Tối Tiên Du (Dịch)
Châm
Bạch Mục cười ha hả nói:
– Vân Thanh sơn phần lớn là cô nhi, bởi vì chiến loạn ôn dịch mà lưu lạc đến đây, ta cũng không ngoại lệ. Nghe tông chủ ta nói, cha ta vốn là quan nhị phẩm trong triều đình Đông châu, bởi vì kéo bè kết phái mà bị bắt, cả nhà cũng bị liên lụy. Vừa lúc gặp tông chủ ta đi ngang qua, hướng về phía hoàng đế cầu một cái nhân tình, gửi gắm ta cho tông chủ mang đi. Tỷ tỷ của ta đi Vô Sắc am ở Hải châu, ta tới Vân Thanh môn.
Hải châu là một cái đảo nhỏ ở phía nam Nam châu, tự thành một châu, diện tích không lớn, hơn nữa còn rất gần lục địa.
Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:
– Ngươi muốn báo thù không?
Bạch Mục lắc đầu:
– Lúc còn trẻ, cha ta vốn là một vị quan liêm minh chính chực, tạo phúc cho dân khiến dân chúng kính yêu vô cùng. Sau đó bởi vì chiến tích lúc trước mà được điều đến kinh thành, bắt đầu kéo bè kết phái, thân là ngự sử lại còn là đảng phái, đến trung niên thì xa hoa lãng phí vô độ. Ta vốn là con của tiểu thiếp thứ bảy đấy… Lâm Phiền, hiện tại ngươi có chắc là muốn thảo luận thân thế của ta không? Ngươi không nóng lòng đi tìm Cửu Dương hoa mười cánh à?
Lâm Phiền lắc đầu:
– Hôm nay thì không được, kỳ thật thì ngày mai cũng không được, ta vốn có ngàn cây Tú Hoa châm, thế nhưng không có cảm giác gì cả.
– Biết được là tốt rồi.
Âm thanh của Tam Tam chân nhân ung dung truyền đến.
Lâm Phiền ngoảnh lại, Tam Tam chân nhân vốn đứng bên ngoài hai người tầm mười trượng, Lâm Phiền hiểu rõ vì sao Tam Tam chân nhân lại ở chỗ này, tên này lo lắng mình sẽ gian lấn đấy. Bạch Mục thì kinh ngạc, nghĩ đến thời điểm mình bày trận, Tam Tam chân nhân vốn dĩ đứng trong trận nhưng mình lại không có cảm giác gì.
– Đi theo ta.
Tam Tam chân nhân nói xong liền xoay người rời đi.
Bạch Mục và Lâm Phiền một đường đi theo, đi một hồi đã trở lại đỉnh núi Chính Nhất tông.
Ba người ngồi xuống bàn đá trên đỉnh núi, Tam Tam chân nhân lấy một cái túi da trâu từ trong túi Càn Khôn ra, trong túi da trâu có ba cây kim. Trong đó có một cây còn nhỏ hơn Tú Hoa châm, không biết là do vật gì luyện thành mà lúc ẩn lúc hiện. Tam Tam chân nhân giới thiệu:
– Nó tên là Vô Ảnh, đến vô ảnh, đi vô tung, xuyên thể xuyên khí, có thể di động trong huyết mạch, thậm chí phá thẳng đan điền, phi thường âm độc.
Tam Tam chân nhân chỉ cây châm thứ hai, lớn gần bằng Tú Hoa châm, thân trâm hình tròn, hai bên lại hơi dẹp, Tam Tam chân nhân nói:
– Nó tên là Tật Phong, trong ngáy mắt đã đi ngàn dặm, âm chưa tới nó đã tới trước.
Cây châm thứ ba so với kim khâu không sai biệt nhiều lắm, tướng mạo cũng rất bình thường, ấy thế mà Tam Tam chân nhân lại thần sắc ngưng trọng cầm lên:
– Tên thật kim khâu, có thể may chăn nệm, một tiền có thể mua mười cái.
– Cút.
Lâm Phiền không chút khách khí khinh bỉ.
– Được rồi, cái cây châm này vốn dĩ bị mất.
Tam Tam chân nhân không để ý Lâm Phiền khinh bỉ nói tiếp:
– Nó tên là Diệt Binh, vô cùng bén nhọn, pháp bảo binh linh bình thường đều bị nó xuyên qua, biến chúng thành sắt thường… Biết ngươi có nhiều vấn đề để hỏi rồi, nhưng trước tiên nghe ta nói hết đã.
– Phụ thân ngươi là một vị tán nhân, xưng là Đông Nham chân nhân.
Bạch Mục lập tức nói:
– Đông Nham chân nhân vốn là đệ tử Bồng Lai, sau đó bởi vì yêu một người con gái mà bị trục xuất khỏi sư môn, cư ngụ trên một hòn đảo Đông Nham cách Bồng Lai ngàn dặm, chỉ ghi lại là người ở đó một năm.
– Sau đó thì sao?
Lâm Phiền hỏi.
Bạch Mục nhún vai:
– Sau đó? Không có sau đó.
Hai người đồng thời nhìn về phía Tam Tam chân nhân, Tam Tam chân nhân nghĩ một lát rồi nói:
– Ta và phụ thân người từng kết giao, tửu lượng của hắn tương đối khá, ta cũng thường xuyên đi Bồng Lai chơi đùa. Có một ngày, hắn gửi phi kiếm truyền thư cho ta để ta đi Đông Nham đảo, ta đi đến đó liền phát hiện ra ngươi, lúc đó ngươi chỉ mới một tuổi.
– Cắt cắt, chờ một chút, mẹ ta đâu rồi?
Lâm Phiền hỏi, làm sao lại thiếu vấn đề mấu chốt vậy được chớ.
– Mẹ ngươi thì liên quan gì tới ta.
Tam Tam chân nhân mặc kệ Lâm Phiền trợn mắt tiếp tục nói:
– Bồng Lai sáu tính bốn mệnh, tư chất căn cốt của phụ thân ngươi đều là thượng thừa, tu vi cảnh giới khá cao, nhưng vì tư thông nử tử mà tổn hao tâm pháp Bồng Lai, tu vi không tiến mà lùi. Trước đó một năm, ta chỉ biết được rằng hắn sắp phải chịu tiểu thừa chi kiếp, cơ bản là không thể nào qua. Hắn là người tùy tính, trong lòng hiểu rất rõ nên không quan tâm gì. Lần đó phi kiếm truyền thư là muốn ủy thác tên tiểu quỷ nhà ngươi. Ta lại không phải bảo mẫu, vậy nên ta phó thác cho ông bà của ngươi, đợi bọn bọ dưỡng nuôi ngươi đến chín tuổi thì cứ theo ước định mà đưa đến sơn môn, ta sẽ thuận tiện thu ngươi.
Tam Tam chân nhân nói:
– Cái Thiên Mang tâm pháp này cùng với ba châm là do phụ thân ngươi đưa cho ta, hắn bế quan tại Bồng Lai mấy năm vẫn không cách nào luyện thành. Các ngươi có nghe nói đến bốn gã cao thủ kết bạn tìm kiếm biển rộng chưa? Cuối cùng không có ai trở về. Sư công của phụ thân ngươi chính là một trong số đó, sau khi hắn rời bến, mỗi năm đều truyền về một phong thư.
Bạch Mục gật đầu:
– Ghi chép kể lại, sau khi bọn họ kết bạn rời bến thì gặp mưa to gió lớn kéo dài ngàn dăm, còn gặp phải giao long vạn năm, còn có xoáy nước lớn như Trung châu, bởi lực hút của xoáy nước mà bọn họ phải từ bỏ Thất Bảo thuyền do Mặc Gia chế tạo chuyển sang ngự kiếm bay đi. Phong thư cuối cùng là do cao thủ Lôi Sơn phóng ra, nói rằng họ đã gặp được một mảng tiên sơn, tiên khí lượn lờ. Chính vì như thế nên sau đó không thiếu người cho rằng bọn họ đã tìm được tiên nhân, tu thành chính quả, vậy nên sau đó nữa có không ít người rời bến tìm kiếm tiên sơn. Cũng có người cho rằng, phụ cận tiên sơn vì sao lại có rất nhiều yêu thú, suy ra đó không phải tiên sơn.
Tam Tam chân nhân gật đầu:
– Con mọt sách Thanh Nguyên tông quả thật hiểu biết không ít. Ba cây châm kia do chính sư công của phụ thân ngươi đưa về trước khi tới tiên sơn, lần này không có thư mà chỉ có ba cây châm, mang châm trở về là bảo kiếm mà ông ta ngự kiếm, cũng là thanh bảo kiếm duy nhất phòng thân của sư công của phụ thân ngươi: Đoán Hỏa kiếm. Mà phi kiếm truyền thư lúc trước đều dùng Bồng Lai kiếm, mặc dù là vật phi phàm nhưng cũng có chút khó khắm. Đoán Hỏa kiếm chính là lợi khí hộ thân cũng như tấn công địch của sư công ngươi, hơn nữa nó vẫn ở lại Bồng Lai cho tới nay, còn là thái độ vô chủ.
Bạch Mục nghĩ ra một ít điều:
– Vậy thì có thể do sư công đột nhiên phi thăng hoặc là biết mình không qua khỏi. Ba cái châm này tất nhiên là vật của người khác, vô chủ, nói rõ ràng đối phương đã chết. Lớn mật suy đoán, bốn cao thủ tiến vào tiên sơn liền bị tập kích, phản kích giết chết một người hoặc vài ngươi, rồi sau đó không qua khỏi, sư công liền hướng về phía Bồng Lai mà phát ra phi kiếm truyền thư. Tình hình khẩn trương nên không cách nào viết được thư từ, ba châm này có thể chính là binh khí của đám người hại bọn họ.
– Ai biết được.
Tam Tam chân nhân nói:
– Ba châm này vô chủ, sư phụ của phụ thân ngươi nghiên cứu nhiều năm, tuy không cách nào luyện hóa được ba cây châm này để sử dụng, nhưng cũng lĩnh ngộ được không ít pháp môn, chính từ Thiên Mang tâm pháp mà cũng có chút hiểu rõ ba châm, cho nên đặt tên là Vô Ảnh, Tật Phong và Diệt Binh. Ba châm truyền cho phụ thân ngươi, phụ thân ngươi liền bế quan tu luyện, cộng thêm tâm đắc mà sư phụ của phụ thân ngươi lưu lại, cơ bản rằng hắn có thể luyện hóa thành công. Thế nhưng hắn lại yêu nử tử, kết quả là bị trục xuất khỏi sư môn. Phụ thân ngươi ở lại Đông Nham đảo một năm, lúc ta đi thì không gặp người khác, suốt một năm đó phụ thân ngươi cũng không có tâm tình đi luyện hóa ba châm. Lúc ta mang ngươi đi, thời điểm cầm châm thì Diệt Binh đã mất, ta hỏi tại sao, phụ thân ngươi trả lời rất thẳng thắng rằng muốn ném thì ném, cần gì phải hỏi tại sao.
Tam Tam chân nhân ném túi da trâu qua cho Lâm Phiền:
– Đồ đạc của ngươi, tự mình cất kỹ, có rảnh thì đi luyện đi. Ta ước chừng ngươi chưa tới Nguyên Anh thì luyện không được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!