Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng


Chương 36


TIẾP CHƯƠNG 5
Sau một hồi giằng co. Người con gái yếu sức và dần bất lực trước kẻ tội độ. Thân hình trinh nữ dần buông lơi vào quỷ dữ. Sau khóe mắt, hai dòng lệ tuôn trào theo tiếng nấc lên nơi cuống họng.
Sau khi thực hiện xong hành vi thú tính. Hắn đứng dậy kéo lại chiếc quần để mặc người con gái với cơ thể trần truồng nằm bất động trên nền nhà. Ánh mắt đỏ gay nhìn trân trân không chớp mi, hai hàng nước mắt kéo dài theo khóe mắt. hắn quay lại nhìn người con gái và buông lời đe dọa, nếu cho ai biết chuyện đã xảy ra thì hai mẹ con sẽ không bao giờ sống yên thân. Sau đó hắn luồn ra khỏi cánh cửa và dông thẳng.
Sáng hôm sau, khi còn đang còn nằm trên giường hắn đã nghe xôn xao bên ngoài đường. Bất chợt có người nhà vào cho hắn biết phát hiện một xác chết lõa thể đầu con suối. Đó là bà Lan.
Hắn tức tốc chạy qua bên nhà bà Lan để tìm người con gái để xem xét tình hình nhưng ngôi nhà trống không. Minh Nguyệt không có nhà. Công an vào điều tra, bọn tội phạm bị bắt vì tội hiếp dâm, giết người. Hắn vẫn không khỏi lo lắng. Lo lắng vì tội lỗi hắn đã làm có thể bị bại lộ, hắn cố tìm Minh Nguyệt nhưng không thấy. Có thể cô ta đã tránh mặt hắn, hắn lo lắng tột cùng.
Hôm mà hắn xin cốt bà Lan về chôn tại nhà. Hắn có thấy minh Nguyệt nhưng vì lúc đó có đông người hắn không dám manh động, dù trong lòng hắn đang rất lo sợ. Sau khi chôn cất xong hắn cố tạo cách tiếp cận cô ta nhưng xem ra cô ta đang cố lẩn tránh hắn. Trong suốt, buổi tang lễ hắn không rời mắt khỏi Minh Nguyệt.
Khi tang lễ kết thúc, hắn không thấy cô gái đâu cả. Hắn sốt ruột đi tìm, có người chỉ cô ta đã rời đi. Hắn lập đức đuổi theo, mục dích của hắn là sẽ gặp và tiếp tục đe dọa cô gái không được nói cho ai biết hành vi tội lỗi của hắn. Nếu không được, hắn sẵn sàng mua chuộc và van xin… Cô gái đã đi đâu mất, hắn cố dò hỏi thì có người cho biết có thấy cô ta đi lên hướng hầm xe lửa củ.
Hắn lập tức lên căn hầm xe lửa, khi vừa tới đầu con đường chỉ cách căn hầm hai trăm mét. Hắn thấy cô gái đang ngồi trên tảng đá trong tay cầm một cuốn sổ gì đó. Vừa trong thấy hắn cô gái đã hớt ha hớt hải bỏ chạy. Hắn đuổi theo. Cô gái vẫn chạy. Tới căn hầm xe lửa, chần chừ một lúc cô gái chạy thẳng vào căn hằm tăm tối. Hắn vẫn bám theo và với gọi nhưng chỉ nghe tiếng vọng của những bước chân và tiếng gọi của chính hắn vọng ra rất quái dị. Căn hầm bên trong tối như mực, hắn không thể nhìn thấy được gì.
Hắn lấy chiếc quẹt ga trong túi và bật lên soi đường, ánh sáng hắt hiu không nhìn rõ mặt người. Bất chợt chân hắn như va phải vật gì mềm mềm, hắn đưa chiếc quẹt ga xuống chân, thì hắn hoảng hồn, phía dưới chân hắn Minh Nguyệt nằm sống xoài. Hắn nhìn kĩ lại thì thấy máu nơi đầu chảy ra, có lẽ cô ta vấp té đầu đập phải cục đá tảng trước mặt. Nghĩ vậy, hắn cúi xuống, nâng đầu cô gái lên, máu chảy ra ướt cả tay hắn. Ánh mắt cô gái như van nài sự cứu mạng. Hắn định bế thóc cố gái đưa ra khỏi căn hầm nhưng hắn chợt khựng lại. Hắn buông cô bé ra, và với tay lấy một cục đá giơ lên đập mạnh xuống đầu cô gái. Tiếng cục đá đánh vào đầu người cứ lộp cộp vang vọng khắp căn hầm đen tối.
Hắn lạnh toát lưng khi ánh mắt của cô gái từ van xin chuyển qua như đang cười, và hình như cô ta đang nhoẻn miệng cười. Cô ta đã thành quỷ dữ sao? Tâm trí hoang mang, hắn vung đá lên đập liên hồi vào đầu vào mặt cô gái cho đến khi hắn dừng lại thì khuôn mặt đẹp đẽ đã biến mất thay vào đó là một khuôn mặt nhày nát và bê bết máu. Hắn buông cục đá, giựt lùi lại thở hổn hển, mồ hôi và máu ướt đẫm cả áo và khuôn mặt hắn. Chiếc quẹt ga vụt tắt. Hắn ngồi bất động một hồi lâu để định thần lại những việc đã vừa qua. Hắn không tin mình có thể gây ra tội lỗi như vậy, hắn đã đi quá xa và không thể dừng lại được nữa, linh hồn hắn đã bị quỷ dữ xâm chiếm. Hắn quyết định chôn giấu bí mật tội lỗi của mình tại căn hầm này. Nghĩ vậy hắn bò dậy, bặt quẹt ga lên và cố sức đào một cái hố ngay cạnh tảng đá to, rồi cho cái xác xuống đó và lấp tạm lại…
Dũng lao đến với một cú đấm nảy lửa vào mặt lão già khi câu chuyện tới đó. Hắn không kìm được sự tức giận. Hắn quát lên:
-Vậy là ông đã giết cô ta và chôn ở căn hầm?
Ông già với cái mũi hai dòng máu đang rỉ ra, im lặng khẽ gật đầu và quỵ xuống. Căn phòng trở nên im lặng đến rợn người. Ba người đàn ông cùng với nỗi hoang mang trong phút chốc chưa biết nói gì. Bất chợt giọng ông già the thé:
-Để che giấu xác chết của con bé…để tránh người ta lai vãng lại gần căn hầm sẽ dễ lộ ra xác chết..Những ngày hôm sau, tôi thường tìm kiếm và thâu những băng các sét có tiếng hò hét, khóc lóc, tiếng quỷ…hằng đêm tôi đem lên căn hầm và mở cho máy chạy. Từ đó, người ta đồn thổi căn hầm có ma nên không ai dám đến gần. Tưởng mọi chuyện sẽ là bí mật đến khi tôi chết… Nhưng lương tâm tôi có lúc nào được yên. Mấy tháng gần đây… tôi luôn gặp ác mộng. Trong giấc mộng con bé kêu tên tôi đòi trả thù. – Người đàn ông vẫn tư thế quỳ, mặt không ngẩng lên lại tiếp tục rên rỉ : – Cách đây, hơn hai chục ngày, vì quá sợ hãi và nơm nớp lo sợ. Tôi quyết định trở lại căn hầm để hủy luôn hài cốt con bé.
-Ông đã làm gì bộ hài cốt, lão già độc ác? – Dũng lo lắng quát lên.
-Chưa làm gì…Chưa kịp làm gì. – Người đàn ông chợt ngước mặt lên. Ánh mắt lộ vẻ sợ hãi và lắp bắp nói như rên trong kẽ răng : – Hôm đó, tôi đem theo bọc thuốc độc Hồn Cốt Tán bí truyền của gia đình, định là lên đó …khai quật xương cốt lên và rải chất độc để tiêu hủy…Chưa kịp thực hiện ý đồ thì…Thì tôi thấy chính ngay tảng đá một bóng trắng trong màn đen với hai đóm đỏ…Quá sợ hãi tôi quăng bọc thuốc và lao khỏi căn hầm… đến giờ tôi vẫn chưa dám trở lại.
-Hồn Cốt Tán là loại thuốc như thế nào? – Dũng thắc mắc.
-Đó là loại kịch độc. Nhà tôi có truyền thống về nghề thuốc nam. Đây là loại thuốc độc do ông cố tôi sáng chế. Ai uống phải thì chết trong vòng một phút, xương cốt đều tiêu tan cả. Còn nếu không, khi chỉ dính loại thuốc này vào người, chỉ cần có tiếp xúc với cồn là phát độc sau đó. Điều làm nên tính kịch độc và huyền dịu chính là khi người nào trúng độc chết,trong vòng ba tiếng đồng hồ là chất độc tiêu tan . Có thể xem như không phát hiện được là độc tố gì. Và ai đã trúng độc thì coi như vô phương cứu chữa. Hiện thời vẫn chưa có thuốc giải…Thật là một tội ác. – Người đàn ông khẽ rít rên đau khổ.
-Vậy là bọc thuốc đó, ông đã quăng vào căn hầm? – Dũng lo lắng.
Người đàn ông gầm mặt xuống, khẽ gật đầu. Bình không im lặng được nữa, hắn điên tiết:
-Lão già độc ác, ông biết ông nên làm gì rồi chứ ? Ông muốn đầu thú hay tự sát thì làm gấp đi. Đừng để tôi gặp ông thêm lần nào nữa.
Nói rồi, Bình và Dũng lao ra ngoài để mặc ông già đang tức tưởi với dằn vặt nội tâm xâu xé.
Lúc này đồng hồ đã đến 9h đêm.
Từ khi gặp ông trưởng thôn , Bình và Dũng phải đi mua hai cây đèn pin và một cái cuốc, cái xẻng , cái bao vải rồi mới tức tốc hướng xe lên căn hầm xe lửa, mặc dù bóng đêm dày đặc bao trùm. Trong lòng mỗi người dấy lên sự thỏa mãn và cả nỗi lo sợ.
Khi đến con đường mòn nhỏ, họ để chiếc xe lại và cuốc bộ đến căn hầm. Căn hầm tối như mực, hai gã đàn ông cùng hai chiếc đèn pin lầm lũi tiến vào trong không gian âm u lãnh lẽo đến tột cùng. Hai gã như đang bước vào một vùng đất chết để khai sáng cho sự sống. Tảng đá lớn đã trước mắt, Chợt nghĩ đến bức ảnh ma mà bình đã chụp được nơi tảng đá, làm Dũng chợt rùng mình.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN