Tu Nhân Ký Sự - Cũng giống như nhau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Tu Nhân Ký Sự


Cũng giống như nhau



Gió xuyên qua Lương đình, thổi đám cỏ dại đổ rạp chồng chéo lên nhau kéo dài không có điểm cuối, bởi vì thảo nguyên này vô cùng rộng, dõi mắt khắp thế gian không nơi nào bằng, rất thích hợp để cưỡi ngựa rong ruổi, cũng có thể xây lên một tòa thành lớn, bày binh bố trận cũng thích hợp vô cùng. Ngô Thất đứng trên Lương đình nhìn xuống, đây là nơi còn lại duy nhất có bóng râm, trơ chọi giữa ngàn dặm thảo nguyên Bạch Thạch.

Lão giả trang y một màu tro thuần túy, vẻ mặt hiền từ, hai tay giấu trong ống tay áo, dáng vẻ khép nép hơi cúi đầu, thỉnh thoảng lại có chút bất an liếc sang người bên cạnh.

Tiết đầu xuân, thảo nguyên loang lổ, từng phiến lá cỏ thấm đẫm sương sớm cùng một chất lỏng đặc nhầy, đã cô đọng một thời gian dài tích tụ đến mức trĩu cả xuống. Thậm chí, thứ màu đỏ sẫm này còn có phần lấn át cả màu xanh thuần túy của thảo nguyên, sát khí vài sợi quẩn quanh trên bầu trời khiến lũ quạ e sợ chỉ dám lượn quanh không sà xuống, khung cảnh lạnh lẽo cũng có phần nhạt nhẽo, chỉ có mùi tanh là nồng đậm.

Thảo nguyên ngàn dặm.

Cũng vạn người

Nhưng không có lấy một người còn sống.

Lão giả thở dài.

Khung cảnh này đối với lão không quá xa lạ, trong cuộc đời tu chân dài đằng đẵng cũng nhìn qua vài lần, nhưng lần nào cũng có cảm giác đè nén khó tưởng tượng, chỉ là không còn dâng trào muốn đập đất nhìn trời gào khóc như lúc còn thiếu thời.

Nhưng vị quí nhân bên cạnh lão dù sao trải nghiệm cũng còn rất trẻ, từ lúc nhìn thấy khung cảnh này đã đứng trong Lương đình suốt hai canh giờ tuyệt không nói nửa lời, chứ đừng nói đến biểu cảm kinh ngạc hay hoảng sợ.

” Thật sạch sẽ. ” Thiếu nữ nhàn nhạt đánh giá.

Lão giả chau mày không hiểu.

” Lương đình…”

Lão giả nhìn xuống chân mình, tầm mắt lướt dần xuống từng bậc thang, lên mái vòm cong, từng trụ gỗ trơn nhẵn, bàn đá, chén trà nguội thậm chí cũng còn nguyên nửa phần còn lại rất sạch sẽ… Hẳn người nào đó đã từng ngồi đây nhâm nhi hết nửa tách trà, ngắm gió xuân, nhìn sương sớm. Nếu không có hiện thực trước mắt, ý vị chừng nào.

Giọng nói của nàng trong trẻo, ánh mắt lại vô cùng già nua, tựa như đã trải qua vô số tang thương, thế sự, nhưng phi lý ở chỗ lại làm cho lòng người an tĩnh.

Lương đình này quả thực quá mức sạch sẽ, sạch đến mức khiến người ta ghét cay ghét đắng.

Tam thiên trận.

Tàn tâm ma.

Chia ba góc của thảo nguyên Bạch Thạch, do ba cự lão đã du ẩn nhiều năm nắm giữ, xua đuổi tâm ma cho toàn bộ binh lính đến từ nhân tộc, tu giả, tiên tộc.

Không thể dùng lý lẽ nào để phủ nhận tam thiên trận này nắm một vài trò vô cùng quan trọng trong trận chiến phục ma lần này. Lão giả nhìn sang bên trái, bên phải thảo nguyên Bạch Thạch, chỉ thấy hút tầm mắt một màu thảo nguyên chất đầy thi thể.

Thiện đình và Sinh đình.

Đã vỡ nát, thậm chí tro bụi cũng không còn, đã theo gió mà đi.

Thế gian có ai không biết ba cự giả lánh đời, Vô tâm, Tinh Hồn, Nhiễm Trần. Mà hai người trước trong giây phút cuối cùng của trận chiến bạo thể mà chết, không rõ lý do.

Không ai dám có ý kiến trước sự việc này, sự hi sinh của hai cường giả khiến giới tu chân tổn thất nặng nề, vốn chỉ có thể tiếc nuối không thôi. Nghe nói Nhiễm Trần sau khi kết thúc trận chiến cũng biệt vô tăm tích, duy nhất để lại Lương đình quá mức sạch sẽ này. Trong suốt trận chiến dông dài vẫn có thể giữ vững đạo tâm từ đầu tới cuối, ngày ngày nhìn binh lính giao tranh ác liệt, thi thể chất đầy. Bọn họ xua đuổi tâm ma cho vạn người, ai xua tâm ma cho bọn họ, nếu không giữ vững đạo tâm của chính mình chuyện gì xảy ra, ai có thể không biết. Hai cường giả bạo thể mà chết mà người còn lại đến cuối vẫn điềm nhiên bước khỏi Lương đình một lần nữa rời xa thế tục, lại càng không biết phải nói thế nào.

” Rất đáng sợ ”. Thiếu nữ nói.

Phải, Nhiễm Trần là kẻ vô cùng đáng sợ. Lão giả nghĩ.

Nàng bước xuống Lương đình, chậm dãi đi xuống từng bậc thang, ánh mắt du ẩn dõi khắp thảo nguyên, thong dong giữa đầm cỏ chất đầy thi thể, thân hình nhẹ nhàng như du long trông có vẻ chậm chạp kỳ thực lại rất nhanh, lướt qua từng cỗ thi thể nhưng tuyệt nhiên không để vạt áo chạm vào, miệng lầm rầm ngâm một đoạn kinh.

Lão giả lặng lẽ theo sau, không hiểu nội dung cũng như ý nghĩa đoạn kinh này là gì, chỉ cảm thấy rất êm tai.

Thiếu nữ nhìn qua từng cỗ thi thể, trong trận chiến tổn thất nặng nề này toàn bộ tiên gia tham gia đều bỏ mạng, vạn kiếp bất phục. Nhưng bù lại, bù lại đã giết sạch ma giới. Tiên, ma đều mất, tu giả cạn kiệt, dù là tổn thất nặng nề, cũng đáng sao ?

Thiếu nữ dừng lại trước vài cỗ thi thể nằm chồng lên nhau chau mày suy nghĩ. Nàng đã đi vòng quanh thảo nguyên một hồi, cuối cùng rút ra một kết luận vô cùng đơn giản: ” Tiên, ma, nhân nhìn thật giống nhau.”

Giọng nàng rất ngây thơ cho nên nghe rất chân thật, bởi vì nàng thật sự ngây thơ, cũng là lời nói thật, nên nghe càng đáng sợ.

Lão giả muốn phản bác một câu, nào có chuyện tiên, nhân, ma giống nhau. Nhưng nhìn sang vẻ mặt nàng, lại nhìn xuống những cỗ thi thể chồng chéo lên nhau máu và da thịt, quân phục trộn lẫn, không còn phân biệt rõ đâu là nhân, đâu là ma, đâu là tiên, lại không có cách nào phản bác, chỉ còn cách ngậm miệng, nhưng trong lòng quả thực vẫn không phục.

Biểu hiện của lão giả đều lọt vào tầm mắt thiếu nữ nhưng nàng không quan tâm. Ánh mắt vẫn bình tĩnh già nua như vậy, nhìn khắp thảo nguyên.

Cho dù đã ngủ suốt năm trăm năm, tuổi thực cũng chẳng kém lão là bao, nhưng dù sao trước khi ngủ và sau khi tỉnh dậy vẫn chỉ là thiếu nữ không quá mười sáu, đều chưa từng trải qua thế sự tang thương, vì sao lại có ánh mắt già nua như vậy. Lão giả nghĩ.

“Ta nhớ, đã từng gặp ma tộc một lần”. Nàng ngây thơ nói, tâm trí lần tìm ký ức mơ hồ của mình.

Chuyện từng nhìn thấy ma tộc nếu từ miệng người khác nói ra sẽ không có gì kỳ lạ. Nhưng người nói lần này lại quá mức đặc biệt, lão giả mang chút ngạc nhiên cũng lần tìm ký ức sâu thẳm của mình, càng không rõ nàng từ bé đến lớn chưa từng rời Ngô gia đến một lần, làm sao có thể gặp ma tộc, nhất định là nàng ngủ nhiều quá mà hoang tưởng rồi. Nhưng khi nghe thiếu nữ kia nói ra câu thứ hai, lão giả thật sự không thể không tin.

“Hắn nói, hắn là ma, cũng là thần.” Thiếu nữ ngạo nhiên nói.

“Ta nằm mơ như vậy.” Nàng suy tư đôi chút rồi nói tiếp.

Thực sự là nằm mơ sao? Lão giả nghĩ. Vị kia, quả thực tồn tại.

Chỉ có điều, giọng nàng ngạo nhiên, vẻ mặt lại có chút phách lối nhưng rất tự nhiên, rõ ràng là không cố ý, tựa như nàng vừa hồi tưởng vừa vô thức sao chép lại dáng vẻ, lời nói của vị kia. Chỉ vậy thôi đã khiến lão giả chùn chân không nhấc nổi, vẻ khinh thị trong mắt khi nghe nàng so sánh tiên, nhân, ma cũng không còn một sợi.

Cho dù vị kia nhập ma, cũng từng là thần.

Mà đã là thần, cũng từng nhận hết thảy tôn kính thế gian. Cho dù hiện tại vị kia đã vạn kiếp bất phục, trong mắt thế hệ trẻ có thể không còn phần tôn kính kia nữa, nhưng những người cùng thế hệ như lão giả tự nhiên phần tôn kính này còn chút dư âm.

“Lời này, tốt nhất không nên nói ra.” Lão giả nhắc nhở.

Thiếu nữ nhếch miệng cười, cũng không có ý tứ phản bác hay đồng tình. Nàng không giải thích rõ về giấc mơ kia, lão giả cũng không hỏi. Tựa như mỗi người đều đã có lý lẽ của riêng mình, cho dù là mơ hồ hay thấu triệt.

Ngô Thất quay sang nhìn người bên cạnh, bởi vì người này luôn hơi cúi đầu nên tầm mắt song song. Từ khi nàng tỉnh lại, lão giả đã luôn theo sau nàng, cẩn mật bảo vệ nàng không để người trong Ngô gia tùy tiện gặp mặt. Bởi đã từng quen biết, nàng cũng mặc nhiên. Bốn con mắt nhìn nhau, thực không biết đôi mắt nào già nua hơn, chỉ khác là diện mạo của nàng vẫn thanh tân như cũ, còn người bên cạnh từ khi nàng còn nhỏ đã xuất hiện ở Ngô gia, lặng lẽ theo hầu Ngô gia gia chủ, khi ấy cũng còn là một vị thiếu niên, nhưng hiện tại tóc đã nhuốm sương, lông mày rũ xuống trông rất buồn rầu. Hai người nhìn nhau giây lát, rồi cùng buột miệng nhoẻn cười, đều mang chút ý tứ giễu cợt, thời gian a.

Khi Ngô gia gia chủ chết đi, lão giả trở thành người quét sân vườn hậu viện. Người ngoài nhìn vào đều có suy nghĩ chủ chết, tớ nhục, nhưng chỉ người của Ngô gia biết đây là đích thân lão muốn như vậy, ngay cả tân nhậm Ngô gia gia chủ bây giờ khi gặp lão cũng tôn trọng mà gọi hai tiếng Lão Cửu

Cửu là thứ tự của lão.

Cũng như nàng, gọi là Ngô Thất.

Thất là thứ tự của nàng.

Tên thật là gì vốn không còn quan trọng, đã từ lâu không còn ai gọi, nên cũng sớm quên đi thôi.

Ngô Thất ngẩng đầu nhìn bầu trời đã đen kịt cùng tiếng kêu quác quác đinh tai nhức óc.

Xuân ý đã đậm dần, màu đỏ phía tây nhuộm nửa phiến thảo nguyên, nàng bất chợt nói: “Ta phải gặp Ma quân.”

Không phải là hỏi, cũng không phải đề nghị hay ra lệnh mà là phải gặp, lớn mật như vậy, vô lý như vậy, cũng tự nhiên như vậy. Nàng đơn giản chỉ đang trần thuật ý nghĩ của bản thân, nhưng tựa như cũng chờ sự đồng tình, cho nên nàng im lặng đợi phản ứng của người đối diện.

Thần kỳ là lão Cửu cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, nheo mắt nhìn nàng nói:

“Chúng ta là đang trên đường đến đó.”

Trước khi chết, hẳn Ngô gia gia chủ đã để lại điều gì. Ngô Thất mỉm cười quay lưng bước đi, vạt áo vẽ lên một đường cung, viền áo nạm những viên đá cực nhỏ trong suốt, phản quang chút sắc đỏ nhàn nhạt. Chiếc chuông nhỏ màu đen trên cổ tay khẽ kêu ” đinh đinh, đang đang…”

Đây là lần đầu tiên nó phát ra âm thanh kể từ lúc Ngô Thất tỉnh lại.

Bởi vì lúc này Ngô Thất rất vui.

Hết chương 1.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN