Cưới Ma - Chương 38 : ĐÊM ĐEN HÃI HÙNG
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Cưới Ma


Chương 38 : ĐÊM ĐEN HÃI HÙNG


Sương vẫn dày đặc, bao phủ khắp thị trấn Đa Minh. Con đườngDao Găm dưới ánh đèn mờ nhạt, không một bóng người, hết sức yên tĩnh,cứ như nhữngcon người xuất hiện lúc ban ngày chỉ là ảo ảnh. Các cửa hàng đều đã tắt đèn,căn nhà có cánh cửa gỗ khép hờ cũng tối om. Ở khu đồi cao, nơi có các căn nhàcũ kỹ cũng tắt đèn, kể cả ngôi nhà với ô cửa sổ treo vải đỏ của Chu tổ tôngcũng thế.

Chỗ vòng qua nhà bưu điện, cái cột mốc bằng đá vẫn đứngnguyên đó. Rãnh thoát nước hai bên lối nhỏ lát đá ngoằn ngoèo xa xa, nước vẫnróc rách chảy, ban đêm nghe càng rõ. Nếu đi sâu vào Ngõ Tối, sẽ thấy “Tân Quán”lúc ẩn lúc hiện trong sương mờ.

Trong phòng 109, cái giọng nữ kia vẫn run run trong bóng tối:“Cô nghe đây, đừng sợ, thực ra hai người trong tấm ảnh cưới ma là một đôi traigái lần trước đến đây để tìm đáp án…”

Nghe xong câu này, hình như máu trong người Tiểu Quân dồn cảlên đầu, cô thấy chóng mặt. Đôi trai gái lần trước? Sao họ lại đi vào tấm ảnhcưới ma quái dị kia? Có phải đã có nhiều đôi trai gái đến thị trấn này? Và kếtcục của họ đều như nhau?

Giọng nữ nói tiếp: “Cô muốn biết ai chết trước ai chết sauchứ gì? Khỏi phải đợi, sẽ có câu trả lời ngay thôi. Trong đêm nay một trong haingười phải chết; hoặc cô sẽ hại anh ta, hoặc tôi sẽ giết cô, cô chọn đi! Nếu côlựa chọn anh ta chết, thì tôi sẽ giúp cô. Cứ yên tâm, anh ta sẽ không đau khổgì hết…\” Không hiểu sao mụ ta càng lúc càng sợ hãi, lúc này mụ đã runlên nói không rõ tiếng nữa: “Dù ai chết trước, tôi cũng giúp các người làm nghithức đám cưới ma…”

Lúc này, tay Tiểu Quân đã sờ đúng cái công-tắc đèn đầu giường,ấn mạnh, nhưng căn phòng vẫn tối om. Mất điện! Cô lăn xuống sàn, nhào sang giườngTrường Thànhgọi: “Trường Thành!” Không ngờ cô xô phải bức tường lạnh cứng, “hự”một tiếng, cô bật lùi trở lại mấy bước rồi ngã ngồi lên giường mình.

Giọng nữ kia im lặng, hình như mụ nhìn rõ từng động tác củaTiểu Quân. Cô chợt không run rẩy nữa, không hiểu sao cô bỗng trở nên hết sức tỉnhtáo. Cô thầm nghĩ, không phải cô hoặc Trường Thành bị ai đó đánh tráo phòng, màlà giữa hai người bỗng mọc ra một bức tường kỳ quái! Cô bỗng hiểu ra tại saocăn phòng này mọi đồ vật đều có hai…

Giả sử bạn phải lựa chọn giữa tình yêu và sự sống, bạn sẽlàm gì?Chúng ta thường không do dự lựa chọn tình yêu. Nhưng đó chỉ là giả sử.Nếukhông phải giả sử mà là thực tế, nếu bạn lựa chọn tình yêu thì bạn phải chết.Như lúc này đây, bạn có do dự hay không?

Tiểu Quân cứng cỏi hẳn lên, nói: “Tôi tuyệt đối không hạianh ấy!”

Giọng nữ kia đang chờ đợi.

Tiểu Quân nói tiếp: “Ngươi cứ giết ta đi!”

Mụ bỗng gào lên, khóc lóc. Ở nơi xa lạ, trong cái đêm như thếnày, không gian tịch mịch ghê người, tiếng khóc của mụ khiến Tiểu Quân rùngmình sởn gai ốc.

Mụ kia khóc lóc một hồi, rồi nín lặng, khẽ nói: “Khá lắm!”Nhưng cô chỉ cần xem một đoạn băng này thì cô sẽ đổi ý. Chắc chắn là thế.Trong này có 18 cách chết, mỗi cách được thiết kế mô phỏng cực hình ở địa ngục.Cô phải chọn lấy một cách. Trước đây cũng có kẻ ngang ngạnh như cô, nhưng saukhi xem băng, họ đều lựa chọn cách chết thứ 19: giết người yêu mình.\”

Mụ vừa dứt lời thì tivi tự động bật.

Nhân ánh sáng màn hình hắt ra,Tiểu Quân kinh hãi nhìn khắpgian phòng thử tìm người phụ nữ giấu mặt. Không hề có ai. Và, đúng là cănphòng bị một bức tường ngăn đôi!

Cô chỉ nhìn thấy duy nhất màn hình tivi.

Trên màn hình xuất hiện cảnh giết chóc thứ nhất: ngũ mã phânthây. Vật thí nghiệm là một con hắc tinh tinh.

Đầu và tứ chi của nó bị buộc thừng to và cố định vào năm cỗxe ngựa; có vài người bịt mặt cầm gậy đánh vào mông ngựa, ngựa chạy ra năm hướngkhác nhau. Tứ chi của hắc tinh tinh vốn đã dài, bị kéo ra trông lại càng dàihơn.Nó rú lên thảm thiết.Một chân, rồi tay của nó bị kéo đứt; thân thể đã biếndạng nhưng nó vẫn còn rên rỉ. Tiếp đó là đầu, một tay và một chân nó cũng bịkéo ra các hướng, “bựt” một tiếng, cái đầu bị kéo đứt phăng, con ngựa ấy phiđi, cái đầu bị văng ra rất xa. Hai con ngựa còn lại tiếp tục giằng co…

Cảnh giết chóc thứ hai là bỏ vạc dầu. Vật thí nghiệm vẫn làmột con hắc tinh tinh. Nó đã bị trói chặt, treo trên một cành cây khô.Dưới nólà một cái nồi to đựng dầu, đáy nồi là đống củi khô đang cháy đùng đùng, dầuđang sôi sùng sục bốc khói đen ghê rợn. Hình như con hắc tinh tinh biết số phậnnó sau đây sẽ là gì, nó kêu gào và giãy giụa. Có người đang từ từ thả nó xuốnggần dầu sôi, ống kính không quay hai bàn tay tàn độc của họ. Con hắc tinh tinhbắt đầu rú lên những âm thanh rùng rợn. Lát sau nó chìm hẳn trong nồi dầu sôi;sau một hồi lục sục, khói đen bốc lên mù mịt, tất cả trở lại im lặng…

Cảnh giết chóc thứ ba là, muôn đao chặt chém.Lại một ­con hắctinh tinh được đưa ra. Nó bị buộc cố định trên cái bệ bằng sắt, tựa như bàn mổ ởbệnh viện. Một người bịt mặt tay cầm con dao nhỏ lưỡi cong, cực sắc nhọn; anhta đứng bên con hắc tinh tinh, rồi quay nhìn sang ống kính như muốn hỏi: chuẩnbị xong chưa? Sau đó anh ta bắt đầu ra tay, thận trọng rạch thịt con vật khốnkhổ. Hình như nó khôngđau lắm, nó chỉ khẽ rên rỉ, đôi mắt sâu hoắm của nó kinhhãi nhìn kẻ đang xẻo thịt nó; mỗi miếng thịt được xẻo ra, gã đao phủ đều đưangang qua mắt con hắc tinh tinh cho nó xem…

Tiểu Quân không dám nhìn nữa, cô kéo chăn trùm kín đầu.

Giọng nữ kia lại vang lên, Tiểu Quân văng vẳng nghe thấy:“Tôi nhắc lại lần nữa: nếu cô không muốn anh ta chết thì cô phải chết trước khitrời sáng. Nếu cô không lựa chọn cách chết thì chúng tôi sẽ lựa chọn giúp cô.Thời gian không còn nhiều nữa, hai người cứ tạm ở lại bên nhau…”

Chẳng rõ sau đó bao lâu, Tiểu Quân từ từ kéo chăn xuống. Cănphòng vẫn tối đen, tivi đã tắt, giọng nữ kia cũng im bặt. Tiểu Quân không biếttiếp theo mình nên làm gì, đành tiếp tục chờ đợi trong bóng tối. Bên cạnh cô làbức tường rất dày, cửa sổ thì có chấn song sắt, chỗ này đã biến thành buồnggiam dành cho một người.

Giọng nữ kia không còn nữa, thời gian lặng lẽ trôi đi,TiểuQuân nằm bất động chờ đợi chừng mười phút, không nghe thấy gì hết.

Cô thử sờ tay sang bên… thì không thấy bức tường đâu nữa!Cô lập tức gọi to: “Trường Thành!”

Trường Thành nằm trên chiếc giường kia, giọng anh rất tỉnhtáo: “Sao thế?”

Tiểu Quân lập tức nhào sang ôm chặt lấy anh. Toàn thân côrun bắn. “Anh có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không?”

Trường Thành: “Có chuyện gì à?”

Tiểu Quân mếu máo nói: “Anh không biết ư?”

Trường Thành: \”Anh vẫn ngủ mà! Em nói xem?\”

Tiểu Quân: “Vừa nãy chúng ta bị tách ra.”

Trường Thành: \”Em… ngủ mê à?”

Tiểu Quân:“Em vẫn thức suốt. Lúc nãy ở giữa căn phòng này bỗngdưng mọc ra một bức tường ngăn cách chúng ta. Sau đó em nghe thấy một giọng nữnói chuyện với em.“

Trường Thành ngờ rằng thần kinh của Tiểu Quân có vấn đề, anhchỉ im lặng, tiếp tục nghe.

Tiểu Quân: “Mụ ấy bảo em hại anh, nếu không mụ sẽ giết em!Anh có nghe thấy không? Trường Thành ! Em sẽ không hại anh, không bao giờ.”

Nói rồi cô ôm Trường Thành, khóc òa.

Trường Thành ôm chặt cô, nói: “Em hãy bình tĩnh, hãy bìnhtĩnh lại đã….”

Tiểu Quân nói trong nước mắt: “Có lẽ chúng ta không thể trởvề Bắc Kinh nữa…”

Trường Thành day huyệt thái dương cho Tiểu Quân, lát saunói: “Em ạ, dù đó không phải là giấc mơ thì em cũng đừng sợ, đã có anh…”

Tiểu Quân ngồi thẳng lên, nói to: “Trường Thành! Không phảigiấc mơ, không phải! Mà là có chuyện thật rồi, anh hiểu không? Chúng ta đang gặpnguy hiểm! Không phải anh chết thì em chết! Sao anh vẫn bình thản thế này?”

Cô vừa nói vừa đưa tay ra sau lưng Trường Thành, xem xem cókẻ nào đang uy hiếp anh, đang gí dao gí súng vào lưng anh không. Không có. Côlại nói: “Anh mau nghĩ cách đi!”

Trường Thành ngồi dậy, bật đèn, đèn không sáng. Anh ghé sáttai Tiểu Quân nói nhỏ: “Đi! Bây giờ anh đưa em đi khỏi đây ngay!”

Tiểu Quân nhìn lên phía trên, có cảm giác cái giọng nữ kiađang đứng trên cao theo dõi hai người. Cô khẽ nói: “Liệu chúng ta có đi thoátkhông?”

Trường Thành: “Sao lại không? Mặc quần áo vào đi.”Anh vừanói vừa bước ra kéo rèm cửa sổ. Ngoài kia vẫn tối mịt, trời chưa sáng. TiểuQuân nghe thấy anh lay chấn song cửa sổ, nó rất kiên cố. Xem ra không phải mụkia vào phòng này qua cửa sổ.

Trong bóng tối, Tiểu Quân vừa khóc vừa mặc quần áo: “TrườngThành, em rất hối hận, lẽ ra em không nên đưa anh đến nơi này…”

Trường Thành nói: “Bây giờ nói thế thì có tác dụng gì!”

Tiểu Quân im lặng.

Áo ngực và quần lót đều để ở gian toilet, không kịp vào lấynữa, cô đành chỉ mặc quần dài vậy.

Trường Thành hỏi: “Mặc xong chưa?”

“Chưa.”

Cô càng cuống càng không thể xỏ chân vào đôi bốt da màu tím.Trường Thành ngồi xuống sờ thấy châncô, giúpTiểuQuân đi bốt. Cô lại sờ tìm cáitúi sách, không thấy, Trường Thành nói: “Không cần túi nữa, đi thôi!”

Đã có người dự báo Tiểu Quân không thể sống quá đêm nay, côđâu có thể dễ dàng chạy trốn? Tiểu Quân lúc này như một đứa bé ở nhà trẻ, ngâyngô đi theo Trường Thành, hy vọng có thể ra khỏi khách sạn, đi khỏi cái thị trấnnày,đi khỏivùng tây nam…

Trường Thành lần sờ tháo được sợi xích chống trộm, gây tiếngđộng “lách cách”. Xem ra, cũng không phải người phụ nữ kia vào nhà bằng cửachính.

Rồi anh mở khóa, mở cửa, rất khẽ. Hành lang của khách sạn lẽra bật đèn thâu đêm, nhưng lúc này lại tối om. Hai người ra khỏi phòng, rờ rẫmbước đi được một quãng, Tiểu Quân bỗng cảm thấy dưới chân mình trơ cứng. Lạ thật!Tấm thảm đâu rồi?

Cô dừng lại, nói: “TrườngThành! Không ổn…”

“Anh có cầm di động ra không? Thử soi đèn đi!”

“Không…”

“Em cảm thấy đây không phải hành lang của khách sạn.”

Hình như Trường Thành cũng nhận ra, anh cố nghĩ ngợi.“Thếthì… đây là đâu?”

“Hình như chúng ta đã ra bên ngoài rồi.”

Trường Thành nghe ngóng quanh bốn phía: “Đúng là bênngoài.\”

Tiểu Quân sợ hãi: “Nhưng ta chưa đi qua cửa chính của kháchsạn?”

Trường Thành băn khoăn: “Hay là, nó đang mở?”

“Ta không nhìn thấy gì, rồi ngẫu nhiên đi qua lúc cửa đang mở?Có thể là như thế không? Nhưng ta cũng chưa bước xuống mấy bậc thềm!”

“Nhưng rõ ràng là ta đang ở bên ngoài.”

“Anh nhìn đi, trời quá tối, xung quanh lạ lắm.”

“Chắc là tại trời nhiều mây.”

“Tại sao không thấy một ánh đèn nào cả?”

“Có lẽ nhà nào cũng đang ngủ. Ta cứ đi đi!”

Tiểu Quân không nhúc nhích: “Không ổn, không ổn…”

“Dù sao ta cũng cứ đi khỏi khách sạn đã rồi tính sau.”

Tiểu Quân vẫn bất động, cô bỗng hỏi: “Sau khi xuống tắc-xi,chúng ta có nhìn thấy trụ sở ủy ban thị trấn không?”

Trường Thành ngẩn người, im lặng.

“Đồn công an nữa?”

Trường Thành vẫn im lặng, chắc là anh không nhìn thấy.

“Bây giờ anh đưa tay ra mà xem, không thấy sương mù phảikhông?”

“Ý em là gì?”

“Trước khi trời tối, sương mù dày đặc, sao bây giờ lại khôngthấy gì nữa?\”

“Chắc là sương đã tan.’’

“Không phải.”

“Thế thì em cho là gì?” Trường Thành bắt đầu run.

“Anh nhìn lên mà xem…”

Trường Thành ngẩng đầu: “Gì thế?”

Rồi Tiểu Quân nói ra một câu mà chính cô cũng phải rùngmình: “Anh xem… có phải không còn bầu trời nữa đúng không?”

Trường Thành tỉnh táo nói: “Đen ngòm… em đừng nói linh tinhthì hơn.”

Tiểu Quân cảm thấy không phải bầu trời mà là một nắp tối đenúp xuống.

Cô khẽ nói: “Đi theo em…” Rồi cô kéo Trường Thành, cả hai mòmẫm đi bừa như người mù, dò dẫm đi không mục đích. Bốn bề trống vắng không cógìhết!Rồi họ quay trở lại một quãng lại một quãng, mò đúng cửa phòng 109.Cả hai sờtìm xung quanh và nhận ra rằng cả ngôi nhà biến mất, chỉ còn lại độc nhất cănphòng số109. Hoặc cóthể là, cả ngôi nhà khách sạn vẫn còn ở chỗ cũ, chỉ riêngphòng 109 bị chuyển đến một nơi lạ hoắc không biết ở phương nào!

Cả hai đứng nghệt ra.

Trường Thành kinh hãi nói: “Chúng ta đi lên phía trước, xemcó thể tìm thấy con phố Dao Găm không…”

“Được.”

Cả hai đi trong con hẻm Ngõ Tối, cảm giác là thế, dọc đườngrất thuận lợi, mặt đường bằng phẳng, không vấp chân cũng không có bàn tay nào bấtchợt thò ra nắm lấy họ.

Trường Thành đi trước, Tiểu Quân theo sau. Cả hai mò mẫm giữađêm đen. Rồi Trường Thành dừng lại. Tiểu Quân vội hỏi: Sao thế?” Trường Thànhim lặng đưa tay ra lần sờ… rồi nói: \”Đây là bức tường nào nhỉ?” Tiểu Quângiật mình, cũng đưa tay ra sờ. Trước mặt quả nhiêncó một bức tường xi măng! TrườngThành nói nhỏ: \”Tối quá… hay là chúng ta đã đi sai hướng?\”

Lúc này Tiểu Quân đã hoàn toàn mất hết cảm giác về phương vị,cô chỉ còn biết trông cậy ở Trường Thành.

Trường Thành một tay kéoTiểu Quân, một tay lần sờ bức tườngbước đi. Tiểu Quân hiểu rằng anh đang tìm cửa ra.

Họ tiếp tục bước đi. Chân tay Tiểu Quân càng lúc càng mất cảmgiác, cô nhận ra bức tường này dài vô tận không thể đi hết, nó chạy vòng tròn!

Trường Thành cũng nhận ra điều này, anh dừng lại, nín lặng.Không còn nghi ngờ gì nữa. Tâm trạng anh tụt dốc.

Tiểu Quân lần theo bức tường, sờ mãi không thấy điểm dừng,cũng không biết nó cao đến đâu.

Cả hai dường như rơi vào một cái thùng sắt khổng lồ.Trên đầukhông phải bầu trời mà là một cái nắp! Mở nắp ra thì mới nhìn thấy sương mù,ánh đèn hoặc những vì sao lấp lánh…

Trường Thành bỗng nổi giận chửi đổng: “Con mẹ nó! Không thểtin cái chuyện tà ma này!” Rồi anh dắt tay Tiểu Quân tiếp tục bước lên. Lần đầutiên Tiểu Quân thấy anh văng tục.

Cả hai đi hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng dừng lại,Trường Thành phát điên đạp vào bức tường xi măng “Ùynh…Ùynh…”. Những âm thanhrất bí, Tiểu Quân có cảm giác đó không phải tường mà là một lớp đất bị xi măngbịt kín. Đây là dưới lòng đất! Trường Thành đạp mấy phát rồi thôi. Cả hai đứngngây ra.

Sau một lúc lâu, Tiểu Quân nói: “Phải làm gì bây giờ?” Cô lắccánh tay Trường Thành, sắp khóc: “Phải làm gì bây giờ?”

Trường Thành nói giọng nghẹn ngào: “Chắc chắn không thể ra nổi,ta trở lại phòng vậy.”

\”Về phòng?\”

“Về, và chờ xem sao.”

\”Chờ cái gì?”

“Chúng ta chỉ còn cách chờ đợi.”

Lúc này Tiểu Quân không thể đưa ra quyết định gì đành nghetheo anh. Anh dẫn cô lần mò đi về phía trung tâm.Anh không nắm tay cô nữa. TiểuQuân chú ý đến cái chi tiết này, cô không trách anh, cô hiểu rằng lúc này tâmtrạng anh rất nặng nề. Nếu cô không tùy tiện làm theo ý mình thì cả hai khôngrơi vào tình thế tuyệt vọng như thế này. Cô lê bước theo anh.

Cả hai từ từ bước đi, rồi trở về căn phòng 109 trơ trọi.TrườngThành chốt cánh cửa chống trộm lại. Hai người lần mò, ngồi lên giường. TiểuQuân ôm chặt lấy anh.

“Trường Thành..”

“Gì cơ?”

“Người phụ nữ ấy nói một trong hai chúng ta phải chết. Anhtiếp tục sống, còn em sẽ không thể trở về…”

Nói rồi Tiểu Quân áp mặt vào ngực Trường Thành, cô cảm thấyrất rõ anh đang run rẩy.

Lát sau Trường Thành nói: “Em đừng nói bừa. Ta nhất định sẽcó cách…” Tiểu Quân nói: “Đúng thế đấy, mụ ta bảo em không được sống đến lúc trờisáng… Bây giờ em nói thật với anh : em đưa anh đến đây là vì chuyện tấm ảnhcưới ma. Em đã gặp một người mù, ông ta nói: đám cưới ma đó đã tổ chức ở thị trấnnày; bất cứ đôi trai gái nào, nếu đến đây chụp chung thì sẽ biết sau này ai chếttrước ai chết sau;người nào mở mắt thì người ấy sẽ chết trước. Trước khi đi ngủ,chúng ta đã chụp hai kiểu ảnh, một kiểu anh đã nhắm mắt đúng không? Tức là em sẽchết trước anh. Xem ra, đây là số phận đã sắp đặt…”

Trưòng Thành im lặng hồi lâu mới nói: “Lẽ ra em không nênđưa anh đến đây.”

“Em xin lỗi anh…”

Trường Thành nín lặng, anh chỉ thở dài thườn thượt, rồi ômghì Tiểu Quân thật chặt.

Tiểu Quân nói: “Anh và em yêu nhau, anh có hối hận không?”

Trường Thành không trả lời, anh chỉ nói giọng trầm trầm: “Emđể anh yên một lát.”

Tiểu Quân không nói gì nữa. Trường Thành lặng lẽ bất động,ngồi trong bóng tối. Tiểu Quân không nhìn thấy vẻ mặt anh. Cô như một đứa trẻcon mắc lỗi, nín lặng không nói một câu. Cô mong Trường Thành sẽ bình tĩnh trởlại, rồi nghĩ được cách để thoát ra.

Hơn nửa giờ, Trường Thành vẫn im lặng. Nửa giờ ấy sao mà dàidằng dặc . Tiểu Quân không chịu nổi nữa, cô nắm cánh tay anh lắc thật mạnh:“Trường Thành…”

Trường Thành lại nói: “Em để anh yên tĩnh một lát đượckhông?”

Tiểu Quân rất muốn rất muốn nói chuyện với anh,cô đoán rằngmình không còn nhiều thời gian nữa. Nhưng không hiểu Trường Thành đang nghĩ gì,dường như anh không có tâm trạng nào để nói chuyện. Tiểu Quân trào nước mắt, côrấtbuồn.

Lại gần nửa giờ nữa trôi qua, hình như Trường Thành đã ra khỏitrạng thái đờ đẫn, anh ôm choàng Tiểu Quân, khẽ nói: “Sao anh có thể hối hận gìchứ?” Khiến cô cảm thấy vừa hạnh phúc lại vừa xót xa, cô hôn anh, rồi lẩm bẩm:“Thế là em đã thỏa mãn rồi.” Cô ngả đầu lên vai anh, nhắm mắt lại.

Lát sau cô bỗng hỏi: “Mấy giờ rồi nhỉ?”

Trường Thành: “Chắc là hơn 2 giờ sáng.\”

Tiểu Quân buồn bã nói: “Em không còn nhiều thời gian nữa…Trường Thành, em rất hạnh phúc, chút thời gian cuối cùng vẫn được ở bên anh…”Nói đến đây nước mắt cô tuôn rơi lã chã.

Trường Thành nghẹn ngào: “Tiểu Quân, chắc chắn không có chuyệngì hết, thật mà…”

Tiểu Quân lau nước mắt, cô rờ rẫm trong bóng tối. “Chiếcbánh ga-tô anh mua cho em đâu?”

Trường Thành: “Em đói rồi à?”

Tiểu Quân cười cay đắng: “Em muốn ăn thật no.”

Trưòng Thành dịu dàng: “…anh sẽ tìm.”

Rồi anh đứng dậy, lần tìm trên mặt bàn gần cửa sổ, cầm cáibánh ga-tô lên, quay lại đặt vào tay Tiểu Quân.

Tiểu Quân mở hộp, cầm cái bánh, ăn lấy ăn để. Cô không nhìnthấy khuôn mặt Trường Thành lúc này đang trào hai hàng lệ. Ăn xong, Tiểu Quânkéo luôn vạt áo lau tay, rồi nói: “Em vẫn thấy đói.”

Trường Thành khẽ nói: “Hết mất rồi…”

“Cho em ít nước.”

“Anh lấy nước cam nhé?” Trường Thành từ từ mở cánh cửa tủ lạnh.

Tiểư Quân bỗng kêu lên như bị kim châm: “Em không uống nữa.”

Trường Thành: “Sao thế?”

Tiểu Quân hơi do dự, rồi nói: “Em không uống các thứ của họ!Anh đưa em chai nước em đã mua.”

Trường Thành lại lần tìm một hồi, rồi cũng tìm thấy chai nướckhoáng, đưa cho Tiểu Quân.

2 giờ 18 phút.

Tiểu Quân cầm chai nước khoáng, mở nắp, giơ lên uống ừng ực.Nước mát lịm. Trường Thành cố căng mắt nhìn cô.

2 giờ 20 phút.

Ăn rồi, uống rồi, Tiểu Quân thấy đầu óc chơi vơi, cô tựa vàođầu giường, từ từ nằm xuống. Cô có cảm giác như bị tiêm thuốc mê, rất nhanhchóng, tứ chi không điều khiển được nữa, miệng khẽ lẩm bẩm: “Sao em lại chóng mặtthế này? Trường Thành… anh ôm em đi…”

Trường Thành không bước lại. Tiểu Quân gọi, giọng rất yếu:“Trường Thành…”

Cô nghe thấy một tiếng “khục…” Trong bóng tối,Trường Thànhquỳ xuống, rồi anh gào khóc. Lần đầu tiên cô nghe thấy anh khóc, cô không biếtđã xảy ra chuyện gì, định hỏi anh nhưng đôi môi cô chỉ khẽ mấp máy, không thểnói được nữa.

“Anh xin lỗi Tiểu Quân. Thực ra người đàn bà ấy cũng nói vớianh, nói rằng một trong hai chúng ta phải chết! Em hãy tha thứ cho anh, anh đãích kỷ; dù anh không hại em, thì em cũng sẽ lựa chọn để anh sống, em chết, đúngkhông? Em sẽ không hận anh chứ? Tiểu Quân nói đi, em sẽ không hận anh…”

Tiểu Quân đã không thể phẫn nộ hay đau buồn gì nữa,trong óccô xuất hiện một xoáy lốc khổng lồ màu trắng, xoay tít với tốc độ cực lớn, ý thứccủa cô dần loãng tan vào đó; cô gắng sức nhoài ra ngoài…

Cô chỉ có thể nghe thấy TrườngThành đang khóc lóc kể lể,nhưng không nhìn thấy anh đang quỳ ở bên. Vào thời khắc này cô rất muốn nhìn thấyanh: người đàn ông luôn rất mực chiều chuộng cô, người đàn ông từng nói sẽ đi vớicô cùng giã biệt cõi đời, người đàn ông sắp cùng cô tổ chức hôn lễ. Cô rất muốnnhìn khuôn mặt, vẻ mặt, và đôi mắt của anh.

Tất cả tối đen. Tiểu Quân càng lúc càng thở gấp. Cô chỉ cònlại một làn ý niệm cuối cùng đang đung đưa, văng vẳng nghe thấy tiếng hát từđâu đó rất xa xôi vọng đến.

Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa,

Thì cũng để chìa khóa lại cho anh.

Dù người đi, để tình mọc rêu xanh,

Thì cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế.

Dù người mang nhan sắc cho nhân thế,

Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi.

Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi,

Thì cũng để bóng hình xưa ở lại.

Dù thế giới của người giờ xa mãi,

Thì cũng lưu cột mốc để anh hay,

Dù người theo ai bước đến tương lai,

Thì quá khứ cứ gửi anh trọn vẹn.

Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,

Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.

Dù người hẹn với ai cả lai sinh,

Thì kiếp này cũng cho anh kỷ niệm.

Trường Thành bước lại gần, anh nói trong nước mắt: “Vừa nãyanh rất muốn đưa em thoát ra, nhưng em cũng thấy rồi: bốn bề đều là tường vâykín, không có lối thoát… Người đàn bà ấy nói nếu anh không để em chết thì anhphải chết. Anh cũng đã xem băng hình của họ, những cách chết vô cùng đáng sợ, vượtquá sức chịu đựng tâm lý một người bình thường. Anh thấy sợ! Người đó cũng bảo,nếu anh làm cho em chết thì em được chết an lành không hề đau đớn! Anh đã bỏthuốc mê vào nước của em, nó sẽ giúp em mất hết tri giác, bây giờ anh tiêmCianiding cho em, em sẽ được nhẹ nhàng giải thoát…Tiểu Quân, em yêu anh, em sẽkhông hận anh, đúng không? Anh biết em không thể nói được nữa nhưng lòng emđang thì thầm: em không hận anh…”

Lúc này là 2 giờ 21 phút.

Trường Thành tiêm cho Tiểu Quân xong, anh ném bơm tiêm đi, rồiôm choàng Tiểu Quân khóc lóc thảm thiết.

Tiểu Quân như một khúc gỗ vô tri, không thể hiện bất kỳ tháiđộ nào.

Khóc một hồi rồi, Trường Thành ngẩng lên hét to: “Cô ấy đãchết! Ngươi tha cho ta về nhà đi!”

Giọng nữ băng giá vang lên trong bóng tối: “Không! Hai ngườiphải làm đám cưới ma đã!”

Trường Thành kéo một góc cái chăn lau nước mắt.

Giọng nữ ấy tiếp tục: “Ta sẽ là người làm chứng cho hai người.Ta tên là Khúc Thiêm Trúc!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN