Phong Dương Đồ Thiên - Bước ngoặt cuộc đời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
193


Phong Dương Đồ Thiên


Bước ngoặt cuộc đời



Chương 2: Bước ngoặt cuộc đời

Sau khi lên khỏi vực sâu, Phong Dương như vừa ra khỏi cơn mộng vậy, tự nhiên mà được một pháp bảo chứa được vật sống, được công pháp, đấu kỹ và còn được truyền thừa luyện dược sư và trận pháp sư – hai chức nghiệp cao quý nhất trên Ngũ Châu đại lục này. Võ giả có thể tu luyện mạnh mẽ hơn luyện dược sư và trận pháp sư, nhưng liệu bọn họ không bao giờ bị thương, và họ muốn tu luyện nhanh hơn cũng như phòng thủ tốt hơn thì cũng lại không thể thiếu trận pháp sư được. Vì vậy, có thể nói nếu chăm chỉ học tập, Phong Dương bây giờ tiền đồ rộng mở, hắn không phải học tập về luyện dược cũng như trận pháp nữa, vì hắn được chính là truyền thừa, tức là toàn bộ những kiến thức liên quan hắn đều biết được, cái cần chỉ là tập luyện một hai lần là thành thục ngay. Hắn mang tâm trạng cao hứng đó mà chạy về nhà, bây giờ đã là giữa chiều, hắn không đi chơi nữa mà lập tức vào phòng tu luyện công pháp Đồ Thiên.

Mở đầu công pháp có ghi : Ta Thạch Phá Thiên, cả đời không sợ trời không sợ đất, một đường đi lên từ khi còn là một võ giả bình thường, đến cuối đời, do ta muốn độc lập với thiên địa mà bị phản phệ lại, ta nhận ra có thể độc lập với thiên địa, nhưng do công pháp ta tu luyện nó đi theo tự nhiên nên ta luôn là một thành phần của thiện địa này, vì vậy ta không thể thoát khỏi sự ràng buộc của nó, sau thời gian đại chiến ta ở ẩn chỗ này thì mới sửa lại công pháp và thêm những đường lỗi mới để có thể thoát ly khỏi thiên địa này, ta nhận ra công pháp dù hoàn chỉnh nhưng có lẽ còn cần phải lĩnh ngộ một thứ gì đó mới có thể riêng biệt với thiên địa được, hi vọng người kế thừa công pháp này có thể lý giải giúp ta. Tu luyện công pháp này là đi ngược với thiên địa, thiên địa không thể chứa ngươi nhưng ngươi có thể lấy tài nguyên thiên địa mà tu luyện, tuy nhiên sẽ khó khăn hơn công pháp bình thường rất nhiều, bộ công pháp này không chỉ hút lấy linh khí thiên địa mà còn giúp người tu luyện luyện thể nữa.

Phong Dương đọc rồi theo công pháp mà đưa linh khí đi khắp cơ thể bắt đầu tu luyện, sau khi đi đủ 81 vòng quanh cơ thể thì tập hợp về đan điền mà hình thành như một bể chứa trong cơ thể. Cứ thế hắn tu luyện đến tận tối vẫn chưa nghỉ ngơi, tiếng cửa được mở ra và có bóng người đi vào…

-Tiểu Dương, con không đi chơi hả, sao hôm nay lại siêng năng tu luyện thế ?

-Con sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất nhân cho mẫu thân xem.

Phong Dương tỉnh lại nhìn mẫu thân rồi nghiêm túc nói. Nhìn khuôn mặt trẻ con nghiêm túc của Phong Dương làm Dương Lan bật cười.

-Mẹ biết rồi, tiểu Dương của mẹ là giỏi nhất, chắc con mệt rồi, để mẹ làm cơm cho con ăn nhé.

Nhìn ánh mắt trìu mến của mẫu thân mà Phong Dương trong lòng cảm động vô cùng. Mẹ dù thế nào đi nữa vẫn luôn yêu thương mình, bấy lâu nay mình lại không biết thương cha mẹ của mình, tự nhiên trong ý nghĩ của hắn cảm thấy cần lực lượng vô cùng, không hiểu sao hắn có cảm giác là lạ.

-Dạ con không ăn đâu mẹ, nhìn tiểu Dương của mẹ đây, sức khỏe phi thường bẻ gãy sừng trâu đây.

-Vậy được rồi, con làm tắm rửa rồi mà nghỉ ngơi đi.

-Vâng ạ.

Sáng hôm sau, Phong Dương dậy từ sớm chạy ra sân tập luyện bá thể quyền và thu thủy kiếm pháp. Từng quyền phong xé gió phần phật được Phong Dương đánh ra đầy lưu loát, sau khi đánh xong bộ quyền, hắn lại chuyển qua luyện kiếm pháp, từng kiếm lượn lờ nhẹ nhàng như múa …

Đang hăng say tập luyện thì một bàn tay ôm lấy người hắn , một tay thì đặt lên trán.

-Dương Lan, nàng xem, con ta hôm nay bị ốm hả, sao biểu hiện bất thường thế này!

-Phụ thân, thả ta ra đi, ta là nghiêm túc tập luyện mà, ta sẽ là thiên hạ đệ nhất nhân cho người xem.

-Haha, ta mong chờ ngày đó quá.

Nói xong, ông đi vào trong nhà, thấy Dương Lan đang chuẩn bị bữa sáng, ông từ phía sau ôm nhẹ nàng mà nói : “ Tiểu Dương hôm nay sao lạ thế nhỉ, mới sáng sớm đã ra tập luyện rồi ?”

-Haizz, cũng mong nó siêng năng như thế chứ cũng lớn rồi, phải tập luyện để ít ra còn sức phòng thân chứ, ta chỉ mong nó có thể sống một đời yên bình như thế này là đủ rồi, hi vọng nó không phải sống chui lủi như chúng ta đây.

-Haizz, ta đang tính cho nó rèn luyện sức khỏe rồi đưa nó đi nhà thầy đồ đầu làng học tập rồi làm một người bình thường sống qua ngay thôi.

-Mấy hôm nay thiếp thấy bất an trong người, không lẽ bọn kia biết được tung tích của chúng ta rồi…

-Ta cũng không biết nữa, đành binh tới tướng ngăn, nước lên đê chặn thôi…

Phong Dương cứ vậy sống với cuộc sống bình dị, chớp mắt đã qua nửa năm, hiện nay hắn cũng vừa đột phá Khai mạch cảnh làm phụ mẫu hắn vừa vui vừa lo lắng, trong khoảng thời gian này, hắn hàng ngày tập luyện thêm đồ thiên kiếm pháp và truy thiên thân pháp.

Đồ Thiên kiếm pháp chia làm 9 thức, với sức lực khai mạch cảnh tầng 1 hiện nay cũng chỉ miễn cưỡng thi triển ra mà thôi, còn truy thiên thân pháp thì ảo diệu vô song, đặt cái tên cũng không sai với sự bá đạo của nó, Phong Dương đã luyện đến bán tiểu thành, tuy vậy nhưng cũng đã nhanh nhẹn vô cùng. Hôm nay cũng như mọi ngày , hắn lại xách kiếm đi vào khu rừng ngoài thôn để đánh nhau với yêu thú sơ cấp, mấy tháng nay hắn luôn như vậy, nhất là mấy hôm nay đột phá lên khai mạch cảnh cho hắn sức mạnh khiến hắn cũng phải mê người nên hắn càng hứng thú hơn. Nửa năm từ một thiếu niên mới tập võ nay đã thành võ giả khai mạch cảnh đủ thấy nửa năm này hắn đã chịu cực khổ như thế nào, tuy không gặp phải sinh tử nhưng hắn hai tay cũng đã giết hàng trăm con yêu thú rồi, hắn đã biết cách vận dụng tiểu xảo để thắng và học được cách ẩn núp rình con mồi từ các loại dã thú, phản ứng cũng nhanh nhẹn hơn hắn… Phong Dương dự định hôm nay sẽ đi kiếm một ít linh dược về bắt đầu tập luyện đan, nửa ngày vật lộn trong rừng, hắn quần áo đầy máu tươi, trong tay hơn mười mấy loại dược liệu càn thiết để luyện chế bổ khí đan, đan dược dùng cho võ giả luyện khí, giúp cải tạo thân thể cũng như tăng khả năng hấp thụ linh khí . Phụ mẫu hắn như cũng đã quen với tình trạng của hắn nên không khuyên can hay nói gì nữa, thậm chí còn mừng thầm trong lòng về nhi tử của mình…

Sau khi vào phòng, hắn đóng kín cửa rồi bắt đầu thực hành luyện đan, lấy ra một cái đỉnh mua được từ ngoài chợ, hắn cứ từng bước tinh luyện rồi đốt nóng thành linh dịch rồi ngưng đan… do hắn đã là võ giả khai mạch cảnh nên việc luyện chế bổ khí đan cũng không khó khăn mấy, vừa luyện ra đã là cực phẩm đan dược rồi. Về trận pháp, do hầu hết đều cần dùng linh thạch để khởi động trận pháp, nhưng hắn không có nên chỉ thực hành được một số trận pháp sơ cấp tạo ra huyễn cảnh để đối phó với nhứng con dã thú bình thường mà thôi…

Đêm nay, sau khi ăn cơm xong, như thường lệ, hắn lại ngồi xếp bằng tu luyện… ngoài trời bất đầu đổ mưa dông, nửa đêm, đang tu luyện thì Phong Dương cảm nhận được thiên địa linh khí bỗng dưng xao động mạnh mẽ dần, ngày càng rõ rệt. Hắn nhảy xuống giường rồi mở cửa mà ra, chỉ thấy phụ mẫu hắn đã đứng ở trước sân từ bao giờ, trên vòm trời như có một năng lượng vô hình bao trùm căn nhà hắn lại. Phong Hoàng nãy giờ đứng im lên tiếng:

-Hừ, chỉ một đôi vợ chồng chúng ta mà cũng khiến các ngươi không tiếc công sức bày ra sát trận này hả ?

-Hahahaha… lần này được thông tin vị trí của các ngươi thì gia tộc bọn ta đã huy động tất cả cao thủ bắt buộc phải giết được đôi gian phu các ngươi thì mới nguôi giận được.

Một đám mười ba người mặc đồ đen hiện lên phía ngoài sát trận.

-Các ngươi là đồ chó đẻ nơi nào mà dám thóa mạ phụ mẫu ta hả?

Phong Dương hét lớn, trong lòng hắn, phụ mẫu hắn là tất cả, không một ai có thể thay thế được, nay lại có người thóa mạ phụ mẫu hắn thì bảo sao hắn không tức giận được chứ.

-Tiểu Dương, im lặng đi, lát nữa bọn ta chiến đấu ngươi hãy nhân lúc đó mà chạy đi…

-Không, con không đi, hai người đi cùng con thì con đi.

-Hahaha, sau gần 10 năm các ngươi lại sinh ra một tiểu tử này hả, tốt lắnm, để bọn ta giết hắn trước cho các ngươi biết nỗi đau khi mất đi người thân của mình.

Một người trong đám đó cười quái dị lên tiếng.

-Hừ, các ngươi mơ mộng hơi nhiều rồi đó, Lan muội, muội đưa tiểu Dương đi sau ta, ta phá trận xông ra, người còn đó ngày nào báo thù sau.

Dứt lời, y tung người lên trung tâm sát trận mà công kích, hai tay vung lên mang theo vô số lửa cuồng bạo đập vào trận, nhưng trận cũng chỉ hơi lung lay một chút mà thôi

-Hahaha, đừng phí công vô ích, ngươi nghĩ ngươi có thể phá trận được sao !

-Phụ thân, công kích vào góc giữa phía tây trận pháp , chỗ đó năng lượng yếu nhất.

-Hả ???

Phong Hoàng sững người, từ lúc nào mà con mình biết về trận pháp như vậy. Chớp mắt, hắn cũng mặc kệ mà công kích vào chỗ Phong Dương nói, biết đâu nó nói đúng thì sao.

Quả nhiên, khi công kích vào đó thì sát trận dao động mạnh mẽ hẳn lên.

-Hừ, không ngờ nghiệt tử của ngươi cũng thông minh đấy, nhưng hôm nay cả nhà các ngươi chịu chết đi, mọi người cùng nhau xông lên, nhân lúc hắn chưa phá trận ra mà xông vào đánh chết nó báo thù cho thiếu gia…

Cả đám người kia đều xông lên, công kích tới tấp vào trong trận..

-Hự… Phong Hoàng trúng một chưởng mà thối lui về sau.

-Hoàng ca, huynh không sao chứ ? Dương Lan hốt hoảng hét lên.

-Ta không sao, xem ra hôm nay lành ít dữ nhiều rồi. Ta cùng muội thử cùng nhau công kích thử xem…

-Được.

-Chiến thiên quyền.

-Dương tâm kiếm.

Hai người cùng nhau công kích lên vị trí mà Phong Dương chỉ. Ầm một tiếng, sát trận mất hiệu quả.

-Lan muội, chạy mau, ta đoạn hậu cho.

-Nhưng chàng…

-Mau lên, tiểu Dương phải sống mới là mục đích của chúng ta …

-Tiểu Dương, đi.

Dương Lan ôm Phong Dương chạy như bay về phía ngược lại của bọn người kia, nàng chỉ biết cắm đầu mà chạy, một lát sau thì Phong Hoàng cũng theo kịp

-Đưa tiểu Dương giấu ở đây, ta quay lại đánh lạc hướng bọn chúng…

-Muội đi với huynh.

-Không, con đi với hai người cơ.

-Ngoan, kẻ địch này rất mạnh, ta không biết còn sống sót để quay lại gặp con hay không, con nhớ , sau này nếu như không còn chúng ta, con cũng phải sống thật tốt nhé, ta không biết thời gian này có ai giúp con hay không, thấy con tiến bộ ta cũng vui mừng, nhưng con nhớ, khi sống không được tự phụ, kiêu căng, ẩn giấu càng sâu càng tốt, kẻ đáng giết thì giết, không nên lạm sát kẻ vô tội. Nhớ nhé, Dương nhi !

Phong Hoàng nhìn Phong Dương mà nói, Dương Lan một bên cũng nước mắt như mưa.

-Vậy bọn chúng là ai, con có thể trả thù ?

-Con không cần biết, bọn chúng quá mạnh so với con, ta chỉ muốn con sống một cuộc sống bình dị mà thôi… nếu con có khả năng trả thù thì cũng không cần biết, không nên chuốc thêm phiền phức vào người.

Dứt lời, y đánh vào gáy Phong Dương làm hắn bất tỉnh đi

-Lan nhi, đi thôi !

-Ừm … Dương Lan khóc nghẹn mà bước theo chồng.

Vừa ra được một khoảng thì bọn người kia cũng đến nơi.

-Hừ, không ngờ bao năm nay các ngươi cũng tiến bộ không ít nhỉ, có thể phá trận mà chạy à… tin ta đi, bọn ta sẽ tìm ra được con ngươi mà giết thôi….

-Hahaha, hãy bước qua xác ta đã.

Phong Hoàng dứt lời liền tung chưởng lên đám người kia.

-Hừ, ngu ngốc. Sở gia tam quyền. Phá.

-Dương gia kiếm pháp. Nhất kiếm định thiên. Bạo

Phong Hoàng và Dương Lan đánh tử chiến nên khiến bọn kia phải cố kị ít nhiều. Đùa à, mình sống còn tươi đẹp thì làm gì phải liều chết với một kẻ gần chết kia. Nhưng càng đánh, hai người Phong Hoàng và Dương Lan càng bị lùi gần về chỗ Phong Dương trú thân kia. Như thấy đánh lâu quá mà không giết được hai vợ chồng nên thủ lĩnh của đám người kia bắt đầu sốt ruột.

-Mọi người liên thủ đánh ra Sở gia nhất bá quyền kết thúc bọn chúng đi. Đừng để đêm dài lắm mộng.

Cả đám người vội tập hợp thành một hình cung bao vây vợ chồng Phong Dương và Dương Lan lại rồi đánh ra hợp chiêu Sở gia nhất bá quyền- chiêu thức phải mười người troqr lên mới thi triển được. Kình phong quét ra tứ phía, cây cối đổ rạp, nhất chiêu uy lực đó đánh về 2 vợ chồng. Hai người nhìn nhau mà cùng quyết tâm đưa thân ra bảo vệ nhi tử phía sau, cả hai cùng đánh ra công kích mạnh nhật đời mình về phía nhất chiêu.

Uỳnh… bụi bay tán loạn, chỉ thấy chớp qua như một ánh sáng nhu hòa rồi biến mất.

-Hừ, bọn chúng đâu rồi ?

-Thưa trưởng lão, không thấy đâu cả ạ.

-Mọi người cùng nhhau tỏa ra tìm xung quanh đi, bọn chúng có đi cũng không thể đi xa được, còn có nghiệt tử của bọn họ nữa…

-Rõ…

Tiếng nói nhỏ dần, khu rừng tĩnh lặng trở lại…

Phong Dương mở mắt ra, thấy cảnh vật nơi đây khá là quen thuộc, như chợt nhớ ra điều gì, hắn hét lên:

-Phụ thân, mẫu thân….

Trước mắt hắn lóa lên, hắn được mang đến một hồ nước kì lạ. Nhìn xuống hồ, hắn kinh hoảng mà chết lặng

-Phụ thân, mẫu thân, sao hai người ở dưới này…

Không một tiếng đáp lời.

-Đừng ồn ào nữa, bọn họ hứng một chiêu kia coi như chết một nửa rồi, đây chỉ còn là linh hồn bọn họ thôi…

-Cái gì? Họ chết rồi ư…

Phong Dương nước mắt như mưa chảy xuống.

-Phụ thân, mẫu thân, là ta không tốt, ta không chịu tập luyện chăm chỉ để giúp đỡ các người…

-Ta đã không thể giúp các người, kẻ thù là ai ta cũng không biết… aaaaa… ta thật là vô dụng…

-Ngươi đừng khóc như nữ nhân nữa được không? Bọn họ đã chết hẳn đâu, mois chết một nửa thôi…

-Ngươi nói vậy là có cách cứu cha mẹ ta ??

-Ừm, có thể..

-Nói đi, cách gì, bằng mọi giá ta phải giúp họ sống lại, ta không thể thiếu học được..

-Bây giờ thì chưa được, ngươi muốn cứu bọn họ, ngươi phải đến bước kia mới có thể…

-Bước kia…

-Ừ, là trên Tiên…. nhưng với ngươi còn xa vời lắm, ta có thể giữ linh hồn của họ lại đây, còn cứu được hay không là do ngươi thôi…

-Hừ, ta nhất định sẽ đạt đến, cứu cha mẹ sống lại, và ta còn phải trả mối thù này…

-Tốt, luca ngươi hôn mê ta đã đưa nguowi vào trong không gian này để cách li khí tức với bên ngoài, bọn người kia đã đi rồi, giờ ngươi có dự định gì.

-Ta sẽ tu luyện , tu luyện cho đến trên Tiên …

Hai mắt hắn đỏ lén hét lớn.

-Hừ, theo ta ngươi nên đi tìm một môn phái hay học viện mà tu luyện vẫn hơn, có người chỉ dẫn ngươi sẽ đỡ phải đi đường vòng.

-Được, quyết định vậy đi, nghe cha ta từng nói ở ngọn núi chủ Nam Sơn có một học viện , ta sẽ đến đó…

Hắn ra khỏi ngọc bình rồi đi thẳng hướng về Học viện Nam Sơn…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN