Bình Thiên Sách (convert) - Chúng ta vào thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Bình Thiên Sách (convert)


Chúng ta vào thành



Không có ai nói gì nữa.

Điểm tâm cháo loãng là món ăn đơn giản nhất, nhưng cũng là thứ dễ dàng mang tới cho người ta cảm giác yên bình và thỏa mãn nhất.

Một gã tướng lãnh cấp thấp trong quân lúc trước có tham gia thủ Chung Ly thành có hơi câu nệ đi tới trước người Lâm Ý.

Hắn nhìn thấy Lâm Ý, có hơi khẩn trương chà chà hai tay, khuôn mặt ngăm đen nhưng lại hiện lên vẻ rụt rè, hơi ửng đỏ.

Hắn chỉ do dự chốc lát, rút cục cũng lên tiếng:

– Lâm tướng quân, rất vinh hạnh khi có thể cùng ở đây thủ tòa thành này với ngài.

Lâm Ý dừng lại.

Cháo ấm áp ở trong miệng, nhưng nhất thời lại khó có thể nuốt xuống.

Hắn trầm mặc một lát, đứng lên, khom người thi lễ với người tướng lãnh cấp thấp, sau đó khom người thi lễ một cái với tất cả Nam Triều quân sĩ ở trên tường thành và dưới tường thành mà tầm mắt có thể nhìn thấy được , sau đó nói:

– Ta cũng rất vinh hạnh khi có thể cùng nhau thủ tòa thành này với mọi người.

Trong thành vang lên rất nhiều âm thanh nghẹn ngào.

Hầu như tất cả mọi người, bao gồm cả những Kim Ô kỵ binh vẫn luôn ở trên bãi nước cạn ngoài cùng phía bắc tường thành, toàn bộ đều hành lễ với hắn.

Vô số tiếng áo giáp ma sát giống như tiếng thủy triều lên.

Bên trong toà phế thành này, bởi vì phát ra ý vị cực kỳ nghiêm túc và lừng lẫy, nên không hiểu sao lại tỏa ra ánh xanh rực rỡ khác thường.

Tất cả Bắc Nguỵ quân sĩ trên Giang Tâm Châu và bờ bắc, nhìn thấy vị tướng lãnh Thiết Sách Quân trẻ tuổi của Nam Triều kia vẫn đứng vững vàng trên bức tường thành đổ nát như trước, có một ít Bắc Nguỵ quân sĩ và tướng lãnh, thậm chí cũng yên lặng thi lễ một cái.

– Các ngươi nhìn thấy chưa.

Dương Điên híp hai con mắt lại, nhìn Lâm Ý trên tường thành phía xa , nói :

– Hắn đã không chỉ là thần trong lòng những Nam Triều quân sĩ, dù là ở trong mắt những tướng sĩ chúng ta, hắn cũng đã là chiến thần. Tuy có chút không công bằng, chỉ bởi vì hắn tu luyện công pháp đặc thù, nên mới có thể vĩnh viễn chiến đấu như vậy, nhưng các ngươi xem đi, lựa chọn của hắn bây giờ, lại khiến cho người ta không thể không phục.

. . . .

Vô số tiếng quát chói tai vang lên.

Trên những con thuyền lớn phá sóng mà tới kia vốn chỉ có mấy trăm quân sĩ, có vẻ trống rỗng, nhưng mà theo những quân lệnh thê lương này vang lên, bỗng nhiên trên Giang Tâm Châu không còn ai nữa, mà những con thuyền kia lúc này thì đều đã đông nghịt người.

Tiếng nước ù ù.

Hai mươi ba con thuyền lớn xếp thành hàng trên mặt sông, giống như một tòa tường thành di động, đè xuống phía bức tường bắc Chung Ly thành.

Mấy đạo kiếm quang phách liệt đến cực điểm chiếu sáng trên tòa phế thành.

Trong nháy mắt mấy đạo kiếm quang này sáng lên, nước sông vốn đã chảy xiết cực kỳ cũng bắn lên, trên những con thuyền lớn kia dâng lên mấy đạo khí tức cực kỳ khủng khiếp, ùn ùn kéo đến như nghênh đón những đạo kiếm quang kia.

Mấy tiếng nổ vang.

Kình khí vặn vẹo tạo ra ánh sáng, bắn lên lấy hơi nước, tại phía trước những thuyền này tạo thành vô số những ợi tơ như mây đen.

Đầu thuyền của hai con thuyền lớn nổ bể ra, nghiêng nghiêng cắm thẳng vào nước.

Bắc Nguỵ quân sĩ trên thuyền dọc theo thân tàu nghiêng, rơi vào trong nước như là vô số hạt đậu vậy.

Trên mặt sông hình thành vô số vòng xoáy lớn nhỏ không đề , dễ dàng cắn nuốt phần lớn quân sĩ rơi xuống nước nhưng không biết bơi.

Nhưng những con thuyền lớn còn lại trầm ổn như núi xuyên qua những vòng xoáy này, nghiền ép lên những bãi ghềnh ẩm ướt bên ngoài tường thành phía bắc.

Bắc Nguỵ quân sĩ giống như thủy triều trong nháy mắt che mất bờ bãi bên ngoài phía bắc ngoài tường , tiếp theo như vô số con kiến màu đen tiếp tục lan tràn lên phía trước, tiếp theo bao phủ tàn phá tường thành.

Ở trên ghềnh bãi bên ngoài tường thành phía bắc, những Kim Ô kỵ binh kia dùng tần suất cố định liên tục không ngừng đâm trường thương trong tay.

Mỗi một lần trường thương của bọn họ đâm ra như sao băng, trước người của bọn họ tất nhiên sẽ tản ra một chùm máu tươi, có một gã hoặc là vài kẻ địch ngã xuống.

Nhưng cùng lúc đó, trên người của bọn hắn cũng sẽ xuất hiện vết thương hoặc nhiều hoặc ít, hoặc sâu hoặc nông.

Không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung loại tốc độ giết chóc đáng sợ này, thủy triều màu đen đập lên trên bờ sông màu vàng , phía trước bờ sông màu vàng, rất nhanh đã chồng lên một bức tường màu đen.

Nhưng cũng chỉ trong thời gian 10 lần hô hấp, không ngừng có Kim Ô kỵ binh người ngã xuống, bờ sông màu vàng bắt đầu chia năm xẻ bảy, nhanh chóng bị thủy triều màu đen bao phủ.

Mặc dù là những đồng bạn quanh người tử vong, cũng không thể làm cho thần sắc của những Kim Ô kỵ binh còn lại thay đổi chút nào, nhưng khi chứng kiến trên những thuyền lớn kia, có một ít võ giả cùng người tu hành rõ ràng là ăn mặc Nam Triều quần áo và trang sức đi theo sau lưng Bắc Nguỵ quân sĩ lao xuống, trong mắt của bọn hắn nhưng là không thể ngăn chặn xuất hiện ngọn lửa cực độ phẫn nộ.

. . .

Sắc trời đã sáng.

Thuyền lớn ở trên sông lớn không ngừng đi tới đi lui.

Bắc Nguỵ quân đội trên bờ bắc không ngừng đi hướng Giang Tâm Châu, Bắc Nguỵ quân sĩ trên Giang Tâm Châu không ngừng lên thuyền.

Đại quân Bắc Nguỵ trên bờ bắc thưa dần.

Bức tường nát của Chung Ly thành hoàn toàn bị quân sĩ Bắc Nguỵ giống như thủy triều bao trùm.

Thượng du của sông lớn, có một con thuyền xuôi dòng đi xuống bằng tốc độ cực nhanh.

Chiếc thuyền này treo cánh buồm, cánh buồm bay phất phới.

Khác với những con thuyền tới lúc sáng kia, chiếc thuyền này không đi dựa vào bờ bắc, mà luôn cố gắng dựa vào bờ nam mà đi.

Trên thuyền chỉ có hơn mười người, trên đầu thuyền có một cô thiếu nữ, mặc võ phục.

Nàng là Trần Bảo Uyển.

Nàng đến là vì Lâm Ý và tòa thành này, song khi nàng nhìn thấy trên mặt sông phương xa, chứng kiến những con thuyền lớn qua lại, nàng cũng đã biết rõ đã xảy ra chuyện gì.

Chung Ly thành đã gần ngay trước mắt.

Nhưng nàng nhìn thấy trên tường thành, dù chỉ là một lá cờ thuộc về Nam Triều cũng không có.

Vẻ mặt của những người phái sau nàng có chút phức tạp.

Bọn hắn không nói dù chỉ một câu, nhưng đã lặng yên điều chỉnh phương hướng cánh buồm, làm cho con thuyền vốn đi tới bằng tốc độ nhanh nhất này, lặng yên đi chậm lại.

Trần Bảo Uyển cũng không nói gì.

Sắc mặt của nàng tuy vẫn bình tĩnh như trước, lưng vẫn thẳng như trước, nhưng đầu cùng với hai vai của nàng, rồi lại hơi hơi run rẩy.

Tuy rằng thuyền đã chậm lại, nhưng khoảng cách với Chung Ly thành lại càng ngày càng gần.

Nàng hơi hơi cúi thấp đầu xuống, cả người cũng như đột nhiên như mất hết sức lực vậy.

Một gã người tu hành phía sau nàng liếc mắt nhìn mấy người bên cạnh một chút, những người kia nhẹ gật đầu, ngầm hiểu lẫn nhau chuẩn bị quay đầu thuyền lại.

Bọn hắn những người này cam tâm đi theo Trần Bảo Uyển, đương nhiên cũng không sợ chết.

Nhưng mà trong chiếc thuyền này cât chứa rất nhiều Linh dược quý giá nhất của Trần gia, nhất là những loại quý giá nhất mà Trần gia có, Linh dược có thể bổ sung chân nguyên, bọn hắn tuyệt đối không thể để cho mấy thứ này rơi vào trong tay người Bắc Nguỵ.

Nhưng mà cũng vào lúc này, bọn hắn đã nghe thấy một tiếng nổ vang.

Bỗng nhiên bọn hắn ngẩng đầu, nhìn về chỗ tiếng nổ vang kia vnag lên, chỉ thấy có vài bóng đen ít ỏi, rơi vào con sông

– Gần thêm chút nữa!

Tên người tu hành lúc này bảo ngừng lại lên tiếng.

Đội thuyền đã cách Chung Ly thành hơn trăm trượng, bọn hắn đều nghe rõ ràng, khác với toàn bộ Chung Ly thành đã yên tĩnh, chỗ bắc bức tường, loáng thoáng không ngừng truyền ra tiếng giết!

Người này người tu hành hô hấp lập tức dừng lại, sắc mặt hắn hơi tái nhợt nhìn về phía Trần Bảo Uyển đứng ở mũi thuyền.

Trần Bảo Uyển trầm mặc một hồi, nói:

– Dựa theo quân tình lúc trước, hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy, hơn nữa chỉ cần có chiến đấu, người của Kiếm Các sẽ không chết hết, hắn cũng sẽ không bị giết chết.

– Chúng ta vào thành.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn tòa Chung Ly thành theo mặt sông đã không nhìn thấy bóng dáng của người Nam Triều, nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN