Tu Nhân Ký Sự - Gặp lại cố nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Tu Nhân Ký Sự


Gặp lại cố nhân



Ma quân ở Hoàng thành.

Muốn đến Hoàng thành phải đi qua một Châu hai Quận, sau đó vòng qua đỉnh Thu Sơn.

Để đi qua một Châu hai Quận này lão Cửu và Ngô Thất đã phải vứt bỏ lại cỗ xe ngựa mà đi bộ, bởi vì không thể cứ một đoạn, một đoạn lại phải dừng xe.

Trên đường xác chết quá nhiều, hơn nữa mùi hôi thối ngày càng nồng nặc. Nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể đi nhanh hơn được nữa, hai người buộc phải chịu đựng trận khổ ải này. Người còn sống cũng không sống dễ dàng gì.

Thành thị hay làng mạc đều thưa thớt, vinh phủ hay nhà dân đều ủ dột, trước cửa đều treo một dải lụa trắng mềm mại, tung gió mà bay, cả chặng đường hai màu đen trắng kéo dài không ngớt, ngay cả khi mặt trời lên cao cũng không nhuộm nổi chút sắc màu.

“Tại sao dọn dẹp lại chậm như vậy?” Lão giả hỏi một người ngồi bên đường.

“Người sống chẳng còn bao.” Người nọ than thở.

Đã chết rất nhiều.

” Binh lính triều đình đâu?”. Lão giả lại hỏi.

Người nọ dõi mắt về phía nam, ánh mắt tan rã, tuy nhiên chỉ lẳng lặng không trả lời. Hoàng Thành phía nam không còn xa lắm, nhưng từ ngày quân đội rút về đó không còn thấy quay trở lại.

Có thể, vì nơi đó là kinh đô.

Khi hai người đi hết một châu, hai quận này, nghe nói có một trận hỏa hoạn vô cùng lớn đốt cháy quận An Nhiên. Nghe nói toàn bộ thi thể quanh đó đều dồn về vì không đủ đất để chôn, đã thiêu liền thiêu một thể, dù sao An Nhiên tổn hại nặng nề, cũng không ngại thêm một chút. Lại nghe nói, nhiều người sống trốn trong thành An Nhiên cũng không buồn chạy ra khỏi đám lửa.

Cả chặng đường lão Cửu đã quen với vẻ mặt thờ ơ của Ngô Thất, nên cũng không lấy gì làm lạ khi trông thấy nàng mỉm cười ngoảnh lại nhìn cột khói đen cách vài dặm sau lưng.

Lão giả cũng không ngừng lại cước bộ đợi nàng.

Nên cũng không nghe thấy Ngô Thất lẩm bẩm: “Ít nhất cũng không phải nằm đó.”

Mấy trăm dặm đường dài không ngơi nghỉ, ngay cả tu hành lâu năm hiếm có như lão Cửu cũng thấy chút mệt mỏi. Nhưng Ngô Thất từ đầu đến cuối thần thái vẫn thanh tỉnh, tựa như chưa từng nhiễm chút bụi đường nào. Nhưng khi đi ngang qua Thu Sơn, nàng đột nhiên đòi dừng lại nghỉ ngơi.

“Ta muốn lên đỉnh Thu Sơn.” Ngô Thất chỉ tay lên đỉnh núi hút gió nói.

Lão Cửu mỉm cười: “Ta cũng không ngại muộn thêm một chút”.

Trên đỉnh Thu Sơn từng có một ngôi chùa, trong chùa có giếng cổ, trên giếng cổ treo một chiếc chuông đồng đen. Mỗi sớm đều có một tăng nhân đứng đây gõ ba tiếng, vô cùng âm vang.

Trong chùa cũng từng có rất nhiều tăng nhân.

Cũng từng.

Bởi thời khắc khi hai người bước vào, khung cảnh vẫn thanh tu như cũ, sạch sẽ như xưa, nhưng lại vô cùng vắng lặng.

Bên giếng cổ có một cây dương xỉ, trên giếng cổ không có chuông, nhưng vẫn có một người. Nhưng người này không phải tăng nhân bình thường mà là một lão sư đã có tuổi. Lão sư ngồi dưới tán dương xỉ, trên bàn đá có ba cái chén.

Lão sư đang châm trà.

“Sao còn chưa đi ?”

Lão sư cầm ấm trà ngừng giữa chừng, mắt nhìn chăm chú vào cổ tay áo được buộc gọn gàng khàn khàn nói: “Nơi này đang dần mất đi toàn bộ linh khí, quả thực không nên ở lại.”

“Đã lâu không gặp”. Lão sư nhìn hai người vừa bước đến nói.

“Đã lâu không gặp”. Lão Cửu cười đáp.

Lão sư đưa tay về hai chiếc ghế đá đối diện mời: “Thỉnh dùng trà”

Ngô Thất mới biết, ra hai người từng quen biết. Nàng ngoan ngoãn theo lão Cửu ngồi xuống.

“Ta đang đợi một cố nhân”. Lão sư vừa rót trà vừa nói. Đây là giải thích cho câu hỏi vừa rồi của lão Cửu.

Cũng không đợi phíađối diện hai người kia sẽ đáp lại thế nào, lão sư lại chầm chậm giải thích, nhưng chủ đề đã chuyển: “Nước trà này lấy từ giếng cổ, giếng này thông mạch với Hoàng Thành, cũng coi như hưởng chút long khí.

Ngô Thất nhìn quanh, biết một chút trong lời nói của lão sư trước kia ắt không phải lời bình thường có thể tả hết. Nơi đây tuy linh khí đã đứt đoạn, tĩnh ý vô cùng nhạt, nhưng giữa lúc cả thiên hạ chìm trong nhơ bẩn và giết chóc vẫn vô cùng sạch sẽ. Sạch sẽ này không khiến người ta ghét cay ghét đắng như Lương đình, mà khiến lòng người nhộn nhạo đến mấy cũng bình tâm. Cũng tự có uy nghiêm khó diễn tả, có thể bởi một chữ “Long” kia.

Nàng nhấp một ngụm trà.

Rất ngọt.

Lão sư nhìn nàng, thở nhẹ một hơi, bỗng chốc như già đi chục tuổi, đôi mày chau lại trông có chút buồn bực nhìn về phía giếng cổ nói: “Ta có một câu chuyện xưa, không biết hai người có muốn nghe?”

Hết chương 2.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN