguyên Anh ngự kiếm, tâm linh tương thông chính là điều kiện cơ bản nhất.

Bất quá cái châm này nên tính là binh khí hay pháp bảo ấy nhỉ? Rõ ràng không thể giá thừa, hơn nữa tông chủ biết mình đến Kim Đan liền cho mình luyện vật này… Nhưng nó lại không giống pháp bảo, pháp bảo phải khu động hoặc dùng đạo thuật dẫn động. Châm này chỉ có thể tấn công địch, không thể giá thừa, không thể hộ thân… Tựa hồ còn không bằng pháp bảo. Chẳng lẽ đây chính là ám khí mà giới giang hồ vẫn thường đồn đại?

Đậu xanh rau muống nhà nó, Vô Ảnh đâu rồi? Lâm Phiền đang muốn thu hồi hai châm, phát hiện ra trên túi da trâu thiếu cây Vô Ảnh, thứ này dùng mắt thường quả thật là tìm không ra mà, Lâm Phiền nhắm mắt dùng thần thức sưu tầm xung quanh. Rất nhanh đã cảm giác được dưới chân có linh khí lúc có lúc không, cúi người xuống đẩy bụi cỏ nhỏ ra, đưa tay xuống dưới, đầu ngón tay nhói lên một cái liền lấy được cây kim. Tay phải cầm Vô Ảnh cắm vào túi da trâu, lại đem túi da trâu ném vào Càn Khôn giới.

Khó trách Diệt Binh bị mất, mấy cái vật quỷ này đúng là nói không có liền không có mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN