Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng


Chương 25


TIẾP CHƯƠNG 4
Bình đặt vội bé Thiên Ngân xuống ghế và lật đặt tiến tới nơi chiếc di động đang đổ chuông inh ỏi, số của Dũng điện tới…Alo…Alo, Bình hả, anh mở ti vi lên nhanh đi, bên đài địa phương đó. Nhanh đi…Bình chỉ ừ ừ, rồi cúp máy đi lên phòng khách, nơi đặt chiếc ti vi và mở kênh địa phương. Ti vi đang phát tin tức:
Mới đây, theo hội chẩn của trung tâm y tế trung ương cùng với viện nghiên cứu bệnh truyền nhiễm nhiệt đới đã đưa ra cảnh báo về một bệnh dịch mới với virut gây bệnh nguy hiểm. Đã có vài trường hợp tử vong trong tỉnh ta. Hiện nay, vẫn chưa có nghiên cứu cụ thể về loại virut gây ra dịch bệnh này, cũng như chưa có các giải pháp phòng ngừa cụ thể. Nếu ai có các biểu hiện như căng cơ, khó thở, thì nên đưa tới trung tâm y tế gần nhất…
Như vậy là những nhận định của Bình đã đúng. Họ đã gán cho các cái chết giống nhau cho một loại dịch bệnh mới xuất hiện. Hắn đã dự đoán điều này nên không có gì bất ngờ.
Hắn đưa tay tắt ti vi và quay lại thì… giật mình vì thấy vợ mình đang đứng đằng sau. Chưa kịp định thần thì đã nghe tiếng hỏi :
-Anh và Dũng có chuyện gì à? Tin tức vừa rồi có liên quan đến cuốn sổ kia không ?
-Em nói cuốn sổ nào? – Bình tái mặt và hỏi giật lại.
-Cuốn sổ mà anh và Dũng đã lém la lém lút…
– Em đã đọc nó? – Bình hỏi khi vợ chưa kịp nói hết câu.
-Vâng. – Đặng Lê trả lời lí nhí vì thấy sắt mặt của chồng tái đi.
Bình như rụng rời tay chân khi nghe vợ trả lời. Lúc này đây hắn muốn vung tay tát cho người đàn bà một cái nảy đơm đớm vì cái tội dám tự ý xem đồ của hắn lung tung và quan trọng là việc đó hết sức nguy hiểm, hắn không muốn kéo vợ con vào vòng xoáy ma ám này. Nhưng, hắn kịp kìm chế lại.
Hắn chỉ biết giơ hai tay vuốt mặt vò đầu mình. Hắn trách mình vì sao bất cẩn trong vấn đề này quá. Hắn có linh cảm sẽ không an toàn cho bất cứ ai đọc cuốn nhật kí đó. Xem ra không kịp nữa rồi. Vợ hắn đã đọc cuốn nhật kí đó đồng nghĩa với nguy hiểm đang vây lấy gia đình hắn.
Còn Đặng Lê khi thấy thái độ chồng căng thấy và mặt nhợt nhạt đi. Cô biết chồng mình đang tức giận vì sự tự tiện của mình nên lẳng lặng đi xuống nhà bếp, nơi bàn ăn vì không muốn trở thành cái gai trong mắt Bình lúc này.
Bữa cơm hôm đó, Bình không nuốt nổi miếng nào. Trong hắn là những sự lo lắng, bất an đến tột cùng . Hắn không muốn những điều nguy hiểm xảy ra cho vợ con. Hắn thấy trách bản thân mình quá vì sự thiếu thận trọng chết người. Và nguyên tối hôm đó, hầu như hắn không chợp mắt được chút nào.Trời gần sáng, có lẽ do mệt mỏi quá nên hắn thiếp đi lúc nào không hay.
Một bàn tay lạnh ngắt đặt lên mặt hắn vuốt nhẹ. Hắn mở mắt ra nhìn quanh thì thấy đầu giường vợ hắn đang ngồi đó, im lặng không nói gì. Tư thế ngồi quay mặt vào tường. Mái tóc dài, đen tuyền. Người không mặc gì, hoàn toàn trần truồng, làn da trăng trắng thấp thoáng hắt lại trong ánh sáng nhợt nhạt của buổi sớm. Hắn chỉ thấy mái tóc buông dài trên chiếc lưng với làn da trắng bệt. Hắn ngờ ngợ vì tóc vợ mình sao hôm nay dài và đen, trong khi mới hôm qua vợ hắn với mái tóc uốn quăng gợn sóng và ngắn?
Hắn kêu, nhưng người phụ nữ vẫn ngồi bất động. Suốt ruột quá , hắn chồm người dậy, lấy tay đặt lên vai sau lưng người phụ nữ. Chưa kịp kéo người phụ nữ quay mặt lại thì Hắn rùng mình rút tay theo phản xạ. Hắn tưởng như mình vừa chạm vào một cục đá lạnh. Vừa lúc đó, người đàn bà quay mặt lại. Hắn há hóc mồm, trước mắt hắn một khuôn mặt xanh xao, hóc hác như da bọc xương và hai đốm đỏ rực từ đôi mắt làm hắn hét lên…
Hắn choàng thức giấc. Mồ hôi dầm dề ướt hết bộ đồ đang mặc. Thì ra là một cơn ác mộng. Một cơn ác mộng kinh khủng. Hắn nhìn quanh thì chỉ thấy trên giường còn mỗi mình. Hắn lồm cồm bò ngồi dậy. Giấc mơ vừa rồi quá kinh hãi. Hắn cho rằng tại mình suy nghĩ quá nhiều nên mới có một giấc mộng hãi hùng như vậy.
Mới sáu giờ sáng. Chắc Đặng Lê chở bé Thiên Ngân đi nhà trẻ và sẵn mua đồ ăn sáng về. Hắn rời khỏi phòng ngủ vào nhà vệ sinh, tắm rửa và súc miệng.
Hắn lôi chiếc máy ảnh ra, truyền dữ liệu qua chiếc latop. Hôm qua giờ nhiều chuyện phải nghĩ quá nên hắn chưa kiểm tra thử hôm qua có chụp được thứ gì không. Hắn trố mắt nhìn bức ảnh. Hôm qua không phải không chụp được gì. Trong căn hầm , sau cái lóe sáng đầu tiên thì đèn flash của máy ảnh mới hư. Nhìn bức ảnh, hắn lại nhớ đến giấc mộng quái dị hồi sáng sớm. Hắn hơi tái mặt đi. Đang chăm chú nghiên cứu bức ảnh đắc giá thì ngoài sân có tiếng xe máyquen thuộc.
Đặng Lê bước vào nhà với túi thức ăn. Thấy Bình đang ngồi bên chiếc latop, cô xách chiếc túi thức ăn tới đặt trên bàn ngay cạnh đó rồi đi xuống nhà bếp. Sau khi lên lại cùng với hai cái tô, vừa mở đồ ăn bỏ vào tô, vừa nhìn chồng và lên tiếng :
-Anh ăn sáng nè.
-Ừ. Để đó cho anh. – Bình ngước nhìn vợ rồi đáp.
-À ! – Đặng Lê chợt kêu lên
-Chuyện gì vậy em? – Bình thắc mắc.
-Hồi nãy ra chợ mua đồ, em nghe người ta bàn tán về một án mạng nào đó. Nghe nói bị dịch bệnh gì gì đó?
-Ở đâu? – Nghe đến án mạng là một phản xạ tự nhiên của một nhà báo như Bình. Nhưng nghe chết vì dịch bệnh trong lúc này thì sắc mặt hắn trở nên tím tái.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN