Linh Chu
Từ Hộc Máu Đễn Kiệt Sức. (2)
Khi nữ ma tỉnh lại lần thứ ba nàng càng yếu ớt, kiệt sức. Nữ ma co ro, không có sức ngồi thẳng.
Phong Phi Vân định dìu nữ ma ngồi dậy nhưng nàng nhắm tịt mắt không dám nhìn hắn.
– Ngươi đi, tránh xa ta ra, thêm chút nữa, chút nữa . . .
Phong Phi Vân liên tục thụt lùi đến cuối cùng đứng dưới Tinh Hồng quỷ thuyền.
Phong Phi Vân hỏi:
– Nữ ma đại nhân bị gì vậy? Có cần ta đưa hai chén bùn năm sắc không? Ăn rồi sẽ bớt nóng nảy.
Nữ ma co ro, nhắm tịt mắt, nức nở nói:
– Ta kêu ngươi tránh xa ta ra, đừng để ta nghe giọng của ngươi. Biến, biến đi!
Phong Phi Vân liếm môi, cười nói:
– Được rồi, vậy nữ ma đại nhân hãy một mình yên tĩnh.
Nói xong Phong Phi Vân trở về bên cạnh tiên thạch năm sắc, nói với Thái Tổ:
– Cảm xúc dao động rất lớn, có lẽ nàng luyện công xảy ra vấn đề. Tu vi của nàng càng lúc càng gần đại thánh, có lẽ xảy ra sinh ra tâm ma. Ài, ai mà ngờ nữ ma luôn mạnh mẽ cứng rắn cũng có lúc yếu đuối như thế.
Thái Tổ mỉm cười nói:
– Mỗi vị đại thánh đều có tâm ma, đây là cửa cuối cùng để thành tiên. Độ qua thì trường sinh bất tử, không độ qua liền một niệm thành ma.
Phong Phi Vân nhíu mày nói:
– Tiền bối nói xem chúng ta biết nhiều bí mật của nàng, sau khi nàng tu thành đại thánh có khi nào sẽ giết chúng ta diệt khẩu không?
Thái Tổ cười bí hiểm:
– Ta không biết nàng có giết ta không, nhưng ta biết nàng không giết ngươi.
Phong Phi Vân và Thái Tổ bốn mắt nhìn nhau, hắn cảm thấy lão già này bộ dáng không giống tiền bối đức cao vọng trọng, rất hiểun hân tình thế thái.
Phong Phi Vân lên tiếng:
– Thái Tổ tiền bối, ta luôn có một nghi vấn trong lòng. Trong Đạo Tổ cổ kinh có một thiên ‘Âm dương song tu đại pháp’, loại thiên địa kỳ công này thật sự là tiền bối sáng tạo ra?
– Cái này . . .
Ngón tay Thái Tổ gõ mặt đất, đột nhiên biến sắc mặt nói:
– Nguy rồi, Di châu hỗn nguyên đại thế giới có đại kiếp nạn!
Phong Phi Vân bấm đốt suy tính, biến sắc mặt.
Phong Phi Vân đứng bật dậy:
– Bọn họ quá đáng, muốn luyện hóa nguyên Di châu hỗn nguyên đại thế giới sao?
Đôi mắt Phong Phi Vân nhìn thấu tầng tầng không gian, thấy cảnh tượng xung quanh di châu đại lục. Tu sĩ vực ngoại hút muôn vàn hằng tinh từ ngôi sao bày bốn phía di châu đại lục, đặt ra ngân hà luyện giới trận. Bọn họ muốn dùng lực lượng ngàn vạn hằng tinh tế luyện nguyên Di châu hỗn nguyên đại thế giới.
Đây là đại trận cấm kỵ, có thể khiến thánh linh hỗn nguyên đại thế giới diệt tuyệt.
Trận pháp chưa hoàn thành nhưng đã có quy mô ban đầu. Nhiều chỗ trong Di châu hỗn nguyên đại thế giới bốc cháy lửa, cảnh tượng tận thế hiện ra mỗi góc.
Thái Tổ giận run người, thanh âm vọng khắp khung trời:
– Khốn kiếp, quá khốn nạn!
– Bọn họ muốn tế luyện Di châu hỗn nguyên đại thế giới rồi tìm ra cửa tiên giới. Không kịp ngăn bọn họ lại nữa rồi, cố gắng cứu người nào hay người nấy.
Phong Phi Vân khắc Chân Lý tứ pháp trong không trung thành quyển sách hư không, nhét vào ngực nữ ma rồi cùng Thái Tổ bay ra mảnh đất giam cầm.
Phong Phi Vân thu mảnh đất giam cầm vào người, nó rơi vào tay thánh anh.
Thần Tấn vương triều.
Trên bầu trời mặt trời nóng cháy, nhiệt độ cao hơn bình thường gấp mấy chục lần. Nước sôi sùng sục, cây cối bốc cháy. Thần Tấn vương triều từng phồn hoa hưng thịnh bây giờ không có một bóng người.
Phong Phi Vân lại suy tính:
– Thì ra người trong Thần Tấn vương triều đã được thu vào Thiên quốc, chắc nhóm Hoa Sinh đạo trưởng mang Thiên quốc rời khỏi Di châu hỗn nguyên đại thế giới rồi.
Phong Phi Vân có rất nhiều cố nhân trong Thần Tấn vương triều. Diệp Ti Loan, Bạch Như Tuyết, Lục Ly Vi, Đông Phương Kính Thủy, Đại Phật Di Lặc vân vân. Nhiều ít gì cả đám có chút tình cảm, bây giờ bọn họ đi Thiên quốc, ít ra không bị luyện chết.
Thái Tổ nói:
– Không cứu hết người được, đã không thể ngăn cản cường giả vực ngoại. Đây là bi ca cho Di châu hỗn nguyên đại thế giới, thừa dịp bày ngân hà luyện giới đại trận, chúng ta nên đi cứu những những cường giả bị nhốt trong thần ngục, đây là lúc giải cứu tốt nhất.
Phong Phi Vân gật đầu, nói:
– Khoảng ba ngày nữa ngân hà luyện giới đại trận mới xong, chúng ta chia nhau hành động, cố gắng cứu nạn. Hai ngày sau lúc hoàng hôn hẹn gặp lại ở ngoài thần ngục, cùng nhau tấn công vào trong. Mặc kệ thành công hay thất bại, sống hoặc chết đều nằm ở lúc này. Xem như khúc hát tận thế đi.
Phong Phi Vân chia tay Thái Tổ, hắn đi Nam Thiệm bộ châu.
Nguyên di châu đại lục bị ngân hà luyện giới đại trận bao bọc, Nam Thiệm bộ châu cũng không ngoại lệ.
Mảnh đất mới nổi lên mặt biển mấy ngàn năm nay lại chịu kiếp nạn. Cây cối đốt cháy, dãy núi thành rồng lửa đỏ rực, sông nước như cái nồi sôi sục.
Phong Phi Vân đi Chân Lý thánh điện, nơi này đã người đi lầu trống. Các chí cường, lão tổ bán yêu đều vào Thiên quốc, rời khỏi di châu đại lục. Chỉ có một số bán yêu tu vi thấp là kéo nhau đến đây, muốn nương Chân Lý thánh điện che chở.
– Đại kiếp nạn đã đến, bán yêu chi thần và các lão tổ Chân Lý thánh điện đều bỏ trốn. Chúng ta chết chắc rồi.
Bọn họ vô cùng thất vọng, vốn đến tìm che chở nhưng cường giả trong Chân Lý thánh điện đều trốn đi hết, còn ai bảo vệ bọn họ đây?
Một nam nhân từ cuối trời bước đến, mặc áo trắng tinh khiết, phiêu nhiên xuất trần thánh quang rực rỡ. Mỗi bước vượt xa trăm vạn dặm, như vị thần bước đi.
Một thiếu nữ có đuôi hồ ly trắng mềm mại mắt sáng nhìn nam nhân từ trên trời đi tới.
Thiếu nữ kêu lên:
– Đó . . . Đó là Chân Lý đại đế! Chân Lý đại đế kìa, Chân Lý đại đế hiển thánh!
– Tiểu Ly, đừng la nữa. Chân Lý đại đế đã đi, sao có thể hiển thánh . . . Là . . . Là Chân Lý đại đế!
Lão nhân run rẩy nhìn nam nhân đứng trên nóc Chân Lý thánh điện, quỳ rạp xuống đất.
Nam nhân bộ dạng giống thánh tượng trong Chân Lý thánh điện y như đúc, đó là thánh tượng Chân Lý thánh điện.
– Chân Lý thánh điện hiển thánh!
– Chân Lý thánh điện trở về!
– Chân Lý thánh điện chưa từng bỏ chúng ta!
Tất cả bán yêu đứng bên ngoài Chân Lý thánh điện sôi trào. Bọn họ quỳ dưới đất, vái lạy Phong Phi Vân đứng bên trên Chân Lý thánh điện, ai nây cực kỳ kích động.
Nam Thiệm bộ châu, khác với Tây Ngưu Hạ Châu. Tây Ngưu Hạ Châu có nhiều cường giả vực ngoại trông chừng, trấn áp, nếu Phong Phi Vân công khai lộ mặt trong Tây Ngưu Hạ Châu thì chắc chắn cường giả vực ngoại sẽ kéo đến công kích.
Ngay sau đó Phong Phi Vân thông qua thiên cực cổ trận đài đi tới ngoài biển Nam Thiệm bộ châu.
Phong Phi Vân nhìn đất đai mênh mông, hắn rất muốn thu Nam Thiệm bộ châu vào mảnh đất giam cầm.
– Thật không biết thời kỳ thái cổ các tiên hiền làm cách gì mà nâng lên cả một lục địa đưa vào trời sao?
– Thử xem.
Phong Phi Vân đánh ra Càn Khôn hỗn nguyên chưởng ấn thiên địa, bàn tay vàng rực rỡ biến to vô cùng, tràn ngập áo nghĩa phật pháp. Phong Phi Vân muốn dùng sức mình nâng lên Nam Thiệm bộ châu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!