Con ma trong tấm gương - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Con ma trong tấm gương


Chương 2


Chương 4 Điều Bí Ẩn
Trước khi chào từ biệt bà Darnley, Hannibal đưa cho bà danh thiếp của Ba Thám Tử Trẻ.
– Số điện thoại của tụi cháu ghi phía dưới – Hannibal nói – Nếu giúp được bà điều gì, tụi cháu rất sẳn sàng.
Như không để ý cách ăn nói cầu kỳ của thám tử trưởng, bà máy móc cầm lấy tấm giấy cứng, xếp làm đôi. Rõ ràng bà đang nghĩ đến chuyện khác.
– Không ai có thể biến mất vào gương – Bà nói lại.
– Đương nhiên – Hannibal nói – Nhưng để xem các giấy tờ mà ông Santora sẽ trình bà để làm cơ sở cho câu chuyện của ông ấy.
Bà gật đầu. Khách chào bà trên ngưỡng cửa tiền sảnh. Bà đứng bất động ở đó, giữa 2 đứa cháu ngoại. Nét mặt bà mệt mỏi và trông bà thật bơ phờ trong bộ trang phục thuộc thời đại khác. Đó không còn là người mà khách mới quen biết cách đó không lâu: nhanh nhẹn, say mê gương và thích hóa trang làm nữ hoàng Marie- Antoinette.
– Ngôi nhà này làm mình thấy khiếp quá – Peter nói khi xe chạy về Rocky.
Hannibal không trả lời. Ngồi tựa vào bồn tắm cũ, thám tử trưởng dùng 2 tay ôm đầu gối, nhắm mắt lại, bất động…
– Babal, cậu nghĩ gì vậy? – Bob hỏi.
– Nghĩ đến 1 điều… 1 điều mà ông Santora đã nói… 1 điều gì đó nghe chối tai.
– Ông ấy kể những điều gì đâu! – Peter kêu – Chuyện gương thần và những chuyện tào lao khác nữa! Làm sao có thể chui qua bên kia tấm gương và ở lại bên đó được! Càng không thể thỉnh thoảng trở lên mặt gương để hù dọa… hay báo tin gì đó cho người ta…
– Mình không nghĩ đến chuyện đó – Hannibal ngắt lời – Ta phải xem chuyện ông Santora kể như 1 truyền thuyết… Hoặc như 1 chuyện bịa đặt để hù bà Darnley và khiến bà nhường lại tấm gương.
– Dường như mình đoán ra điều làm cậu thắc mắc – Bob nói – Chính mình cũng hơi giất mình khi ông Santora nói là phải mất 30 năm mới tìm ra được dấu vết tấm gương ở Ruffinọ Khó tin quá. Một người làm cố vấn cho tổng thống 1 nước cộng hòa là 1 người mà ai cũng biết đến. Ông ta không thể lẫn trốn được và công chúng biết tất cả về ông tạ Diego Manolos đã giữ tấm gương cho đến lúc chết. Điều đó không bí mật gì.
– Ruffino là 1 nước cộng hòa nhỏ, – Hannibal nhận xét – Cậu biết gì vế nước này?
Khi thấy Bob vẫn im lặng, tuy là “nhà bác học” của nhóm. Hannibal nói thêm:
– Ruffino chỉ là 1 quốc gia ít được nói đến. Cũng có thế phải mất 30 năm mới có thể tìm tấm gương được. Không, không phải điều này làm mình thắc mắc. Cái làm mình suy nghĩ là Santora đã nói về nhận dạng của tên trộm… Nhớ lại đi! Ông ta nói: “Ta đều biết 1 điều duy nhất, đặc biệt là 1 người thấp nhỏ, không thể nào lấy cắp tấm gương của Chiavo nổi”. Mà ông ta không hề thấy tên trộm lẻn vào nhà bà Darnley và không được nghe ai mô tả. Tuy nhiên ông ta lại biết: đúng, tên trộm là người nhỏ thấp.
Bob rên:
– Trí nhớ cậu y như máy ghi âm! Có thể ông ấy nói thế, nhưng lại không hề biết. Bất cứ ai cũng trở nên nhỏ bé nếu phải dịch chuyển 1 tấm gương như thế. Bộ cậu nghi ông Santora có tội trong vụ trộm ấy à?
– Ông ấy có vẻ ngạc nhiên thật sự khi nghe nói đến chuyện trộm, – Hannibal như đang nói với chính mình – Dường như ông cũng có vẻ hơi hoảng hốt. Đối với ông, việc đó có ý nghĩa. Mặc dù bà Darnley không nói gì, nhưng ông hiểu ngay là người lạ mặt quan tâm đến chiếc gương. Và chỉ khi đó ông mới nói mình là con cháu của Chiavo… như thể thời gian đột ngột gấp lên và ông buộc phải hạ con át chủ bài để thử lấy tấm gương… Không đâu! Theo mình, Santora không hề biết gì về vụ trộm cho đến khi bà Darnley cho ông biết. Nhưng mình nghĩ có thể ông ấy biết tên trộm. Dù gì, mình tin chắc ta sẽ sớm nghe nói đến gương nữa cho xem.
– Mình, thì không muốn chút nào! – Peter thẳng thừng.
Hannibal mỉm cười… 1 nụ cười quen thuộc mỗi khi phát hiện 1 vụ bí ẩn nào đó. Peter và Bob không lầm. Hannibal sắp bước vào 1 cuộc phiêu lưu mới và sẽ không chịu thua cho đến khi nào làm sáng tỏ mọi việc.
– Ta phải chuẩn bị sẳn sàng – Hannibal nói khẽ – Santora sẽ cần 1 tuần lễ để cho gởi tài liệu từ Tây Ban Nha sang. Từ đây đến đó, mình xin nói lại 1 lần nữa, ta phải chuẩn bị sẳn sàng.
– Bằng cách nào? – Peter hỏi.
– Bằng cách săn lùng thông tin – Hannibal nhanh nhẹn giải thích – Ta hãy tìm thông tin về Ruffinọ Và về Chiavo nữa. Theo như bà Darnley nói, đó là 1 pháp sư tài giỏi. Nhưng mình chưa bao giờ nghe nói đến ông này. Ta có nhiều việc phải làm, nhưng khi đã biết được thông tin, ta sẽ có khả năng hành động.
Dự đoán của thám tử trưởng thành sự thật. Hầu như đúng 1 tuần lễ sau chuyến đến thăm bà Darnley, 3 thám tử trẻ thấy Jeff Parkinson đến.
Jeff đi xe ca từ Hollywood đến Rocky và đi thẳng đến Thiên Đường Đồ Cổ. Hannibal đang sửa vặt trong xưởng sửa chữa và chỉ rời mắt khỏi cái máy in cũ khi thấy mái tóc màu hung của Jeff cách đó vài bước. Hannibal chùi tay nhanh vào cái giẻ và hỏi ngay:
– Có tin gì về Santora không?
Jeff lắc đầu, rồi ngồi xuống cái ghế đu cũ kỹ.
– Không có dấu hiệu gì về ông ấy nữa!
?Peter bước vào. áo sơ mi mới ủi, tóc còn ướt.
– Chào! – Peter nói khi thấy Jeff – Có chuyện gì mà bọn mình lại vinh dự thấy mặt cậu?
– Chuyến đi lướt ván của cậu thế nào? – Hannibal hỏi Peter.
– Đầy sóng gió! – Peter vừa nói vừa ngồi xuống cái thùng – Sóng to lắm! Mình bị té 3 lần, khá mạnh. Nên mình dừng lại trước khi bị gãy cổ. Tắm xong, là mình đến ngay đây.
Jeff cười.
– Bác Warrington có nói cậu là người cẩn thận nhất trong nhóm! cậu Peter không bao giờ chịu mạo hiểm vô ích. Bác thường nói thế.
Peter không giận và cười theo.
– Nguy hiểm là chuyện bình thường khi đi theo Hannibal Jones. Babal liều lắm!
– Đôi khi cần phải chịu mạo hiểm nếu muốn làm sáng tỏ bí ẩn, Hannibal nghiêm trang khẳng định.
Hannibal nói đúng.
Lúc đầu, khi Hannibal, Peter và Bob mới lao vào những cuộc điều tra, thì đống hồ sơ không. Nhưng nay, ngăn hồ sơ đã đầy ắp những ghi chép của ” Lưu trữ nghiên cứu”. Đống hồ sơ này chứng tỏ 3 thám tử đã đạt được những kết quả có thể làm cho ngay cả những thám tử chuyên nghiệp cũng phải ganh tị. Nhưng, để giải mã những bí ẩn, bộ 3 đã phải chịu mạo hiểm, đôi khi rất nguy hiểm. Hannibal không thuộc loại người dễ lùi bước trước nguy hiểm
– Mình nghĩ cậu đến đây để báo cho bọn mình 1 điều gì đó quan trọng, phải không? – Hannibal nói với Jeff.
– Quan trọng… mình cũng không bíêt nữa – Jeff thú nhận – Các cậu đã nghe chuyện ông Santora kể về nhà pháp sư già đã đi xuyên qua tấm gương để đến sống ở thế giới yêu tinh…
– Chuyện hoang đường! – Hannibal thở dài- Nhưng cậu nói ông Santora không cho biết tin gì từ hôm bữa à. Vậy mình suy ra ông ấy vẫn chưa đưa cho bà ngoại cậu xem giấy tờ chứng nhận ông ấy đúng là con cháu của Chiavo à?
– Chưa. Nhưng nếu đưa chứng cớ ấy ra, thì ông ấy sẽ lấy được gương. Bà ngoại lương thiện và công bằng, bà không muốn gây thiệt hại cho ai hết. Nhưng bà không muốn người ta lừa bà. Bà ngoại không buông gương yêu tinh chỉ vì Santora kể cho bà nghe 1 câu chuyuện cổ tích… Mình sẽ nói lý do mình đến đây. Hôm bữa, các cậu có gặp John Chan ở nhà…
– John Chan? Người giúp việc cho bà Darnley à? Có gặp. Thì sao?
– Anh ấy đằm tính – Jeff nói – Anh ấy làm cho bà ngoại được mấy năm rồi và mình chưa bao giờ thấy anh ấy mất bình tĩnh hay xúc động vì bất cứ lý do gì. Anh ấy làm việc có lương tâm, nấu ăn như đầu bếp nhà hàng và thời gian rỗi thì chơi ghitạ Các cậu biết không, anh ấy học ở đại học Harvard. Ba anh ấy muốn anh trở thành luật sư, nhưng anh John lại thích ghita cổ điển.
– Thì sao? – Hannibal hỏi lại.
– Mình chỉ muốn nói rằng anh John là người có học và trầm tĩnh. Vậy mà… bây giờ anh ấy lại hay nghe tiếng động và… hình như mình cũng thế.
Peter và Hannibal chờ đỡi nghe tiếp.
– Tối qua mình nghe có tiếng động… Giống như tiếng cười. Mình dậy và xuống nhà. Cửa vào vẫn khóa y như lúc trước khi lên ngủ. Mình bật đèn phòng khách và không thấy gì bất thường hết. Mình định về phòng thì tự nhiên có cảm giác lạ la… các cậu biết không, giống như khi thoáng nhìn thấy 1 cái gì đó. Mình tưởng có ai vừa mới vào thư phòng hay có ai động đậy trong phòng đó. Mình vào, bật đèn sáng lên. Ở đó, cũng không thấy gì bất thường. Nhưng quay ra tiền sảnh, mình gần như đụng đầu vào anh John mặc áo ngủ đang tiến tới, tay cầm dao. Ngay lúc đó, mình tưởng anh John bị điên. Nét mặt anh ấy có vẻ rất lạ lùng, mà lại đang cầm dao nửa. Mình sợ lắm.
– Rồi sao? – Hannibal hỏi lần thứ 3.
– Thì mình chỉ nói: “Chào!”. Anh ấy bình tĩnh lại ngay và trả lời: “à, ra là cậu thôi!”. Mình và anh John đang đứng đối mặt nhau, thì tiếng cười lại vang lên. Phát ra từ thư phòng… chỗ có tấm gương. Anh John lao thật nhanh vào phòng. Không có ai hết. Hoàn toàn không có ai. Bốn bức tường, 1 đống sách và tấm gương. Không thấy gì khác.
Peter gãi đầu.
– ý cậu muốn nói rằng tấm gương thật sự có phép à?
– Mình biết trả lời cậu thế nào đây? Dù người ta có kể thế nào đi nữa, mình không tin là nhà có mạ Đúng là không khí nhà hơi lạ lùng, nhưng chưa có hiện tượng bất thường nào xảy ra trước mặt bà ngoại.
– Ngôi nhà thú vị đấy chứ – Hannibal tuyên bố – Mình đã đọc nhiều bài nói về nhà này. Nhà ảo thuật Drakestar đã xây nhà sau khi rời sân khấu. Khi đó, ông nghiên cứu thuật thông linh và mời nhiều bạn bè về nhà để chứng kiến những buổi thí nghiệm. Ông qua đời cách đây 12 năm. Những người mua nhà phao tin đồn rằng ma chủ cũ thỉnh thoảng vẫn hiện về.
– Họ bảo họ nghe tiếng động khi đêm khuya – Jeff nói rõ – Nhưng bà ngoại sống ở nhà này 10 năm nay rồi. Bà chưa nghe tiếng gì khả nghi cả. Bà nghĩ người chủ trước giàu trí tưởng tượng thôi. Nhưng anh John cũng bị thức giấc, vì nghe tiếng cười… và mình cũng nghe thấy. Anh John không tin mạ Nhưng bây giờ anh ấy lại thấy căng thẳng. Anh ấy nói là đêm sau, anh sẽ để con dao dưới gối mới dám ngủ… phòng khi cần… Và anh John bắt mình phải hứa không nói gì với bà ngoại hết. Anh không muốn bà lọ Nhưng mình nghĩ chính bà cũng có nghe tiếng.
– Bà có nói với cậu à? – Peter hỏi nhanh.
– Không. Nhưng sau chuyện thư phòng, còn thế này nữa đây. Mình trở lên ngủ, và anh John cũng thế. ít lâu sau, mình lại thức dậy nữa: mình nghe tiếng cửa phòng bà ngoại mở ra kêu khẽ. Mình ra cửa xem sao. Bà ngoại đang đứng đó, trên cầu thang và nhìn xuống dưới. Mình hỏi bà có bị sao không. Khi nghe tiếng mình, bà giật mình quay lại và trả lời bà khát và định xuống uống miếng nước. Bà bảo mình về phòng ngủ. Mà bà ngoại không bao giờ thức giấc giữa đêm. Bà rất khỏe và ngủ ngon giấc từ tối đến sáng, thẳng 1 giấc. Mình nghĩ bà cũng có nghe tiếng gì đó.
– Bà có vẻ sợ sệt hay lo lắng gì không? – Hannibal hỏi.
– Mình cũng không bíêt. Bà không nói gì với mình và trông như mọi khị Nhưng mình chắc chắn bà có nghe tiếng động và mình biết chắc mình cũng có nghe. Các cậu biết không, trước giờ chưa có chuyện gì bất thường xảy ra. Vậy chỉ có thể là con ma Drakestar. Hay là tấm gương quỷ quái kia… Cả 3 cậu đều là thám tử. Hay các cậu thử tìm hiểu thêm về tấm gương ấy? Thật ra, bà ngoại không biết nhiều lắm đâu. Bà chỉ biết những gì bạn của bà kể lại.
– Bà goá Manolos hả?
– Phải! Khi bà ngoại còn là nữ sinh, bà là bạn học gốc gác ở Ruffinọ Cả 2 học cùng trường nội trú. Ruffino là 1 nước cộng hòa nhỏ, chỉ là 1 hòn đảo, nằm ngoài khơi bờ Nam Mỹ. Một số gia đình ở Ruffino thích gởi con cái sang Mỹ học. Khi có bằng cấp rồi, bà Isabella, bạn của bà ngoại trở về nhà. Do đã đến tuổi lấy chồng, bà lấy ông Diego Manolos. Bà ngoại vẫn liên lạc với bà Isabellạ Thậm chí bà ngoại có đến Ruffino 2 lần thăm bạn. Nhưng bà ngoại không thích ông Diegọ Bà ngoại cho rằng ông ấy là tên vô lại và thấy rõ ông làm khổ vợ. Tuy thế, ông ấy vẫn tiến thân nhanh và trở thành cố vấn tổng thống. Ông ấy chết cách đây khoảng 1 tháng. Bà Isabella Manolos gởi ngay tấm gương cho bà ngoại. Ta đã biết ông Diego mua tấm gương ở Tây Ban Nha và biết rằng, theo truyền thuyết, Chiavo dùng gương để liên lạc với các thần linh khủng khiếp xấu xạ Ta biết thế, ngoài ra không biết gì hơn.
– Tấm gương ấy đã kích thích lòng tò mò của bọn mình – khi đó Hannibal thú thật – Có thể bọn mình sắp cho cậu biết thêm về gương và Chiavọ Bob và mình đã bỏ ra nhiều ngày để tìm kiếm thông tin về pháp sư Tây Ban Nhạ Rất tiếc là thư viện Rocky không có gì liên quan đến ông ấy. Thư viện Los Angeles cũng thế. Cho nên sáng nay, Bob đã đi đến thư viện trường đại học Ruxton. Ở đó có 1 giáo sư nhân chủng học, là tiến sĩ Barrister, chuyên sưu tầm những chuyện liên quan đến các hiện tượng tâm lý.
– Mình đã về! – 1 giọng nói quen thuộc thông báo.
Bob vừa mới xuất hiện ở ngưỡng cửa xưởng.
– Dường như về đúng lúc – Bob vui vẻ nói thêm – Chào Jeff.
– Cậu tìm được gì không? – Hannibal hỏi.
– Đương nhiên! Trường đại học Ruxton là 1 nơi tuyệt lắm. Tiến sĩ Barrister là tác giả của 2 bài báo dài nói về tấm gương Chiavọ Theo chuyện đồn đại từ xưa về Chiavo, thì ông ấy là 1 phù thủy rất mạnh và đúng là tấm gương có phép thần. truyền thuyết còn nói là Chiavo không chết. Ông ấy chỉ đi xuyên qua tấm gương để đến với các thần linh, y như ông Santora đã kể.
– Sắp có bão! Peter thông báo.
– Vì 1 lí do bí ẩn nào đó – Peter nói thì thầm.
Đúng lúc đó, bóng đèn biện đỏ trên bàn thợ sáng lên.
– A ha! hannibal kêu.
Hannibal nhanh tay dẹp cái thùng che dấu 1 lỗ hổng trên tường bên cạnh mình, rồi chui vào đó qua 1 ống bằng tôn uốn. Jeff tròn mắt ngạc nhiên:
– Cái gì… ? – Jeff bắt đầu nói.
Bob đưa tay ra lệnh Jeff im lặng. Vài phút sau bóng đèn đỏ tắt đi. Bob chỉ cho Jeff thấy:
– Đèn này là tín hiệu báo rằng chuông điện thoại đang reng o83 bộ tham mưu của bọn mình – Hannibal đã chui vào lối mật số 2 để đi trả lời điện thoại. Bóng đèn tắt đi khi Hannibal nhấc máy… Bà ngoại có bíêt cậu đang ở đây không?
– Không. Nhưng mình có báo cho em gái bíêt.
Đi theo Bob và Peter, Jeff bò dọc theo ống tôn có đệm mảnh thảm cũ bên trong. Đầu bên kia, có 1 cửa sập dẫn thẳng lên bộ tham mưu của Ba Thám Tử Trẻ. Hannibal đang đứng trước máy điện thoại, ống nghe áp sát vào tai.
– Cách đây khoảng bao lâu rồi? – Hannibal đang hỏi qua điện thoại.
Jeff chui ra khỏi cửa sập, nhìn xung quanh. Bên trong xe lán đầy áp bàn ghế và đồ đạc. Nhưng mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp. Ngoài bàn làm việc, ghế, tập hồ sơ, Jeff thấy có kính hiển vi và nhiều dụng cụ điện tử khác mà Hannibal đã chế tạo để phục vụ cho công cuộc điều tra.
– Anh nghĩ em làm đúng! – Hannibal nói thêm trong máy điện thoại – Bọn anh sẽ làm tất cả những gì trong khả năng mình. Em hãy khóa hết cửa thật kín và chờ bọn anh. Hannibal gác máy xuống.
– Có chuyện gì vậy? – Peter hỏi.
Hanniabl quay sang Jeff.
– May gọi!? – Hannibal giải thích – Cách đây khoảng 15 phút, khi đi chợ về, bà ngoại cậu và May đang lên lầu 1 thì nghe thấy tiếng cười trong thư phòng. Bà và May bắt đầu bước trở xuống. Khi đi đến nữa cầu thang, đã có thể nhìn vào thư phòng. Bà và May nhìn thấy 1 người đàn ông trong gương. Mặt ông tái mét, tóc dài bạc trắng và mắt xanh lá cây sáng.
– Chiavo! – Jeff thốt lên.
– Bà Darnley quyết định làm cho rõ việc này… và bà đã chọn Ba Thám Tử Trẻ để tiến hành cuộc điều trạ Ta sẽ nhờ Warrington đến chở ta đi ngay!
Chương 5 Cảnh Cáo
Không đầy nữa tiếng sau, Warrington đến Thiên Đường Đồ Cổ. Bốn cậu leo lên chiếc xe Rolls. Xe chạy nhanh về hướng Hollywood theo giới hạn cho phép của luật đi đường. Khi cho hành khách xuống trước cửa nhà bà Darnley, Warrington nói:
– Tôi phải mang xe về hãng ngay, nhưng sau đó tôi sẽ đi thẳng về nhà. Các cậu biết số điện thoại của tôi rồi. Nếu cần gì, cứ gọi nhé!
Ba thám tử trẻ cám ơn bác tài, rồi bước theo Jeff. Cánh cửa mở ra trước khi Jeff kịp bấm chuông. May đang chờ mọi người về.
Bốn bạn thấy bà Darnley đang ngồi thẳng người trên ghế trong tiền sảnh, mắt nhìn thẳng vào bóng tối thư phòng.
Trông bà tái xanh, nhưng nét mặt cương quyết. Bà không động đậy khi Mayt khép cửa lại.
– Tôi không đủ can đảm bước vào trong đó – Bà nói nhưng không quay đầu lại – Nhưng ít nhất tôi bảo đảm rằng không có ai bước ra khỏi phòng.
– Vậy là từ lúc thấy bóng người trong gương, bà canh giữ của này à? – Hannibal hỏi.
– Tôi không rời mắt khỏi cửa 1 giây! – Bà khẳng định.
Bà đưa tay lên mái tóc. Ba thám tử thấy tay bà hơi run.
– Em gọi cácc anh – May giải thích – Rồi em mang ghế đến cho bà. Sau đó em đi đóng kín hết mọi cửa và cửa số trong nhà.
– Anh John đâu? – Peter hỏi.
– Hôm nay là ngày nghỉ của anh ấy.
– Vậy là khi em đi chợ với bà, nhà hoàn toàn trống không, không có người à? – Hannibal hỏi.
– Không có người nhưng cửa đều khóa. Cửa có ổ khóa to chắc, còn cửa sổ đều có song sắt, anh phải nhớ như vậy. Và không thấy dấu vết bẻ khóa, cạy cửa. Không ai vào được. Không 1 ai. Em chắc chắn là đã kiểm tra khóa trước khi đi. Anh John đi cùng lúc với em và bà. Bà cũng kiểm tra nữa.
– Phải – Bà Darnley xác nhận, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thư phòng.
– Hay là anh John có quay lại và khóa cửa không chắc? – Hannibal hỏi thêm.
– Chắc chắn là anh John chưa về. Hôm nay nhiều sinh viên khóa học ghita của anh ấy có buổi hòa nhạc ở Ebell Club. Anh John biểu diễn đầu tiên. Trên đường đi, bà đưa anh ấy đến tận cổng câu lạc bộ.
Hannibal dũng cảm bước vào thư phòng. Bà Darnley phân vân 1 hồi, rồi đứng dậy bước vào theo.
Căn phòng gần như tối thui. Bên ngoài, mặt trời đã biến mất sau những đám mây to, còn bên trong, có những bức rèm dày che kín cửa sổ. Thám tử trưởng mơ hồ nhìn thấy ảnh mình trong gương.
Hannibal bật sáng 1 cái đèn đặt trên bàn, nhìn xung quanh. Bob và Peter cũng vào theo.May bước đến ngưỡng cửa. Thư phòng vẫn y như cách đó 1 tuần lễ, khi 2 thám tử và chú Titus tham quan. Mọi vật đều nằm đâu đấy.
– May ơi! – Hannibal hỏi – Khi thấy người trong gương, em đứng chính xác chỗ nào? Em có thể chì chỗ cho anh xem được không?
– Tất nhiên!
Mat quay ra, leo lên thang lầu đến 1 độ cao nào đó. Khi đó, May quay lại, đứng yên, nhìn xuống dưới.
– Em đứng chỗ này – May giải thích – Còn bà đang ngồi trước em cách 1 – 2 bậc thềm.
– Được rồi. Em hãy đứng yên ở đó!
Hannibal lùi lại góc xa nhất trong căn phòng, không rời mắt khỏi gương. Khi đến 1 khoảng cách có thể nhìn thấy May trong gương, Hannibal hỏi:
– May ơi, có thấy anh không?
– Thấy – May đáp – Thấy rõ lắm.
– Có lẽ chuyện đã xảy ra như thế này đây, – Hannibal giải thích với bà Darnleỵ Nếu có ai đó đứng ở góc mà cháu hiện đứng, bắt buộc bà sẽ thấy hình ảnh của người đó trong gương khi bà bước xuống thang lầu. Và bà đã tin là có mạ Căn phòng này tương đối tối, rèm che kín ánh sáng. Người đàn ông hiện lên có rõ hay không?
Bà Darnley nhắm mắt lại như để nhớ cho kỹ hơn.
– Phải, rất rõ, – cuối cùng bà nói. Thật ra… dường như ông ấy sáng lên 1 cách lạ lùng.
– Cửa vào mật! – Bob kêu đột ngột – Chỉ có thể vậy thôi! Chắc là phải có cửa mật trong căn phòng này!
– Trừ phi… đó là ma thật! – Peter rùng mình khẽ nói.
Cùng với Jeff, 2 thám tử tiến hành thám hiểm thư phòng ngaỵ Peter và Jeff kéo thảm ra, xem xét sàn nhà, thậm chí còn dùng lưỡi dao đâm vào giữa ván sàn gỗ. Bob và Hannibal lấy hết sách ra khỏi kệ và gõ dò tường.
– Không có chỗ nào bọng – Cuối cùng Bob thở dài.
Hannibal nhíu mày. Thám tử trưởng chỉ vách tường đối diện với tường có treo gương, hỏi bà Darnley:
– Phòng bên kia là phòng gì ạ?
– Không là phòng. Bức tường này là tường ngoài. Nhà xây trên sườn đồi. Thật ra phần dưới của vách tường này nằm dưới đất. Vì vậy mà không có cửa sổ vào. Vách tường phía Bắc của phòng khách cũng không có cửa sổ, vì cùng 1 lý do.
Cho đến nay, Hannibal không ngờ ngôi nhà rộng lớn, với những gian phòng mênh mông, được xây dựng lạ lùng như thế nào.
– Hừm! Hannibal vừa kêu vừa véo môi dưới. Hừm! Hannibal kêu nữa và gõ tường. Lạ thật! Trừ phi… ngược lại…
Chuông cửa ngắt lời thám tử trưởng, làm mọi người giật mình.
– Bà ơi, để con ra mở! – May nói.
Bà Darnley và 4 cậu nghe tiếng khóa mở ra và tiếng thốt lên:
– Ồ! Chú đấy à!
Ngay sau đó, ông Santora bước vào thư phòng. May đi theo sau giận dữ phản đối:
– Cháu chưa mời chú vào nhà mà!
Khi thấy 3 thám tử trẻ, người mới đến trừng mắt nhìn 3 cậu. Rồi ông thấy thảm được cuộn lại 1 bên, sách chất đầy dưới đất.
– à! – Ông kêu 1 tiếng.
Hannibal có cảm giác là giọng nói pha chút gì hài lòng.
– Ông đến để thông báo cho chúng tôi 1 cái gì đó đặc biệt à? – Bà Darnley hỏi.
– Tôi đến để kiểm tra xem tấm gương của tôi có được an toàn không. Tôi vẫn đang chờ người ta gởi giấy tờ từ Tây Ban Nha sang. à, mà này… Ở đây có chuyện gì xảy ra à? Dường như mọi người có điều gì không hay?
– Không có chuyện gì xảy ra hết, – Bà Darnley hết sức thản nhiên tuyên bố.
– Bà đã thấy 1 cái gì đó – Santora vẫn nói – Tôi nghĩ Chiavo đã hiện ra trước mắt bà. Senora, tôi khuyên bà đừng đùa với lửa nữa. Nếu không, bà có thể sẽ hối tiếc đấy. Khi Chiavo xuất hiện, thì có nghĩa là lời cảnh cáo. Bà hãy cho phép tôi mang tấm gươngnày đi.
– Tôi chỉ cho phép khi nào ông chứng minh được rằng ông là chủ nhân hợp pháp.
– Tùy bà.
Ông Santora lấy quyển sổ tay ra khỏi túi, dùng cây viết viết vài chữ, xé trang sổ đưa cho bà Darnley.
– Nếu bà đổi ý, xin bà cứ gọi điện thoại đến khách sạn cho tôi – Ông nói – Phòng bà quên, tôi xin nhắc rằng tôi ở khách sạn Beverly Sunset. Tôi ghi số điện thoại ở đây.
Ông cúi chào, rồi ra về. May đóng cánh cửa nặng lại.
– Ông ấy biết! – Bà Darnlay thở dài – Ông ấy biết ta đã thấy hình ảnh khủng khiếp trong gương. Nhưng làm sao ông ấy biết được?
– Hoặc ông ấy biết, hoặc ông ấy đoán – Hannibal gợi ý – Chắc là ông ấy nghi khi thấy căn phòng này lộn xộn. Không cần phải phù thủy… giống Chiavo.
Bà Darnley nhìn trang sổ đang cầm trong tay.
– Ông Santora ở khách sạn khá sang trọng – Bà nhận xét – Nỗi đam mê tấm gương này tốn nhiều tiền cho ông quá. Tôi biết giá phòng ở khách sạn Beverly Sunset. Bà bạn Emily Stonehurst của tôi ở đó.
– Cháu biết chỗ – Hannibal nói – Khách sạn ở phía nam đại lộ Sunset, phải không ạ?
– Đúng. Ngay góc đại lộ với Rosewood.
Hannibal đột nhiên ra vẻ chỉ huy.
– Bob! Peter! – Thám tử trưởng gọi – Chú Warrington có cho biết là chú ở nhà, nếu ta cần chú giúp. Các cậu hãy gọi điện thoại nhờ chú đến bằng xe riêng. Chú sẽ chở các cậu đến khách sạn của ông Santora, ở đó các cậu sẽ theo dõi kẻ bị tình nghi của tạ Do có 2 cửa vào, cửa chính và cửa sau, nên phải đi 2 người.
– Tuân lệnh sếp! Mình rất thích được ra ngoài thở không khí trong lành 1 chút! – Peter vô tư thú nhận.
Bob, vốn ngoan, nhắc ngay:
– Nhớ phải báo về nhà rằng bọn mình có thể về trễ tối nay.
Rồi Bob gọi điện về nhà để báo không phải chờ cơm. Bob hỏi thêm:
– Babal ơi, cậu định làm gì khi bọn mình đi vắng?
Hannibal nhìn tấm gương yêu tinh và căn phòng bừa bộn.
– Jeff và mình sẽ sắp xếp sách vở lại – Hannibal giải thích – Rồi chờ các cậu về. Mình muốn biết xem con ma Chiavo có hiện hình trong khi các cậu theo dõi Santora không.
Chương 6 Peter Gặp Rắc Rối
Trên đường Beverly Hills, Peter, Bob và Warrington dừng lại để ăn lót bụng. Khi bước ra khỏi quán, trời đã tối sẫm lại. Khi đến khách sạn ở góc đại lộ Sunset, trời tối hẳn. Tòa nhà bằng gạch đỏ chỉ cao có 4 tầng, nhưng rất sang trọng.
– Phải dư tiền lắm mới dám ở đây! – Peter kêu.
Warrington đậu chiếc xe Ford khiêm tốn dọc theo lề đường đối diện khách sạn.
– Phải – Warrington nói với Peter – Chỗ này sang lắm. Tôi có đưa nhiều khách đến đây. Không phải khách sạn tầm thường cho doanh nhân. Chủ yếu là khách ngoại quốc. Có 1 số người thường trú ở đó. Họ thích vậy hơn là nhà riêng.
– Ta có thể kết luận rằng ông Santora không thiếu tiền – Bob nói.
– A! Ông ra kìa! _ Ptere thông báo.
Thu mình trong xe, cả 3 nhìn theo ông khách Tây Ban Nha đang bước ra khỏi khách sạn. Santora đứng yên 1 hồi trên lề đường, mắt nhìn lên bầu trời sắp bão, lắng nghe sấm sét xa xạ Rồi ông đút tay vào túi áo, lên đường như 1 người dạo chơi.
Warrington nhíu mày.
– Kìa! Hắn lại đi xuống đại lộ. Tôi có phải quay đầu xe theo hắn không? Như vậy có thể làm cho ta bị lộ.
– Chờ 1 chút đi – Bob nói – Ông ấy không đi nhanh.
Santora đứng lại 1 hồi để ngắm cửa kính tiệm bán hoa. Rồi từ từ bước đi tiếp, lại dừng trước 1 cửa hàng bán đồ mỹ nghệ, và quyết định vào.
– Dường như ông ấy không đi đâu hết – Peter nói – Theo mình, ông ấy chỉ muốn giết thời gian thôi.
– ?! Nhìn kìa! – Bob đột nhiên la lên – Đằng kia! Trong góc!
Một người đàn ông mảnh khảnh, mặc đồ sậm, vừa mới xuất hiện ở góc đại lộ và đang bước nhanh đến cửa vào khách sạn.
– Tên trộm! – Peter thốt lên.
– Phải, đúng hắn! – Warrington vừa nói vừa ra vẻ muốn xuống xe.
– Khoan đã, chú Warrington ơi! – Peter nói nhanh – Đừng hấp tấp. Có thể đây là cơ hội duy nhất để tìm hiểu gì đang xảy ra.
– Tên này tội phạm mà! – Bác tài phản đối? – Hắn đã đột nhập vào nhà bà Darnley.
– Cháu biết, cháu biết. Và bà Darnley nghĩ có thể hắn là người của Santora… giống như trợ lý của ông Santorạ Vậy mà sau khi có hình ảnh lạ lùng hiện lên trong gương, ta lại gặp người này gần khách sạn. Để cháu suy nghĩ xem.
Peter nhăn trán đắm mình vào suy nghĩ vài giây. Rồi Peter thở dài mở cửa xe ra.
– Cậu định làm gì vậy? – Bob hỏi.
– Đi theo hắn! – Peter đáp – Biết làm gì khác nữa? Nếu Santora và háăn đồng lõa, thì ta phải tìm cách biết chắc.
– Nếu bọn chúng quyết định gặp nhau trong cửa hàng mỹ nghệ kia, thì cậu phải cẩn thận đấy. Cả 2 đều biết mặt cậu. Cậu phải đừng để bị thấy mặt.
– Tên trộm này nguy hiểm! – Warrington nói thêm – Cậu Peter phải thận trọng nhé!
Trông Peter không hăng hái lắm.
– Cháu biết – Peter thở dài – Đừng lo, cháu sẽ thận trọng.
Peter bước ra khỏi xe, núp sau xe, nhìn phía bên kia đại lộ. Tên trộm nhỏ bé bước tới, mắt nhìn xuống đất và không hề nghĩ đến việc nhìn sang lề bên kia đường. Peter nhẹ nhõm thấy hắn bước ngang qua cửa hàng mỹ nghệ mà không dừng lại, rồi đi vào khách sạn.
Peter lợi dụng đèn xanh để băng qua đường thật nhanh. Đến lượt Peter bước về hướng khách sạn, cằm ngẩng cao, huýt sáo tự nhiên, như đang không có mối lo âu nào trong đầu. Peter bước qua cửa khách sạn, theo dấu vết con mồi.
Peter phát hiện ngay kẻ đang theo dõi. Tên trộm đang nói chuyện với nhân viên tiếp tân.
Peter đoán xem Hannibal sẽ làm gì trong trường hợp như thế và quyết định rằng có lẽ thám tử trưởng sẽ cố nghe được cuộc đối thoại giữa tên trộm và nhân viên tiếp tân. Thế là Peter lặng lẽ tiến đến gần quầy. Khi chỉ còn cách quầy vài bước, Peter cúi xuống như để cột lại dây giày.
– Tôi rất tiếc, thưa ông – Nhân viên tiếp tân nói – Ông Santora không có trong phòng. Ông ấy vừa mới ra ngoài.
– Thôi vậy! – Gã đàn ông nhỏ bé nói – Tôi sẽ để lại lời nhắn. Anh có giấy không?
– Tất nhiên, thưa ông.
Peter ngước mắt lên, nhưng vẫn táy máy chiếc giày. Gã đàn ông nhỏ bé da sậm vẫn đứng bên quầy, quay lưng lại với Peter. Khi viết xong, ông đưa tờ giấy cho nhân viên tiếp tân, anh nhân viên cho vào phong bì và đặt vào ngăn mang số tương ứng với số phòng: 426.
Làm xong, anh nhân viên quay sang người đàn ông da nâu, gương mày lên, như để hỏi xem khách có cần gì nữa không.
– Anh đừng quên bức thư này nhé, quan trọng lắm.
– Ông yên tâm. Tôi sẽ chờ canh ông Santora về.
Điện thoại lại reo.
– Xin lỗi ông – Nhân viên tiếp tân nói.
Anh ta nhắc máy lên và tập trung nói chuyện. Gã đàn ông nhỏ lợi dụng bỏ đi 1 cách tự nhiên và kín đáo quẹo vào góc hành lang dẫn đến thang máy.
Vài giây sau, Peter nghe tiếng cửa thang máy mở ra, và tiếng ù ù của thang máy chạy. Vậy là khách không tin tưởng anh nhân viên tiếp tân. Trừ phi… Peter đột ngột hiểu ra rằng lời nhắn tin lại chỉ là cái mẹo… mánh khóe để biết được số phòng ông Santora bằng cách buộc nhân viên tiếp tân đặt 1 cái gì đó trong ô thư của ông khách Tây Ban Nhạ Nếu vậy…
Peter chỉ phân vân 1 giây. Cậu đứng thẳng người dậy, bước từ từ qua quầy tiếp tân, rồi quẹo vào hành lang có thang máy. Có 2 thang máy tất cả. Và 1 cầu thang bộ. Thám tử đứng yên 1 hồi. Rồi cố gắng gây thật ít tiếng động, Peter bước nhanh lên cầu thang bộ, bước từng 2 bậc thềm 1.
Đến lầu 4, Peter dừng ở thềm nghỉ, nhìn xung quanh. Trước mặt Peter là 1 hành lang rộng, cũng tiện nghi y như ở tầng trệt. Ở đó, dọc theo tường, cũng có những cái bàn thấp nhỏ, với bình hoa tươi, rồi toàn là cửa, cửa và cửa. Nhưng Peter không thấy dấu vết gã đàn ông nhỏ da nâu ở đâu hết.
Peter đi tiếp. Cậu rón rén đến phòng mang số 426. Tim đập thình thịch. Peter tự đặt trong đầu hàng ngàn câu hỏi. Tên trộm có đang ở trong phòng của Santora không? Hắn có định lấy cắp cái gì không? Hay hắn chỉ chờ ông khách Tây Ban Nha về? Phần mình, Peter có nên báo động không?
Một lần nữa, Peter nhìn xung quanh. Không thấy ai hết, và không có bóng máy điện thoại nữa. Chỉ có thảm dày, bàn hoa và cửa khép kín. Có nên xuống quầy tiếp tân thật nhanh và báo cho nhân viên ở đó biết không?
Một lần nữa, Peter thử nghĩ xem Hannibal sẽ có thái độ thế nào ở địa vị mình. Babal có xuống quầy tiếp tân không? Không, Peter quyết định. Có lẽ Hannibal sẽ ở lại để xem chuyện gì xảy ra. Nếu tên trộm bỏ đi trước khi Santora về, thì vẫn còn kịp chuồn. Còn nếu, trái lại, ông khách Tây Ban Nha quay về trước khi tên trộm đi, thì sẽ có nhiều điều thú vị để quan sát hay phát hiện.
Tuy nhiên, thám tử trẻ không thể đứng mãi trong hành lang. Nếu 1 trong những cánh cửa mở ra, nếu 1 khách ở nhìn thấy Peter lãng vãng ở đây, thì chắc chắn người ta sẽ hỏi. Nhưng biết trốn ở đâu đây?
Gần như đối diện với phòng của Santora có 1 cánh cửa không mang số. Peter nhẹ nhành xoay thử tay cầm. Cửa mở ra. Mùi xi đánh bóng và giẻ ướt bay đến mũi Peter: đó là tủ cất chổi quét, giẻ và đồ làm vệ sinh phòng ngủ. Peter mỉm cười:
– Mình may quá! – Peter nói khẽ.
Peter chui vào tủ, cẩn thận không đụng vào chổi và cây chùi nhà xếp đứng dọc theo tường, cố không vấp phải máy hút bụi. Rồi Peter khép cửa lại, chừa khe hở thật nhỏ để nhìn. Tựa lưng vào kệ chất đầy hóa chất chùi rửa, Peter bắt đầu canh gác. Từ chỗ trốn, Peter thấy rõ cửa phòng Santorạ Thậm chí nếu có ai mở cửa phòng, Peter có thể thấy được bên trong phòng nữa.
Thế là Peter đứng yên chờ đợi. Tiếng sấm vang từ bên ngoài.
Đột nhiên, ở cuối hành lang, có tiến ù ù của thang máy. Phòng thang máy dừng lại. Peter nghe tiếng cửa luồng mở ra. Có tiếng chân bước nhẹ trên thảm. Một người đàn ông đang bước tới. Peter nghe ông nói 1 cái gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha thật khẽ. Rồi ông Santora đi ngang qua tủ cất đồ làm vệ sinh, dừng lại trước phòng 426 và đút chìa khóa vào ổ.
Peter hé cửa rộng thêm 1 chút và cúi ra phía trước: Peter cương quyết sẽ thấy tất cả những gì sẽ xảy ra.
Santora thốt lên 1 tiếng khẽ ngạc nhiên, xoay chìa khóa 2 vòng và mở lớn cửa phòng ra. Ông bước vào phòng, đóng cửa lại phía sau lưng.
Peter chui ra khỏi chỗ trốn, băng qua hành lang và chuẩn bị áp tai vào cánh cửa phòng 426, thì cậu sửng sốt dừng lại. Peter vừa mới nghe tiếng đập, tiếp theo là 1 tiếng khác: tiếng vật nặng ngã xuống!
Cửa phòng Santora đột ngột mở ra. Trong giây khắc, Peter và tên trộm đứng đối mặt nhau.
– Mày! – Gã đàn ông nhỏ bé gầm gừ.
Rồi hắn lao vào Peter.
Peter tránh ra thật nhanh. Tên trộm hụt Peter, đụng đầu vào tường phía bên kia hành lang. Hắn nảy ra và lao như điên về cầu thang. Tay hắn đang cầm 1 cái gì đó màu trắng.
Peter phản ứng ngaỵ Cậu nhào tới, chụp 2 cổ chân tên trộm. Hắn ngã nằn dài, mặt úp xuống thảm. Hắn vung tay, đá chân ngọ nguậy, lật người lên được và cuối cùng đấm vào trán Peter.
Peter choáng váng, thả vòng tay ra. Đối thủ lợi dụng ngồi dậy và bỏ chạy. Khi đứng dậy, Peter vẫn còn run. Cậu tựa vào tường. Dần dần mắt và đầu óc Peter sáng lại. Khi đó cậu thấy vật trắng mà tên trộm bỏ rơi trong khi vật lộn: tờ giấy trắng vò nhăn. Peter máy móc lượm lên, cho vào túi.
Peter bước chậm đến phòng. Cửa vẫn mở, cho phép Peter thấy ông Santora đang nằm dài dưới thảm. Máu chảy từ sau tai đến cổ, làm dính áo sơ mi trắng.
Peter hoảng hốt bước vào phòng, quỳ xuống cạnh người bị thương. Peter thử bắt mạch ông. Peter nhẹ nhõm thấy mạch đập nhẹ. Có thể ông khách Tây Ban Nha bị thương nặng, nhưng vẫn còn sống.
Thám tử đứng dậy. Trên bàn viết, đầy giấy tờ từ 1 tập tài liệu bị lục soát, Peter thấy máy điện thoại. Cậu nhấc ống nghe.
– Alô! Tiếp tân nghe đây! – Giọng nhân viên tiếp tân trả lời ngay.
– Ông Santora bị thương, Peter giải thích vắn tắt. Xin anh báo cảnh sát và bác sĩ ngaỵ Nhanh!
Trước khi nhân viên tiếp tân chưng hửng kịp trả lời, Peter gác máy xuống. Cậu bước qua người ông Santora, lao ra hành lang, rồi xuống cầu thang. Peter nghe thang máy đang lên. Cậu đi ra tiền sảnh, cố bước tự nhiên và từ tốn, không tỏ ra hấp tấp. Khi đi qua, Peter ghi nhận mọi thứ đều bình lặng. Nhưng nhân viên tiếp tân đã rời khỏi quầy.
Peter ra đến đại lộ. Bây giờ, trời đã tối hẳn và bắt đầu mưa lấm tấm. Tiếng sấm vẫn gầm gừ và tia sét chiếu sáng ngọn đồi xung quanh. Khi đèn chuyển sang màu xanh, Peter chạy băng qua đường, bước nhanh đến chiếc xe Ford nhỏ, nơi Warrington và Bob đang chờ. Peter mở cửa xe, trốn nhanh vào trong.
– Sao? – Bob hỏi – Chuyện gì xảy ra vậy? Mình thấy Santora bước vào khách sạn. Ông ấy có gặp tên trộm không?
Peter không trả lời ngaỵ Cậu vẫn nhìn xuống dưới và đang run rẩy toàn thân.
– Cậu làm sao thế? – Bob hoảng sợ hỏi.
– Cậu và chú Warrington có… có thấy tên trộm đi ra không? – Peter hỏi lại thay vì trả lời.
– Không thấy. Không phải hắn đang ở với Santora à?
Peter lắc đầu.
– Mình… mình đã báo cho nhân viên tiếp tân… – Peter cà lăm giải thích – Tên trộm nhỏ bé kia… chắc hắn đã trốn qua cửa sau.
Cách nói chuyện đứt đoạn khó hiểu làm cho Warrington lo sợ.
– Kìa, cậu Peter! Cậu hãy bình tĩnh kể lại chuyện đã xảy ra đi.
Đúng giây phút đó, tiếng còi hụ xe cảnh sát vang lên. Xe đang tìm đường giữa dòng xe đông và đến đậu ngay trước khách sạn.
– Tên trộm định giết Santora – Peter giải thích – Hắn đánh Santora rất mạnh. Mình không ở lại chờ. Mình… không thể được. ý mình nói… sẽ không hay chút nào nếu mình bị bắt trong cái phòng đó. Santora nằm đó… trong vũng máu.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN