Tu Nhân Ký Sự
Gặp lại cố nhân(2)
Chương 3: Gặp lại cố nhân (2)
“Nguyên nhân Ly Sơn linh khí đứt đoạn là do đã mất đinh linh vật trấn thủ”. Lão sư bỏ vào thêm mấy lá trà, cũng thêm chút nước vừa đun bên bếp lò.
Đây có lẽ là một câu chuyện dài.
“Bởi vì chủ trì chùa này năm trăm năm trước đã từng đánh cược, nếu thua, linh vật kia buộc phải giao cho người thắng cuộc.”
Lão sư rót ra ba chén trà mới, nước trà xanh trong, mùi hương nhàn nhạt. Lão Cửu cầm lên thổi qua rồi nhấp một ngụm nhỏ, kỳ lạ là vị trà có chút bất đồng so với lần đầu tiên uống, liếc nhìn sang thấy Ngô Thất khẽ chau mày. Tuy đã rất mờ nhạt, nhưng nếu không lầm thì lão nhớ lúc bé Ngô Thất ưa ngọt.
Vị trà lần này có chút đắng.
Ngô Thất không thú vị đặt tách trà xuống hỏi: “Ngài đã cược gì?”
Lão sư cười.
Nếu chú ý một chút, từ lúc hai người kia bước vào, lão sư chưa từng giới thiệu mình là ai. Nhưng cô nương này lại không chút khốn hoặc dễ dàng gọi tên. Cho nên lão sư cười.
Thu Sơn, tên núi Thu Sơn, tên chùa cũng Thu Sơn. Thực ra khi bước vào chùa Ngô Thất đã để ý đến một bức tranh. Mực vẽ tranh còn mới, trong tranh họa một đại sư già.
Đã rất già.
Không giống lão sư ngồi đây, mặc dù đã quá tứ tuần, nhưng chòm râu không bạc, dưới vầng mắt không có đồi mồi, cũng không có dáng vẻ gầy gò khổ cực năm tháng như người trong tranh. Nhưng nàng cảm giác hai người chính là một, mà có thể hoạ tranh đặt ở nơi đó, nếu không phải người có vị trí cao nhất còn có thể là ai.
Ngô Thất lẳng lặng nhìn người trước mặt.
Đôi mắt vị này.
Như vực nước.
Tựa như dòng suối chảy xuôi phía đông Lam sơn nhìn rõ những dải đá ngầm.
Chính là.
Không thấy vẩn đục.
Nhưng dường như lại thấy có gì đó rất khác, chỉ là nàng không hiểu rõ.
Lúc này, lão sư cũng đang nhìn nàng mới nói: “Cô nương nói không sai, ta chính là chủ trì ngôi chùa này.”
“Thứ hắn cược, chính là linh vật của chùa này”. – Lão giả ngồi bên cạnh cất lời, giọng nói không giấu một chút đáng tiếc.
Lão tiếc, chính là Lam Sơn.
Mấy nghìn năm qua Lam Sơn cùng Hoàng Thành tồn tại song song. Hoàng Thành nay kiệt quệ, Lam Sơn không tránh khỏi suy yếu.
Đáng tiếc thay!
“Hẳn là ngài đã thua cuộc?” Ngô Thất có chút mất mát hỏi.
Nếu không, làm sao Lam Sơn trong truyền thuyết có thể rơi vào thế sức cùng lực kiệt như hiện tại.
“Cô nương nói phải”. Lão sư gật đầu.
“Tuy nhiên, so với cái giá có thể đạt được, cũng không tính là thua thiệt”. Lão sư gạt gạt chén trà bình tĩnh nói tiếp.
Mặc dù nói chuyện hơn thua nhuốm phong trần, nhưng dáng vẻ lão sư vẫn điềm nhiên không chút gió bụi.
“Đã như vậy, vì sao ngay từ đầu còn đặt cược?”. Ngô Thất chất vấn.
Lão sư cau cau mày, khẽ động đôi lông mày dài nhìn vào chén trà đang cầm trên tay. Hương vị này, màu sắc thanh nhạt man mát này rất quen thuộc, nhưng không còn chân thật. Thưởng trà trước mắt, cũng là hoài niệm mà thôi.
Môi vẫn khô.
Tay thuỷ chung không nghiêng chén.
“Cũng chỉ là muốn ngày ngày thưởng thêm một tách trà, nhìn nhân sinh trôi qua.” Lão sư than thở.
Nhân sinh sau này, cũng không còn là nhân sinh trước mắt. Thứ khó bỏ đi nhất, chính là ràng buộc. Có thể dứt ràng buộc, chính là tuyệt tình.
Lão giả thở dài.
“Ta chờ đợi cố nhân cũng đã đủ lâu”. Lão sư nói.
Năm trăm năm, quả thực lâu.
“Nhìn nhân sinh từng bước đi xuống trong năm trăm qua, chí ít trong lòng không hối hận vì đã thua cuộc.”
“Ta đợi người, chỉ để nhắn một câu này.”
“Sau này cho dù phải lựa chọn thế nào đi nữa, hãy đối xử tốt với sinh linh. Chuyện cũ… từ từ sẽ mở ra…” Vừa nói, lão sư vừa đưa một tay ra, ngón tay chỉ điểm về một hướng, đúng mi tâm Ngô Thất.
Ngô Thất theo bản năng muốn tránh khỏi, nhưng đã không còn kịp, chỉ cảm giác có dòng nước mát tỏa xuống từ đầu xuống chân, như người chết khát trên sa mạc được uống một vốc nước suối trong, rất thoải mái.
Tán dương xỉ rung nhẹ, thanh u càng thêm thanh u, vị trà lạnh ngắt, hương cũng nhạt. Lão giả nhìn người trước mặt đang nhạt dần xúc động hỏi: “Thanh thản…?”
Người nọ gật đầu.
“Vậy thì tốt”. Lão giả cười, khoé mắt vẽ thêm một nếp nhăn.
Lão sư chậm rãi đặt chén trà cuối cùng xuống, nhìn thiếu nữ trước mặt đồng thời cũng làm hành động y như vậy. Dưới tán dương xỉ, ánh sáng xen qua tản mạn trên gương mặt nàng, thanh tân như vậy, nhưng cũng có chút xưa cũ. Nàng y phục gọn gàng, tối giản hết mức không cầu kỳ hoa lệ, sắc đen tẻ nhạt, trên tay đeo ba chiếc vòng mảnh ba màu sắc giống như đồ kỹ nghệ bình thường, mà cổ chân nàng, buộc chiếc chuông kia, linh vật như vậy, nàng tuỳ tuỳ tiện tiện đeo, lỡ quốc bộ dọc đường gian nan vô ý rơi mất thì làm sao.
Thôi.
Buông bỏ.
Nên buông bỏ.
Lão sư thở nhẹ ra một hơi, nhìn thiếu nữ mỉm cười. Nụ cười này tự nhiên hết sức, như suối Lam Sơn chảy xuôi một dòng, có thanh thản, có chân thật.
Nhìn người trước mặt từ từ mờ nhạt dần, Ngô Thất điềm nhiên mọi ngày trên mặt cũng đã có chút biến hoá.
Nàng ngạc nhiên.
Cho dù thế nào đi nữa, nhìn một người phút trước đang yên yên ổn ổn sống trước mặt mình, đột nhiên tan biến mất, so với sương, gió nhạt còn muốn nhạt hơn, cảm thấy như có điều gì đó muốn giữ lại nhưng không thể nào níu giữ nổi, đây chính là bất lực chăng.
“Đây chỉ là một mảnh thần hồn”. Lão Cửu giải thích.
Chỉ một câu đơn giản, nhưng Ngô Thất biết sự tình nào đơn giản như vậy. Có thể để lại một mảnh thần hồn trên thế gian, nói thế nào cũng là kỳ tích, trên đời này làm được như vậy cũng chỉ có vài người, mà những người kia gần như đã chết sạch trong trận chiến phục ma rồi. Chia tách thần hồn, một chân đã bước vào thượng cảnh Hoàn Thánh phái Lưỡng Sinh.
Thần hồn kia vừa tan biến mất, tán dương xỉ cũng héo rũ, những ngả cây mất đi toàn bộ sức sống, thân cây tróc khô, cứ như thế dần dần hóa tro bụi bay loạn Lam Sơn.
“Có thể chứa đựng một mảnh thần hồn của một thượng cảnh Hoàn Thánh, nghìn năm qua cũng không sống uổng.” Lão Cửu một tay chắp sau lưng, một tay nhẹ phẩy, sướng trắng, bụi cây từ từ tan biến mất, trả lại khung cảnh thanh u như cũ, chỉ có điều đã thực sự yên lặng.
Hết chương 3.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!