Bình Thiên Sách (convert)
Không ai may mắn thoát khỏi
“Tại sao lại có thuyền lớn?”
Giọng nói lạnh lẽo của Tề Châu Ngọc vang lên.
Nhưng không ai có thể trả lời câu hỏi này.
Ngay cả Bạch Nguyệt Lộ cũng không thể trả lời câu hỏi của hắn.
Ở trong nhận thức của nàng, thuyền lớn ở thượng du của những vọng tộc cùng với hiệu buôn lớn, có thể bị chi Bắc Nguỵ quân đội này trưng thu, thì đều đã dùng ở trong chiến đấu lúc trước, trở thành một bộ phận của cầu nổi , hoặc là đã bị đánh nát thành mảnh nát.
Ở trong bất kỳ quân tình nào, đều không có sự tồn tại của mấy chiếc thuyền lớn này.
Trong ánh sáng ảm đạm, những chiếc thuyền xuất hiện bằng cách khó thể tưởng tượng này, mỗi chiếc đều to lớn hơn thuyền lớn của những hiệu buôn kia, hơn nữa những thuyền này đều rất mới.
Theo tiếng nước, thậm chí còn có mùi của vật liệu gỗ và dầu trơn mới không ngừng bay trên mặt nước tới đây.
Lâm Ý bắt đầu nhíu mày lại.
Thị lực của hắn tốt hơn đám người Tề Châu Ngọc nhiều, mặc dù là trong bóng đêm, hắn cũng có thể nhìn thấy chỗ rất xa rất rõ ràng.
Hắn có thể chứng kiến phần cuối của đội tàu này.
Trước khi tiếng cảnh báo vang lên trên tường thành, hắn cũng đã thấy rõ chi đội tàu này.
Tổng cộng có hai mươi ba chiếc thuyền lớn.
“Tại thượng du của con sông này, có quý tộc nào có nhiều thuyền lớn như vậy không, hoặc là có năng lực chế tạo ra nhiều thuyền lớn mới như vậy không?”
Hắn xoay đầu lại, nhìn Bạch Nguyệt Lộ hỏi.
“Quách thị quý tộc của Phú Thủy Quận .”
Bạch Nguyệt Lộ suy nghĩ một chút, nói: “Ngoại trừ hiệu buôn Lệ Công Phường của Kiến Khang, bình thường cũng không có nhiều thuyền lớn như vậy, có khả năng tạo ra nhiều thuyền lớn như vậy, dọc theo thượng du của con sông, có lẽ cũng chỉ có quý tộc Quách thị của Phú Thủy Quận .”
Hắn không nói gì nữa.
Nhưng mà tất cả mọi người đều cảm nhận được hắn đang phẩn nộ, cũng hiểu rõ vì sao hắn lại phẫn nộ.
Người trên những con thuyền kia không phải là người Nam Triều, mà là người Bắc Nguỵ.
Hắn và tất cả quân sĩ Nam Triều trong thành, thất thủ bức tường phía bắc , chính là vì không cho đại quân bờ bên kia thông qua cầu nổi tiến vào trong Chung Ly thành.
Nhưng có những thuyền lớn này, có cầu nổi hay không, còn có ý nghĩa gì chứ?
Rất nhiều người nở nụ cười thê lương.
Vào lúc sáng sớm, những con thuyền lớn kia đi về phía bắc, tổng cộng hai mươi ba con thuyền lớn, những thuyền lớn này dù mỗi chiếc một lần chỉ có thể chở hơn ngàn người, đi tới đi lui mấy lần, thậm chí có thể trực tiếp vận chuyển toàn bộ đại quân bờ bên kia đưa đến bức tường phía bắc .
Bắc Nguỵ đại quân ở trên Giang Tâm Châu và bờ bắc vô cùng vui mừng.
Dương Điên vẫn ngồi nhắm mắt điều tức như thằng ngu trên chiến xa đột nhiên mở mắt, hắn nhìn thấy những chiếc thuyền lớn đang di chuyển về phía này, trong lòng rất bội phục la mắng một câu.
Hắn biết rõ cái này tất nhiên là do Ma Tông đại nhân, bởi vì lúc trước khi hắn tách khỏi Hình Luyến, Nguyên Anh, cũng đã biết rõ thời gian gấp gáp, Nguyên Anh cũng vốn không có thời gian đi nơi nào chuẩn bị nhiều thuyền lớn như vậy.
Hắn cũng thật bất ngờ, nhưng một ít thuyền từ trên nước đi tới, có thể làm cho đội quân sĩ khí sa sút tới cực điểm, trong nháy mắt triệt để phấn khởi trở lại.
. . .
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Trong doanh trại tối đen, vang lên âm thanh.
Mấy tên quân sĩ Kim Ô kỵ vẫn luôn canh gác tại bên ngoài chiếc lều này thân thể lập tức chấn động.
“Quân sư tỉnh.”
Một gã kỵ binh Kim Ô nhanh chóng chui vào lều một gã Kim Ô kỵ khác lập tức lấy tốc độ nhanh nhất, chạy vọt tới bức tường phía bắc.
“Quân sư, chúng ta tới tiễn đưa người.”
Phỉ Di Lăng dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện ở bên ngoài cái lều này, hắn nhìn cánh tay duỗi ra khỏi lều kia, khom mình hành lễ, nói.
“Không phải chết ở Đạo Nhân Thành, thì chính là phải chết ở chỗ này.”
Trần Tẫn Như xốc lên màn của cái lều, hắn cũng không muốn cái gã Kim Ô kỵ kia nâng, chậm chạp nhưng ổn định đứng lên, đi ra khỏi lều, hắn nhìn thoáng qua sắc trời, nói tiếp: “Các ngươi có thể đi, nhưng ta không thể đi.”
Phỉ Di Lăng lắc đầu, “Cho dù là tiễn đưa ngài rời đi, chúng ta cũng phải ở lại, bởi vì chúng ta phải trả nợ Thiết Sách Quân và Kiếm Các.”
Trần Tẫn Như bình tĩnh khẽ gật đầu, “Vậy thì cùng chết ở chỗ này đi.”
Phỉ Di Lăng cũng khẽ gật đầu, nói: “Vậy thì cùng chết ở chỗ này đi.”
. . .
“Các ngươi đi trước.”
Trên tường thành, Lâm Ý hít một hơi thật sâu , nhìn đám người Tề Châu Ngọc rồi nói.
“Trước?”
Tề Châu Ngọc lập tức nở nụ cười lạnh, “Đi chính là đi, còn trước sau cái gì nữa, đại quân bờ bên kia tràn vào, ai có thể đủ may mắn thoát khỏi, ngươi để cho chúng ta đi trước, chẳng lẽ ngươi còn có thể đi sau hay sao? Ngươi còn có thể đi được hay sao?”
Tiêu Tố Tâm nhìn gương mặt nghiêm túc của Lâm Ý dưới ánh mặt trời ảm đạm , lắc đầu, nói: “Ngươi không đi, ta không đi. Đừng nói tới những thứ như quân lệnh, ta đi vào Thiết Sách Quân, từ đầu tới giờ cũng không phải vì quân lệnh nào cả.”
“Ta là cận thị của ngươi.”
Ánh mắt của Dung Ý rất đỏ, hắn không ngừng hít vào thở ra, nói: “Cho dù là phải chết, ta cũng chỉ có thể chết trước ngươi.”
Lâm Ý nhìn thoáng qua bờ bên kia, thuyền lớn đã cập bờ.
“Đầu óc của các ngươi có phải có vấn đề hay không ?”
Thanh âm của hắn khẽ vang lên, “Nếu như có bất kỳ khả năng nào có thể giữ vững tòa thành này, ta sẽ để cho các ngươi đi? Hơn nữa ta không giống các ngươi, chân nguyên của các ngươi hao hết, liền không khác những quân sĩ bình thường kia là bao. Còn ta thì dù có chiến tới lúc chỉ còn một mình ta, nói không chừng ta vẫn còn sức phá vòng vây.
“Đừng nói mấy lời nói nhảm này nữa.”
Tề Châu Ngọc trào phúng nhìn Lâm Ý, nói: “Ngươi thử hỏi từng người Bắc Nguỵ bờ bên kia một chút xem, người bọn hắn hận nhất là ai? Quái vật giống như là ngươi vậy, có thể ở chỗ này thủ Chung Ly thành, nếu như để ngươi sống sót rời đi, vậy tự nhiên là ngươi cũng có thể thủ tòa thành khác, chỉ cần có thể để cho ngươi bị lọt vào trong đại quân, bất kể là phải trả cái giá lớn tới cỡ nào, bọn hắn đều khó có khả năng cho ngươi rời khỏi.”
“Bây giờ ngươi chính là Chung Ly thành.”
Giọng của Lệ Mạt Tiếu vang lên, trên khuôn ngây ngô của mặt hắn có cảm khái khó tả , “Giờ phút này có lẽ bọn hắn đã biết Vi Duệ Tướng Quân sẽ tới nơi này tiếp viện, vì vậy bọn hắn tuyệt đối sẽ không để cho ngươi còn sống mà hợp quân với Vi Duệ Tướng Quân. Khi đội thuyền này tới đây, mục đích đầu tiên của bọn hắn , chính là muốn giết chết ngươi, mà không phải dùng hai chân của bọn hắn đến chiếm cứ Chung Ly thành.”
“Nhưng làm như vậy có ý nghĩa gì sao?” Lâm Ý nhìn hắn, nói: “Nếu như chuyện bọn hắn muốn làm nhất, là làm cho ta phái chết ở chỗ này, đã như ta nhất định không thể nào rời khỏi, vậy nhưng các ngươi vẫn có thể rời đi.”
“Dù sao thì người cũng sẽ chết đấy.”
Lệ Mạt Tiếu nở nụ cười, “Bây giờ còn nói có ý nghĩa hay không, thì chính là thật sự không có ý nghĩa, muốn nói, chỉ có thể nói rất may mắn, ta rất may mắn khi có thể cùng chết ở đây với những người có tình có nghĩa như các ngươi.
Lâm Ý há hốc mồm, còn muốn nói thêm gì nữa.
Một giọng nói bình tĩnh vang lên.
“Cháo tốt rồi, các ngươi có muốn uống một ít hay không?”
Bạch Nguyệt Lộ ngẩng đầu lên.
Trước người của nàng có hai nồi cháo tản ra khói trắng ấm áp và mùi hương ngọt ngào.
“Ta muốn một ít dưa chua.” Tề Châu Ngọc nói, “Không biết tại sao, bình thường không thích ăn, nhưng bây giờ thích ăn mặt, cháo quá nhạt.”
“Tề Tướng quân.”
Một ít quân sĩ xung quanh lúc trước không nghe thấy nội dung bọn hắn tranh luận, nhưng nhìn bộ dạng bọn họ lúc này, những quân sĩ này liền biết tại sao bọn họ lại tranh chấp, bọn hắn nghe rõ mấy câu nói của Tề Châu Ngọc, lập tức liền có người chạy tới, chào Tề Châu Ngọc nghiêm túc theo nghi thức quân đội, sau đó đưa lên một hũ dưa chua.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!