Con ma trong tấm gương
Chương 3
Chương 7 Con Ma Trong Tấm Gương
Sau khi Bob và Peter đi rồi, Hannibal không ngồi không. Thám tử trưởng đi khắp ngôi nhà rộng lớn của bà Darnley, kiểm tra xem cửa có khóa chặt không và xem song sắt cửa sổ còn nguyên vẹn không.
Tiếng sấm vang lên, xa dần về hướng bắc. Một hình ảnh mới hiện ra bên cạnh hình của Hannibal trong tấm gương yêu tinh. Đó là Jeff Parkinson.
– Hôm nay, đêm sẽ xuống nhanh – Jeff nói khẽ.
– Phải – Hannibal nói – Trừ phi gió xua đuổi mây đi.
Nét mặt Jeff hơi căng thẳng. Rõ ràng Jeff cố gắng để nói những lời trò chuyện bình thường.
– Mình cứ tưởng vào mùa hè ở Californie không có mưa mà?
– Đúng là hiếm khi mưa lắm.
– Bà ngoại bảo cậu rằng bữa ăn tối sắp xong rồi. Ta sẽ dùng cơm tối trong nhà bếp. Ở đó không có gương. Hình như tạm thời bà ngán gương rồi.
Hannibal thích thú được rời khỏi thư phòng, bước ra theo Jeff. Cả 2 bước vào nhà bếp rộng lớn, sáng sủa. Sáng hôm nay, John Chan mới về. Một cái tủ nặng được lôi trước cửa nối liền nhà bếp với nhà xe.
Khi đi chợ về cùng May, bà Darnley mặc bộ đồ mùa hè. Bây giờ bà đã thay 1 cái quần và áo sơ mi, tuy giản dị, nhưng rõ ràng là rất đắc tiền. Bà đã búi mái tóc bạc ra sau ót.
– Ở đây, ta sẽ không thấy con ma nào – Bà khẳng định.
Bà đặt đĩa trứng chiên lên bàn, rồi nói thêm:
– Tôi rất vui là John đã cương quyết không cho tôi treo gương trong nhà bếp.
– Bà chỉ thấy ma trong 1 tấm gương duy nhất mà! – Hannibal nhắc lại – Gương Chiavo.
Bà ngồi xuống thở dài. Lúc này, trông bà già đi và mệt mỏi… hơi bối rối nữa.
– Đôi khi, tôi cảm tưởng như tất cả những tấm gương của tôi đều có ma, – Bà nói. – Khi chỉ còn 1 mình, khi May và Jeff không có ở đây, nhiều khi tôi cảm tưởng như chính tôi cũng là ma.
Đột nhiên, Hannibal cảm thấy lo sợ. Có bao giờ bà Darnley quá quen thuộc với thế giới hình ảnh phản chiếu đến nỗi bà đã thoát khỏi thực tế của thế giới bên ngoài không?
Hannibal nhanh miệng hỏi
– Thưa bà, trước ngày hôm nay, bà chưa bao giờ thấy ma trong bất kỳ tấm gương nào của bà đúng không ạ?
Bà Darnley nhìn Hannibal. Nét mặt bà, từ trước đến giờ mơ mộng đăm chiêu, đột ngột thay đổi. Bà như trở về với thế giới thực. Bà mỉm cười trả lời:
– Không, Hannibal à, chưa bao giờ. Nhưng trong ngôi nhà này, tôi nhìn thấy mình đi qua đi lại nhiều hơn cần thiết và tôi còn cho rằng tôi nghĩ quá nhiều đến những nhân vật đã từng soi vào những tấm gương này… những nhân vật thường có cái chết bi thảm. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ bị ảo giác. Hôm nay là lân đầu tiên tôi thấy ma trong gương.
– Được! – Hannibal tán thành. – Nếu vậy, ta chỉ cần chú ý đến 1 mình tấm gương Chiavo… Nghe đây! Hoặc tấm gương đó thật sự có ma, hoặc có cách nào đó để vào ngôi nhà này, mà ta chưa tìm ra, hoặc có ai đó trốn ở đây, mà ta chưa biết cách tìm. Nhất định phải là 1 trong 3 giả thuyết này
Bà Darnley gật đầu khẽ đồng tình với lời nói của thám tử trưởng.
– Phải, cậu nói đúng – Bà nói.
Hanniabl nói tiếp:
– Phần lớn những tiếng động khả nghi mà bà đã nghe thấy tuần này đã vang lên vào ban đêm, đúng không?
– Đúng – Bà nói nữa – Lần đầu tiên tôi thấy con ma.
Hannibal ngồi thẳng người lại trên ghế.
– Vậy là bà có thấy trước rồi à? – Thám tử trưởng sửng sốt kêu.
– Tôi thấy tối hôm qua, bà thừa nhận. Lúc đó trễ lắm rồi. Tôi nghe tiếng Jeff và John đi lại dưới nhà. Khi cả 2 về phòng, tôi không ngủ lại được. Cuối cùng, 1 hồi lâu sau, tôi nghe tiếng ai đó bước trong tiền sảnh. Tôi dậy, Tôi biết là không phải Jeff… Tôi luôn nghe Jeff mở cửa phòng,mặc dù Jeff cố không gây tiếng động. Tôi cũng biết là không phải John. Tôi biết tiếng bước của John. Nên tôi khoác áo và bước ra thềm nghỉ, không bật đèn. Nhà tối, nhưng tôi vẫn thấy được mọi đồ vật. Tôi tiến đến những bậc thềm trên cao và tôi nhìn xuống dưới, xuống tiền sảnh. Không có ai hết, nhưng tôi nghe tiếng động… 1 thứ tiếng khủng khiếp, giống như tiếng cười man dại. Từ thư phòng. Tôi bước tiếp xuống, thất nhẹ nhàng. Rồi đột nhiên… thì… tôi thấy cái mà lúc chiều May và tôi nhìn thấy… 1 khuôn mặt. Khuôn mặt khủng khiếp trong gương.
– Chiều nay – Hannibal nhận xét – Trong thư phòng rất tối, do màn cửa số đều léo kín. Nhưng tối hôm qua, chắc là phải tối hơn nữa.
– Tối hoàn toàn – Bà Darnley khẳng định – Tuy vậy, tôi thấy khuôn mặt rất rõ.
– Bà ơi, – Jeff hỏi – Sao bà không nói gì hết? con ở gần đó mà. Sao bà không báo cho con hay?
– Bởi vì bà không tin mà! – Bà Darnley giải thích – Bà không muốn thừa nhận là bà đã nhìn thấy mạ Nhưng trong ngày, khi chính May cũng nhìn thấy… bà không thể phủ nhận sự hiển nhiên ấy nữa.
– Thôi, cháu đề nghị thế này – Hannibal nói – Tất cả chúng ta sẽ leo lên lầu. Thật sớm. Ngay bây giờ. Trên kia có truyền hình không?… Có à? Hay quá! Ta sẽ xem truyền hình.
– Tất cả mọi người à? – May hỏi.
– Hầu như tất cả! Ta sẽ tắt đèn tiền sảnh, nhưng anh sẽ ngồi lại trên cầu thang, ờ nơi mà chính em và bà đang đứng khi thấy con mạ Có thể, khi trong nhà bình lặng trở lại, hình ảnh Chiavo sẽ tái xuất hiện. Có thể ta sẽ hiểu ra làm cách nào nó hiện lên trong tấm gương.
ý kiến nghe có vẻ haỵ Ngay sau khi ăn tối xong, May, Jeff và bà Darnley leo lên lầu. Bà Darnley lớn tiếng hỏi Hannibal xem cậu muốn xem chương trình truyền hình nào.
Khi đèn tiền sảnh đã tắt hết, Hannibal lẳng lặng ra vị trí canh gác, ngay giữa cầu thang, đối diện với thư phòng mở cửa.
Suốt khoảng nửa tiếng, thám tử trưởng không nghe thấy gì khác ngoài tiếng bão gầm gừ, tiếng nói và tiếng cười từ truyền hình. Thỉnh thoảng tiếng sấm vang lên, khi xa, khi gần. Hannibal vẫn chờ, mắt dán vào căn phòng tối om, không dám lơ là 1 giây. Cuối cùng, Hannibal nghe thấy tiếng động khẽ ngay phía dưới… thật ra tiếng ấy khẽ đến nỗi Hanniabl không biết mình có nghe nhầm không. Giống như tiếng rên thật khẽ… hoặc tiếng kêu bị át đi. Hay là gổ kêu rắc do nhiệt độ giảm xuống? Hay là 1 cái gì khác nữa? Có phải Hannibal có cảm giác như có sự dịch chuyển trong bóng tối?
Đột nhiên, thám tử trưởng nghe 1 tiếng gì đó.
Hannibal giật mình. Lần này không thể nhầm lẫn được. Một tiếng điếc, giống như ai đó để rơi 1 vật… hay giậm chân.
Trong bóng tối, Hannibal mở căng mắt. Nhưng cậu không thấy gì, ngoài đường nét mơ hồ của khung cửa thư phòng, 1 hình chữ nhật màu sậm trên nền tường đen. Xa hơn, không thấy gì khác.
Đột nhiên, ai đó cười. Thường Hannibal không hoảng sợ dễ dàng. Nhưng cậu vẫn rùng mình. Tiếng cười? thật khủng khiếp, chế giễu, như tiếng cười của kẻ khùng điên. ánh sáng xanh xanh đâm thủng bóng đen trong thư phòng, đột ngột đến nỗi Hannibal chớp mắt. Rồi thám tử trưởng tự buộc mình mở to mắt ra, nhìn vào gian phòng… đếm tấm gương. Mắt Hannibal gặp phải ánh nhìn của con ma.
Máu thám tử trưởng như muốn đông lại trong mạch. Khi Hannibal lặng người, khiếp sợ, thì hình ảnh trong gương đột ngột biến mất. Thám tử trưởng dụi mắt, không dám tin cái mình đã thấy: mái tóc trắng rối bù xù như mớ rong tảo xung quanh 1 khuôn mặt trắng bệch hơn cả phấn, tái mét hơn mặt người chết, nhưng đồng thời sáng lên như được chiếu sáng 1 cách siêu tự nhiên. Còn đôi mắt… 2 con mắt to tướng, màu xanh lá, sáng rực… chứa chan 1 sự mỉa mai dã man.
Phía trên lầu, cửa phòng có truyền hình đột ngột mở ra.
Nhưng Hannibal hầu như không hay biết. Một lần nữa, thám tử trưởng nghe tiếng cười vang lên như để thách thức. Một lần nữa, cậu nhìn thấy ánh sáng xanh xanh chiếu sáng khuôn mặt quái dị trong tấm gương!
Lần này, Hannibal nhảy phóc dậy, chạy nhanh xướng cầu thang. Đột nhiên, vật khủng khiếp trong gương biến mất lần thứ 2. Màn đen khép kín lại trên hình ảnh quái dị, trong khi tiếng cười chế giễu vang lên nữa, nhưng nhỏ dần và cuối cùng tắt hẳn.
Hannibal trượt nhanh qua tiền sảnh, lao vào thư phòng. Hannibal hấp tấp tìm công tắc đèn. Khi tìm thấy, ánh sáng tràn ngập gian phòng.
Gian phòng trống không. Và chỉ có 1 hình ảnh đang nhìn Hannibal từ đáy gương yêu tinh: đó là hình ảnh của chính mình!
Chương 8 Hang Ổ Của Con Ma
Vài giây sau, hình ảnh của Jeff xuất hiện trong gương cạnh Hannibal.
– Sao? Cậu thấy nó không? – Jeff hổn hển hỏi.
Hannibal gật đầu, không trả lời.
Bà Darnlay và May lại xuất hiện. Khi thấy mặt Hannibal tái xanh, bà chủ nhà thốt ra 1 âm thanh lạ lùng, nửa là tiếng cười, nửa là tiếng thở dài.
– Khủng khiếp quá, phải không?
Thám tử trưởng hít thở thất mạnh, cố kiềm lại không để tay run nữa. Hannibal thậm chí nói chuyện lại được và bình tĩnh trả lời:
– Dạ đúng, thưa bà, khá rùng rợn. Và cháu hiểu tại sao bà khó thừa nhận rằng bà đã thấy 1 vật như thế.
Sau đó, Hannibal nhìn xung quanh, khám xét tường thật kỹ trước khi nhìn trở về tấm gương.
– Cháu tự hỏi không hiểu con ma biến đi đâu! – Thám tử trưởng nói khẽ.
– Có lẽ nó đã quay về nơi từ đâu nó đến – May rùng mình nói – Hy vọng nó sẽ ở lại đó luôn. Dù sao… có thể câu chuyện mà ông Santora kể là có thật. Có thể Chiavo có khả năng hiện lên trong gương.
– Không thể được! – Bà ngoại của May phản đối – Người ta không thể sống trong gương được. Và đây chỉ là tấm gương. Tấm gương bình thường. Tất nhiên là trừ cái khung xấu xí.
– Đúng – Hannibal đồng tình.
Hannibal bước lại gần gương, sờ thử khung.
– Xấu xí, nhưng xấu xí bình thường, nếu có thể nói thế. Một khung bằng thép kiên cố. Không có gì khả nghị Không có thiết bị để lừa những người soi vào đó. Và chính kính gương cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ là nó rất cổ. Vậy mà nó cho ta thấy hình ảnh của 1 cụ già ghê rợn. Trong phòng này có cái gì đó bí ẩn. Hiển nhiên! Mình đâu có nằm mơ.
Cơn bão, cho đến nay chỉ gầm gừ, cuối cùng ập xuống thật sự và dữ dội. Dường như chính thời tiết cũng muốn phản kháng sự hiện diện khó hiểu trong tấm gương. Bắt đầu là vài giọt mưa to, rồi mưa xối xả. Tia sét vạch ngoàn ngoèo bầu trời, ngay sau đó là tiếng sấm khủng khiếp làm lung lay ngôi nhà cũ. Đèn nảy sáng lên, rồi tắt luôn.
– Ôi, trời ơi! Bà chủ nhà than phiền. Chắc sét đánh trúng dây điện rồi!
Hannibal vẫn đứng yên trong bóng tối, lắng nghe trời mưa tầm tã bên ngoài, mắt dò xét bóng đêm xung quanh. Đột nhiên, ánh mắt thám tử trưởng bị thu hút bởi 1 ánh sáng xanh xanh yếu ớt, như đang nổi lơ lửng phía trên sàn nhà, trong góc phòng.
Thám tử trưởng mạnh dạn bước về hướng ánh sáng bí ẩn. Hannibal thò tay đến, chạm thử. Ngón tay cậu đụng bờ kê… và đụng vào 1 cái khác nữa. Một chất hơi nhớt. Khi rút tay về, Hannibal nhận thấy đầu ngón tay tỏa sáng nhẹ.
– Ta cần đèn sáng! – Hannibal nói.
Jeff và May bước ra, mò mẫm đi về nhà bếp. ít lâu sau, ngọn lửa dịu của đèn cầy chiếu sáng tiền sảnh. Hai anh em trở về, tay cầm đèn cầy.
– Đèn pin hết pin rồi – Jeff thông báo.
Jeff đặt đèn cầy trên bàn, còn May đưa đèn cầy đang cầm cho Hannibal.
Thám tử trưởng xem xét bàn taỵ Màu xanh lá cây đã biến mất. Nhưng ngón tay Hannibal vẫn còn dính 1 chất xám xám lạ lùng.
– Cái gì vậy? Jeff hỏi.
Hannibal ngửi thận trọng, rồi quay sang May và Bà Darnley.
– Con ma này lạ thật! – Thám tử trưởng thông báo – Nó hóa trang. Phấn hóa trang của nó khá đặc biệt, sáng trong bóng tối gống như phốt phọ Phải chi có thêm ánh sáng.
May vội đi tìm thêm đèn cầy. Khi ấy, Hannibal cẩn thận xem xét kệ sách còn ít chất dính màu xám. Sau đó thám tử trưởng lấy khăn chùi tay, rút hết sách ra khỏi kệ và khám xét bức tường. Thám tử trưởng cạo, gõ, nghe và lập lại thao tác mấy lần.
– Không nghe bọng, Hannibal thở dài. Mặc dù khó tin, nhưng nhất định phải có cánh cửa ở đây. Tường này là tường ngoài của cuối nhà. Phải có chỗ mở cho phép ra vào. Đó là cách giải thích lôgic duy nhất cho việc con ma kia đi lại. Chỉ còn việc tìm ra cửa mật ấy.
– Nhưng ngôi nhà xây trên sườn đồi mà, bà Darnley nhận xét. Phía bên kia tường chỉ có đất thôi.
– Có thể người ta đã cho đào đường hầm, Hannibal nói. Không nhất thiết là 1 đường hầm rộng lớn.
– Đường hầm hay chỗ trốn ẩn – May nói khẽ.
Cô bé chỉ bức tường.
– Có thể, May nói thêm, nó… nó đang đứng phía sau, lắng gnhe những gì mình nói.
Jeff đột nhiên chạy ra khỏi phòng. Nghe tiếng Jeff đi vào nhà bếp, đóng mở ngăn kéo. Cuối cùng Jeff trở về, tay cầm cái búa nặng bằng gỗ cứng.
– Không hiểu anh Johndùng cái này để làm gì, nhưng mình sẽ biết cách dùng nếu con ma mắc dịch kia dám đi xuyên qua tường để đến đây – Jeff tuyên bố.
– Có thể nó không còn trong nhà nữa – Hannibal nói – Chỉ có 1 cách để kiểm tra: tìm cánh cửa mật!
Bà Darnley ngồi sụp xuống ghế.
– Hannibal à, tôi van cậu! – Bà dặn dò – Cẩn thận nhé!
– Cháu luôn cẩn thận! – Hannibal khẳng định.
Theo thói quen, hannibal tiến hành tìm kiếm có phương pháp. May và Jeff giúp lấy hết sách ra khỏi kệ, gõ tường để thăm dò. Một thời gian dài trôi qua, không có kết quả. Bức tường phía sau kệ sách không có gì bất thường: không có khe, không có chỗ rỗng. Ván nẹp chân tường, nằm sát sàn nhà, kiên cố và đóng đinh rất chắc. Còn đường dây điện đúng là chứa đường dây điện, như thám tử trưởng thử kiểm trạ Không có gì xoay được, vặn được hay ấn được.
– Chắc là phải có cái nút đâu đó – Hannibal cứng đầu nói – Nhất định là phải có, trong chính bức tường. Nhưng ở chỗ nào?
– Hay là cửa mật chỉ mở được từ bên ngoài? – Jeff gợi ý.
– Không. Nhớ đi! Nhà ảo thuật Drakestar đã cho xây ngôi nhà này. Cửa được bố trí theo lệnh ông ấy. Mình đi tìm thông tin về Drakestar. Ông là nhà ảo thuật danh tiếng, có tiết mụa hay nhất là tự làm mình biết mất. Sau khi từ bỏ sân khấu, ông hay mời khách đến đây và biểu diễn cho khách xem những tiết mục độc đáo cửa ông. Thường ông hay biến mất trước mặt bạn bè. Tối hôm nay, con ma Chiavo đã biết mất trong căn phòng này. Mình suy ra rằng chính nơi này là nơi Drakestar biểu diễn cho khách xem. vây cửa phải mở được từ bên này cũng như từ bên kia.
Hannibal lại ngắm nhìn mấy kệ sách.
– ? hê! Hannibal đột nhiên kêu.
Mắt thám tử trưởng long lanh kích động.
– Có chuyện gì vậy? May hỏi.
– Ta đã gõ, ấn, đẩy mà không thấy gì. Nhưng ta đã quên 1 điều… Những kệ sách này là rất nặng. Bà Darnley ơi! Khi bà mua nhà, kệ sách đã gắn sẵn vào tường rồi, phải không ạ?
– Đúng.
– Vậy thì bà chỉ việc cho sách vào mà thôi. Xem nào. Khi ta thử đẩy vào tường, thì không có gì xảy ra cả. Nhưng giả tỷ ta làm ngược lại…
Hannibal vừa nói vừa đặt 2 tay dưới kệ còn dính phấn hóa trang của con mạ Khi đó, Hannibal đẩy thật mạnh, từ dưới lên trên và kéo kệ về phía mình.
Không có tiếng động, dù khẽ nhất, vang lên. Nhưng 1 luồng gió nhẹ làm cho cây đèn cầy chập chờn. Đồng thời, 1 phần tường, kể cả kệ sách, xoay trên ván nẹp chân tường ở dưới.
Trong thư phòng mọi người đều nín thở. Bà Darnley, Hannibal, Jeff và May nhìn lỗ hổng đang hiện trên bức tường. Mọi người nhẹ nhõm không thấy sinh thể quái dị nào nhào ra. Trước mặt chỉ có 1 phòng nhỏ trống không. Tường cuối, đối diện và thấy rõ, được xây bằng đá và rõ ràng là “bức tường đáy” thật sự của ngôi nhà.
Hannibal, cùng Jeff theo sát gót, bước lại để quan sát. Thoạt đầu, thám tử trưởng chỉ thấy bụi và màn nhện. Rồi cậu thấy những bậc thềm đầu của cầu thang đâm vào cái lỗ tối đen như mực.
– Có đèn cầy không! – Hannibal yêu cầu – Cho xin đèn cầy đi.
Jeff vội vàng đưa cho Hannibal 1 cây đèn cầy. Thám tử trưởng xem xét thật kỹ phần tường dùng làm cửa vào.
– Hèn gì vách này không nghe rỗng! Hannibal nhận xét. Nó được xây dày như bức tường thật. Và được lồng vào khung thép nữa. Đúng là 1 kiệt tác!
Jeff, đứng cạnh Hannibal, nhìn cầu thang bí ẩn.
– Xuống thử không? – Jeff nói khẽ.
– Không được! – Bà ngoại của Jeff nghe được và la lên – Không được mạo hiểm vào chỗ đó.
– Cháu xin lỗi, thưa bà – Hannibal lễ phép nói – Nhưng cháu e rằng phải thám hiểm cái lỗ này. Sau khi giải được 1 phần vụ bí ẩn, cháu không thể dừng lại nữa chừng.
– Mình theo cậu! – Jeff quyết định.
– Không được đâu, Jeff! – Bà Darnley phải đối 1 lần nữa.
– Ôi! – Hannibal kêu – Rất có thể con ma không còn đó nữa. Chắc nó trốn mất rồi. Thậm chí giờ này, có lẽ nó đã đi được rất xa.
Nói xong, Hannibal bước qua ván nẹp chân tường và kiên quyết bước vào cầu thang. Jeff đi theo, tay cầm búa gỗ.
Cầu thang mật rất dốc. ánh đèn cầy chập chờn chiếu sáng tường phủ đầy bụi. Không khí hầm và ẩm.
Cầu thang đột ngột có khúc quẹo. Bậc thềm càng dốc hơn nữa. Cuối cùng cầu thang dẫn ra 1 cái hầm hay nói đúng hơn là 1 gian phòng xây bằng đá, có nền xi măng. Hannibal đưa đèn cầy lên. Phía sau lưng, Jeff căng mắt nhìn.
– Không có ai hết! – Jeff kêu khẽ.
– Nhưng dù sao, đúng là con ma đã qua chỗ này! – Hannibal cam đoan 0 Nhìn kìa! Trên bục có dấu vết khả nghị Đi! Lại gần xem thử.
Hai cậu tiến lên vài bước. Khi đó, Hannibal nhìn thấy 2 cái rương cũ bị hư hỏng nhiều.
Thám tử trưởng nhanh nhẹn đặc ngón tay lên môi, yêu cầu bạn im lặng. Rồi sau khi đưa đèn cầy cho Jeff, Hannibal cúi xuống khám xét rương gần nhất. Rương không khóa; ổ khoá bị sét không còn dùng được nữa từ lâu. Hannibal mở nắp rương. Bản lề, cũng bị sét, kêu cọt kẹt. Bên trong, 2 bạn thấy 1 túi ngủ cũ mòn, chén dĩa và chai… và cả 1 ổ bánh mì kẹp thịt trong bọc nhựa.
Hannibal nhìn Jeff. Jeff cũng nhìn lại, nét mặt vừa chưng hửng vừa dò hỏi. Hannibal nháy mắt chỉ về hướng rương thứ 2 đặt gần tường phía dưới. Jeff gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu… Phải, con ma đã sống ở đó 1 thời gian. Thậm chí rất có thể nó vẫn cón đó. Cái rương thứ nhì đủ lớn để nó trốn vào đó…
Không hề tỏ ra sợ sệt, thám tử trưởng bước thẳng ra chỗ cái rương, cố bước thật nhẹ. Jeff đi theo, cầm đèn cầy thật cao và nắm chặt cái búa gỗ, sẳn sàng hành động. Hannibal cúi xuống để mở nắp cái rương khả nghi.
Nhưng không kịp. Trước khi Hannibal kịp chạm vào, nắp rương như tự nâng lên, đập mạnh vào tường. Rồi tiếng hét vang lên từ cái rương. Một cái gì đó dựng sững lên trước mặt 2 bạn. Sửng sốt trước sự việc quá đột ngột, Hannibal thấy trước mặt mình là 2 con mắt xanh lá cây sáng rực của con mạ Trong giây lát ngắn ngủi, tại gian phòng nhỏ xíu, Hannibal và Jeff đối mặt với hình ảnh khủng khiếp của pháp sư Chiavo.
Rồi, sinh thể ghê rợn lao ra phía trước. Hannibal bị đẩy mạnh vào Jeff. Đèn cầy tắt đi,trong khi 2 cậu ngã lăn xuống đất. Con ma xanh lá cây tỏa sáng đang nhìn xuống 2 bạn. Jeff hoảng hốt buông cái búa gỗ ra. Nhưng thám tử trưởng vẫn bình tĩnh níu lấy cái áo dài rộng thùng thình của con mạ Miếng vãi rách đi khi con ma lao lên cầu thang.
Tiếng bước của nó vang dội trên bậc thềm. Hannibal ngồi dậy. Cậu đang cầm trong tay 1 vật mềm mại… Mảnh áo. Đến lượt Hannibal lao lên cầu thang. Thám tử trưởng đang bước lên những bậc thềm đầu tiên, thì nghe tiếng May và bà Darnley hét lên.
Hannibal nhảy phóc quẹo qua khúc cua của cầu thang nhỏ. Đúng lúc đó, tia chớp sáng trên bầu trời. Điều này cho phép cậu thấy rõ con mạ Đó là 1 gã đàn ông cao và rất gầy, có mớ tóc trắng dài. Hắn đang đứng trên bậc thềm cao, ở ngưỡng cánh cửa mật. May hét lên lần nữa.
Hannibal leo thật nhanh những bậc thềm cuối cùng, băng qua thư phòng như mũi tên bắn và đến tiền sảnh vừa kịp để thấy con ma mở khóa cửa và lao ra ngoài trời mưa bão.
Một tia chớp nữa cho thấy dáng vẻ ma quái của sinh thể đang biến mất trong bóng đêm.
– Trời! – Bà Darnley thốt lên.
Bà đã ra cùng Hannibal. Cậu quay sang bà mỉm cười nói đùa:
– Con ma này không phải là ma thật. Cháu lấy được mảnh váy của nó.
Chương 9 Bức Thư Bí Ẩn
Khi Bob, Peter và Warrington quay về nhà bà Darnley, đã hơn tám giờ tối. Trong phòng mật ở dưới, Hannibal và Jeff đang kiểm kê hai cái rương. May đang đứng canh ở cửa vào, còn bà ngoại đang hoài công quay số điện thoại đồn cảnh sát.
Khi thấy nhóm người mới về, May chạy ra và vội kể lại hết những sự kiện vừa? qua:
– Ta xém bắt được con ma Chiavo- May nói- Nó sống ở trong một hầm bí mật. Các anh xuống xem đi.
May dẫn cả nhóm qua thư phòng, nơi cánh cửa mật vẫn còn để mở, rồi gọi Hannibal và Jeff. Hai cậu bước lên, quần áo dính đầy bụi bặm và đầu tóc điểm màng nhện. Nhưng trông Hannibal rất phấn khởi.
– Mình biết không thể nào là ma được mà! – Hannibal kêu – Có kẻ trốn dưới đó. Nhưng làm sao hắn biết được chỗ trốn, điều này thì mình chịu! Hắn ăn đậu hộp, bánh mì kẹp thịt không tươi lắm, và chỉ có nước lã để uống. Ớn chết! Mình còn tìm thấy cái túi ngủ cũ, chiếc gương, đèn pin và đồ hóa trang mà hắn dùng để tỏa sáng trong bóng tối.
Bà Darnley bực mình bước đột ngột vào phòng.
– Không thể nào liên lạc với cảnh sát được – Bà kêu – Có lẽ bão đã làm hỏng đường dây điện thoại rồi.
– Ôi! Bà ngoại ơi, không có gì gấp cả! – May nói – Ông kẹ bỏ trốn rồi. Mặc dù vẫn chưa biết đó là ai, nhưng ta cũng biết rằng không phải là ông Santora và cũng không phải tên trộm nhỏ. Nhân vật đóng vai con ma Chiavo quá cao lớn để có thễ nghi ngờ người này hay người kia.
– Này – Peter hỏi – làm sao con ma thoát ra bằng cửa chính được? Bộ không ai thử bắt nó lại sao? chuyện xảy ra lâu chưa?
– ?! – Jeff phản đối – Hỏi 1 câu hỏi thôi. Hắn trốn thoát cách đây khoảng 20 phút. Còn về việc bắt giữ hắn, thì đố ai làm nổi! Hannibal và mình có thử bắt. Mình đang cầm búa gỗ đây, định nện vào đầu hắn. Nhưng khi hắn bắn ra khỏi rương như con quỷ và la hét rợn người, thì thú thật là mình phải rơi mất vũ khí. Mình hoảng sợ, mình thành thật thú nhận.
– Dễ sợ lắm – May nói thêm – Em biết là 1 sinh vật siêu tự nhiên có thể nhào ra khỏi cái lỗ trong tường và em tưởng em sẽ không bị sốc. Nhưng khi thấy hắn, em không nén nổi tiếng lạ Chỉ có anh Hannibal là giữ được bình tĩnh. Anh ấy níu được vạt áo của con ma và ngày mai sẽ thử tìm nguồn gốc mảnh vải đó.
– Bởi vì đây không phải là vải thường gặp – Thám tử trưởng vừa giải thích vừa rút mảnh vải ra khỏi túi áo – Xem này! Loại vải len dày, rất đen, có nhiều sợi bạc. Giống như trang phục sân khấu. Mình nghĩ đây là 1 chỉ dẫn có giá trị. Có thể sẽ giúp mình tìm ra tên tuổi con ma bí ẩn… Phần các cậu, có gì mới không?
– Santora nằm viện rồi – Peter nói – Còn tên trộm nhỏ mà bọn mình nghĩ là ông ấy thuê để đột nhập vào đây ăn cắp tấm gương, hoàn toàn không phải là đồng lõa với ông.
Peter kể lại chi tiết chuyện xảy ra ở khách sạn Beverly Sunset.
– Sau khi đánh Santora, tên trộm lao xuống thang lầu và có lẽ bỏ trốn qua cửa sau. Chú Warrington và Bob canh cửa trước không thấy hắn ra. Cà 3 chờ cho đến khi xe cứu thương đến. Xe chở ông Santora đi bệnh viện.
– Mình rất hối hận – Bob thở dài – Đáng lẽ mình phải đứng cửa sau, trong khi chú Warrington đứng cổng trước. Như thế, đã có thể đi theo tên trộm quỷ quái kia, hay ít nhất cũng ghi được số xe hắn.
– Tôi cũng có lỗi như cậu Bob – Warrington thở dài khẳng định – Nhưng phần là do chúng tôi nghĩ rằng tên trộm làm việc cho Santorạ Chúng tôi nghĩ hắn không có thể trở ra nhanh như thế, nhất là khi chúng tôi vừa mới thấy ông Santora bước vào.
– à! Peter kêu. Nhớ ra rồi! Đâu chỉ mình cậu có trong tay chỉ dẫn đâu, Babal ơi. Xem này!
Peter lấy ra khỏi túi mẫu giấy nhàu nát.
– Tên trộm bỏ rơi cái này trong hành lang khách sạn, khi bước ra khỏi phòng Santorạ Mình không đọc được. Không phải tiếng Anh. Nhưng nếu hắn cầm tờ giấy này, thì chắc là quan trọng lắm. Giống như lá thư… có cả tên bà nữa, thua bà Darnlay!
– Sao! – Bà già giật mình kêu.
Đúng lúc đó, điện sáng lại.
– Hay quá! Sáng lại rồi! – Bà Darnlay reo – May ơi! Con tắt nhanh đèn cầy đi, kẻo cháy nhà bây giờ. Xem tờ giấy Peter lượm được nào.
Bà lấy lá thư, liếc nhìn, rồi nhìn xung quanh:
– Có ai? biết tiếng Tây Ban Nha không? – Bà hỏi.
– Cháu biết… chút ít, Hannibal trả lời.
Hannibal lấy bức thư đọc cẩn thận, nhíu mày và véo môi dưới, động tác quen thuộc khi đang tập trung suy nghĩ cao độ.
– Thư viết cách đây 5 ngày – Cuối cùng Hannibal giải thích – Và gởi cho ông Rafael nào đó, bởi vì thư bắt đầu như thế này: “Rafael thân… ”
– Dường như tên ông Santora là Rafael – Bà Darnlay ngắt lời – Ông ấy có nói lần đâu tiên đến đây. Nhưng xin cậu cứ đọc tiếp đi.
– Chữ ký chỉ có 3 chữ cái đầu: ẠF.G! Hannibal nói. Còn nội dung thư như sau:
” Rafael thân,
Tôi không nghĩ anh sai lầm khi kể câu chuyện về tấm gương Chiavo cho bà Darnlaỵ Nhưng sẽ cần nhiều thời gian để lấy giấy tờ. Nếu anh lấy được tấm gương thất nhanh mà khỏi cần giấy tờ, thì hay hơn. Tôi rất sợ Juan Gomez. Đó là 1 tên quỷ dữ thật sự. Hắn có vẻ rất nguy hiểm. Tôi lo sợ cho anh, cho bà Darnlay và cho cả cộng hoà Ruffinọ Nhất quyết không được để cho Gomez biết về bí mật tấm gương. Nếu hắn biết được, tương lai sẽ hết sức đen tối. Thời gian khổ cực sẽ bất tận. Tôi được biết Juan Gomez có anh em họ Ở Los Angeles. Mấy người này sống ở 1 nơi tên là Silverlakẹ Có thể thông tin này sẽ có ích cho anh. Thất vậy, chắc Gomez sống ở nhà anh em họ hắn. Nếu biết được địa chỉ hắn, anh hãy theo dõi hắn. Và cố lấy bằng được tấm gương. Tôi xin lặp lại, bằng bất cứ giá nào không được để gương vào tay Juan Gomez.
Anh nhớ để ý đến sự an toàn của bản thân anh, tôi van anh. Tôi thấy mình đã quá già. Tôi giữ chức vụ cao và rất cần đến anh. Tôi đã quen nương tựa vào anh. Tôi luôn cảm thấy đỡ hơn khi nhìn Ruffino bằng đôi mắt anh, là đôi mắt trẻ và sáng hơn.
ẠF.G”
Khi đọc xong lá thư, Hannibal thấy bà Darnlay hết sức đăm chiêu.
– Những dòng chữ này đượm nỗi buồn – Bà khẽ nói – Giống như 1 ông già cô độc viết.
– Một người guĩư chức vụ cao – Hannibal nhắc – Và đang run sợ cho Santora, cho bà và cộng hoà Ruffino… có lẽ bà không biết tác giả bức thư là ai. Nhưng bạn của bà, bà Manolos có quen 1 người có tên chữ cái đầu là ẠF.G không? chồng bà ấy cũng giữ chức vụ khá cao ở Ruffino.
Bà Darnlay lắc đầu:
– Isabella Manolos và tôi đã thư từ suốt mấy năm, từ khi còn trẻ. Nhưng chúng tôi chỉ viết những chuyện vớ vẩn. Tôi không thích người đàn ông mà chị ấy lấy làm chồng và dường như chị ấy biết như vậy.
– Đương nhiên bà Isabella biết! – May nói – Bà ơi, người ta đoán được ý nghĩ của bà như đọc quyển sách mở ấy! Bà đâu có bao giờ giấu kín được suy nghĩ của bà.
– Phải. Nhưng thật sự bà không ưa gì cái tên Diego Manolos. Và bà không bao giờ hiểu nổi tại sao Isabella lấy ông ấy. Khi anh ta tiến thân thêm nữa và chiếm được địa vị quan trọng trong nội các chính phủ, dườnh như bà ghét hẳn anh tạ Anh ấy có thói quen đáng ghét là hay cười khinh bỉ, như thể trên trái đất này chỉ có anh ta là người có giá. Thất ra, tôi biết rất ít về Cộng hoàn Ruffino và về vai trò của chồng chị bạn tôi. Tôi không thể nào biết ai đã viết lá thư này.
– Nhà này có bộ bách khoa toàn thư không – Bob đột ngột hỏi – Bách khoa toàn thư luôn cung cấp nhiều chi tiết về tất cả các quốc gia trên thế giới.
May đứng phóc dậy.
– Có – May nói – Năm ngoái em có mua 1 bộ, lúc đó em say mê trò chơi ô chữ về lịch sử.
May lục lạo trong đống sách chất dưới sàn nhà và cuối cùng tìm thấy quyển mà Bob yêu cầu. Bob xem mục lục và tìm trang tương ứng với Ruffinọ Nước cộng hoà này chỉ chiếm 1 chỗ khiêm tốn trong bộ bách khoa toàn thư.
– Đó chỉ là 1 hòn đảo nhỏ – Bob nói – Chế độ dân chủ. Chính phủ hơi giống như chính ohủ Hoa kỳ. Cơ quan pháp chế được đại diện bởi thượng nghị viện, gồm 78 thành viên. Hội đồng điều hành và tổng thống Cộng hoà…
Bob đột ngột dừng lại.
– Đừng bắt bọn này chờ! – Peter van xin – Nhìn mặt cậu thôi, cũng đủ biếtcậu vừa mới phát hiện 1 cái gì đ1o quan trọng.
Bob mỉm cười.
– Người ta không biết tên cố vân – Bob nói – Nhưng tên tổng thống nước công hoà thì được nêu rõ.
– Đừng nói nữa! – Peter kêu – Để mình thử đoán những chữ cái đầu tên của tổng thống!
– Tổng thống Cộng hoà Ruffino tên là Alfredo Felipe Garcia! – Bob nói hết.
Tất cả bất động và im lặng 1 thời gian lâu. Rồi Hannibal đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, véo môi dưới liên tục.
– Vậy là chính tổng thống nước cộng hoà! – Hannibal nói – Bức thư này cho ta biết rất nhiều, mặc dù người viết tỏ ra kín đáo. Thư bảo phải đề phòng 1 tên Juan Gomez nào đó. Mình gần như tin rằng tên Juan Gomez này chính là tên trộm của ta, rằng ông Santora và hắn thuộc 2 phe đối lập. Mỗi bên toan chiếm lấy tấm gương. Hôm nay, tên trộm làm bị thương Santorạ Rõ ràng là tên Gomex này nguy hiểm. Thư còn cho ta biết rằng Santora không muốn tấm gương cho cá nhân ông, mà cho 1 nhân vật giữ chức vụ khá cao ở nước ông. Việc này liên quan tới 1 cái gì đó quan trọng… 1 cái gì đó dính liền với tấm gương. Dĩ nhiên là Santora bịa ra câu chuyện bà con với Chiavọ Nếu ông ấy mang giấy tờ từ Tây Ban Nha đến, thì chắc chắn là giấy tờ giả mạo. Thật ra mình không tin Santora là người Tây Ban Nhạ Có lẽ ông ấy là công dân Ruffino thì đúng hơn.
Bà Darnley đau buồn lắc đầu.
– Tội nghiệp Isabella quá! – Bà thở dài – Nếu tác giả thư này đúng là tổng thống nước Cộng hoà, thì sợ chị ấy đang gặp khó khăn. Tôi nghĩ nên cố làm rõ sự việc trước khi báo cho các cơ quan chức năng và làm rùm beng chuyện này lên.
– ý bà ngoại nói sao ạ? – May hỏi.
– Thì rõ ràng ta phải gọi cảnh sát và kể lại những gì đã xảy ra. Nhưng mặt khác, sợ làm như thế không hay chút nào.
Bà Darnlay ngưng nói nhìn lần lượt Hannibal, Peter và Bob.
– Tôi đã nhờ các cậu điều tra giúp về tấm gương có ma của tôi – Bà nói tiếp – Tôi quyết định thuê các cậu bởi vì Warrington nói rất tốt về các cậu và tôi nghĩ rằng, thông thường, thanh niên nắm vấn đề thực nhanh nhẹn hơn người già. Và do thiếu kinh nghiệm, nên thanh niên không có khuynh hướng áp dụng lại lời giải có sẵn. Thanh niên tin rằng bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
– Đúng – Warrington gật đầu.
– Cháu hiểu – Hannibal nói khẽ – Cháu tin chắc rằng mọi người nay đã biết tấm gương được cho là có ma thật ra chưa bao giờ có ma quỷ ám, nhưng chứa đựng 1 bí mật. Có nên thử tìm xem bí mật đó là gì không?
Peter rên khẽ:
– Trễ quá rồi! – Peter phản đối – Hay để ngày khác đi… Mình mệt đừ. Mà… Ôi! Thôi! Được rồi! Cứ làm! Chắc là có cái gì đó giấu đâu đó, 1 cách nào đó.
Jeff chạy ra nhà bếp, mang về thùng đồ nghề và cái thang nhỏ. Warrington và 4 cậu cực nhọc kéo tấm gương ra khỏi tường.
Khi đó, Hannibal tiến hành tháo những con vít giữ tấm ván gỗ sau lưng khung thép. Tấm ván này không tiết lộ được bí mật nào: không có gì giữa nó và gương.
Khi đó, thám tử trưởng tiến hành xem xét chính cái khung, từng centimét vuông một. Hannibal cũng không tìm thấy gì hết… chỉ toàn là gương mặt quái dị của những sinh thể lạ lùng được cho là sống dưới đất và ác thần phía trên cùng, cầm con rắn trong taỵ Không đâu có khe hở hay giấu 1 cái gì đó.
Đó chỉ là 1 cái khung to tướng và xấu xí, bao quanh tấm gương cũ, và phía sau được bảo vệ bằng 1 tấm ván gỗ, bị vá nhiều lần.
Hơi thất vọng, thám tử trưởng ngồi chồm hổm xuống và nhìn tấm gương bị tháo.
– Không hiểi – Hannibal khẽ nói – trong đây có cái gì có thể làm cho vị tổng thống 1 nước Cộng hoà quan tâm?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!