Tinh Giới (Dịch) - Đã Giết Một Con Dơi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Tinh Giới (Dịch)


Đã Giết Một Con Dơi



Chương 45: Đã giết một con dơi

Trong lòng Vokes hết sức vội vã, không ngờ nhất thời khinh địch lại rơi vào cảnh này, không còn để ý tới tai họa ngầm do sử dụng bí pháp, sức mạnh cường hoành từ sâu trong tim bùng nổ trong nháy mắt quét sạch ảnh hưởng của dòng điện. Sự bùng nổ sức mạnh chỉ có thể duy trì trong hai, ba giây ngắn ngủi, chân phải Vokes giẫm mạnh lui lại ba mét tránh khỏi kiếm của Mộ Dung Tuyết, cùng lúc đó hai tay hóa thành từng ảo ảnh chụp về phía phi đao của Tần Kha.

“Phụt!”

Một ngụm máu từ trong miệng Vokes không kìm được phun ra.

“Không ngờ Vokes ta hoành hành trên trăm năm, hôm nay lại bị thương trong tay ba nha đầu các ngươi!”

Vokes quẹt máu ở khóe miệng, lạnh giọng nói:

“Chẳng qua, nhiệm vụ của thiếu gia hôm nay ta phải hoàn thành, các ngươi đều chậm hơn ta, nếu như bức ta, ha ha!”

Vokes cười lớn, thân thể hóa thành một cái bóng mờ nhanh chóng xông về phòng của Chu Dao. Ở gần như thế, hắn nghe thấy nhịp thở gấp rút của một người bình thường như Chu Dao không phải là vấn đề gì, chẳng qua, hắn lại bỏ sót sự tồn tại của Lâm Thiên.

Cửa phòng bị sức mạnh to lớn của Vokes đụng mở ra, mà Chu Dao lại ngồi trên giường cách hắn không xa, chẳng qua hắn lại không dám động đậy lấy một cái, bởi vì đầu hắn bị một khẩu súng đen thui chĩa vào.

“Tiên sinh Vokes, xin lỗi, dường như ngươi sai rồi!”

Lâm Thiên cười nhẹ nói.

“Ngươi đừng cử động lung tung, ta biết tim của huyết tộc mới là chỗ yếu hại lớn nhất, chẳng qua ta muốn biết nếu não bị trúng một súng có còn sống được không.”

Trong lòng Vokes điên cuồng mắng chửi, hắn làm sao biết trong phòng một con bé lại thò ra một sát tinh.

“Từ từ lui lại!”

Lâm Thiên lạnh giọng nói, súng chĩa vào đầu Vokes, Vokes chỉ đành nghe lời hắn lui lại. Tuy đúng như Lâm Thiên nói, quả tim mới là chỗ yếu hại chân chính của huyết tộc, nhưng nếu não đã nổ tung rồi thì chết không còn chết lại được nữa. Quả tim là nguồn gốc sức mạnh của huyết tộc, nhưng sau khi biến thành hình người, tinh thần lại tập trung ở đầu, đầu bị nổ tung, vậy ngang với hủy đi linh hồn của huyết tộc, không chết mới là chuyện lạ, vừa lui ra khỏi phòng Chu Dao, Lâm Thiên móc mũi chân một cái, cửa phòng đóng lại.

“Tiên sinh Vokes, ngươi nói ta phải xử lý ngươi thế nào đây?”

Lâm Thiên cười lạnh nói.

“Tìm hút máu trên mảnh đất Trung Hoa, các ngươi đúng là sống lâu quá không chịu nổi nữa rồi!”

“Ta là người của gia tộc Dracula huyết tộc, nếu ngươi giết ta, sẽ trêu vào phiền phức cực lớn.”

Vokes nói.

“Hừ, sáng mai ta về đại lục rồi, gia tộc Dracula ngươi sợ còn chưa có gan tới đại lục gây án, với lại, ta căm ghét uy hiếp!”

Lâm Thiên vừa nói vừa siết cò súng. Vokes không ngờ Lâm Thiên nói giết là giết, bị viên đạn mạnh mẽ từ súng Sao Bạc bắn vào trong đầu.

Bọn Nam Cung Uyển Nhi và Tần Kha, Mộ Dung Tuyết cũng bị Lâm Thiên dọa nhảy dựng lên, bọn họ không ngờ Lâm Thiên lại mang súng theo người, hơn nữa còn trực tiếp bắn chết đối phương. Vokes ngã trên mặt đất, không ngờ trong nháy mắt lại biến thành một con dơi màu đỏ máu dài 20cm.

“Lâm Thiên, tiếng súng sẽ khiến khách sạn chú ý!”

Tần Kha lo lắng nói.

“Không có gì, nói bọn họ phục vụ không chu đáo, trong phòng không ngờ xuất hiện con dơi cắn người.”

Lâm Thiên chỉ con dơi màu đỏ máu trên mặt đất nhún vai nói.

“Nhớ lấy, chúng ta không nổ súng giết người, mà giết một con dơi, tuy nói thật thì cũng không có gì ghê gớm, chẳng qua lười gặp phiền phức.”

Nam Cung Uyển Nhi bị bộ dạng của Lâm Thiên dọa sợ, bình thường Lâm Thiên bộ dạng thành thật, không ngờ lại mang súng theo người, hơn nữa nói nổ súng là nổ súng.

“Lâm Thiên, mở cửa ra!”

Chu Dao ở bên trong kêu lên, cô nghe tiếng súng muốn mở cửa, nhưng cửa bị Lâm Thiên chặn lại, để một người bình thường như cô thấy một cái thi thể chỉ tổ không tốt, chẳng qua bây giờ Vokes biến thành một con dơi, lại không còn chuyện gì lớn nữa, Lâm Thiên nghe tiếng Chu Dao bèn thả tay ra.

“Các ngươi không bị thương chứ? Quỷ hút máu đó đâu?”

Chu Dao gấp giọng hỏi. Lâm Thiên chỉ con dơi trên mặt đất:

“Bọn ta đều không bị thương, trên mặt đất này chính là Vokes.”

“Làm sao có thể, một người to đùng như hắn, sao biến thành một con dơi cỡ này được!”

Chu Dao không dám tin nói, trái lại không sợ gì lắm, một con dơi chết và một người chết, sức xung kích đối với người ta tuyệt đối không giống nhau.

Nam Cung Uyển Nhi nói:

“Đây chính là hình dạng thật của hắn, chết rồi đương nhiên sẽ biến thành nguyên hình, ta mới nhìn thấy quỷ hút máu lần đầu nha!”

Nam Cung Uyển Nhi vừa nói vừa muốn đi tới chạm vào con dơi chết trên mặt đất, Lâm Thiên bất lực cười cười, gan của Nam Cung Uyển Nhi thật sự không phải to bình thường.

“Boong boong boong!”

Cửa phòng bị gõ. Tần Kha đi ra mở cửa, tiến vào là mấy nhân viên bảo vệ của khách sạn, không ngờ trong tay mỗi người còn cầm súng.

“Chào tiểu thư, tôi tên Antonio, chúng tôi nghe ở đây có tiếng súng.”

Một người da đen dẫn đầu nói.

“Đúng vậy, trong phòng chúng tôi xuất hiện một con dơi to đùng, bạn chúng tôi nổ súng bắn chết nó.”

“Tiểu thư, chúng tôi cần phải kiểm tra một cái, ngoài ra, đồng bạn của cô có giấy phép mang súng không?”

Antonio hỏi.

“Xin mời!”

Tần Kha không biết Lâm Thiên có giấy phép mang súng không, chẳng qua nghĩ tới sự thần bí của Lâm Thiên, trái lại không lo lắng lắm.

Nhìn thấy con dơi to lớn màu đỏ máu trên mặt đất, Antonio vội vàng xin lỗi:

“Các vị nữ sĩ và vị tiên sinh này, là lỗi của chúng tôi, để các vị phải sợ rồi, chuyện này khách sạn Bán Đảo chúng tôi tự nhiên sẽ có một lời giải thích với các vị, các vị yên tâm đi. Hai người các ngươi, gói con dơi đáng ghét này lại mang đi, tiên sinh, tôi có thể xem giấy phép mang súng của anh không?”

“Tới đây!”

Lâm Thiên đi ra ngoài cửa, tránh khỏi tầm nhìn của bọn Chu Dao, Lâm Thiên lấy giấy chứng nhận cố vấn đặc biệt Long Tổ của hắn ra.

“Thứ này, hy vọng ngươi biết!”

Antonio nhìn thấy bìa giấy chứng nhận hơi biến sắc mặt, tới gần đánh giá một cái, vội vàng trả lại cho Lâm Thiên:

“Cố vấn tiên sinh, hoan nghênh ngài vào ở trong khách sạn Bán Đảo!”

Lâm Thiên cất giấy chứng nhận lại, nói:

“Giữ bí mật thân phận của ta, nếu không cho dù khách sạn Bán Đảo có thể chống đỡ, ngươi cũng gặp phiền phức lớn.”

“Tôi nhất định sẽ giữ bí mật. Xin cố vấn tiên sinh ngài yên tâm đi!”

Nghĩ tới thân phận mà giấy chứng nhận này đại biểu Antonio không dám lơ là chút nào, vội vàng nói.

Hai người đi vào phòng, hai đồng bạn của Antonio đã gói xác con dơi lại, một chút máu trên mặt đất cũng được dọn sạch.

“Các vị tiểu thư, tiên sinh tôn quý, tôi thay mặt khách sạn một lần nữa xin lỗi về việc này, chúc ngủ ngon!”

Antonio và hai đồng bạn của hắn lui ra khỏi phòng, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán cố vấn đặc biệt không hổ là cố vấn đặc biệt, không ngờ ở cùng một phòng với 4 cô gái, sinh hoạt đêm nay…

“Đã không còn chuyện gì, vậy ta về trước!”

Lâm Thiên nói.

Tần Kha cau mày lại:

“Lâm Thiên, nếu đối phương lại phái người tới nữa…”

“Uyển Nhi, ta ngủ với ngươi một phòng được không, ta sợ!”

Chu Dao xấu hổ nói, cô chỉ là một người bình thường, chuyện hôm nay cũng đã dọa cô rồi.

“Được đấy được đấy, muội và Dao tỷ ngủ một phòng, Lâm Thiên kia, ngươi đừng về phòng mình nữa, tới phòng Chu Dao vừa rồi ngủ đi, chẳng qua ban đêm ngươi phải an phận chút, nếu không, hừ hừ!”

Nam Cung Uyển Nhi chăm chú nhìn khẩu súng Lâm Thiên còn chưa cất lại, tiếng hừ hừ không tự chủ yếu đi một chút.

Tần Kha gật đầu:

“Lâm Thiên, như Uyển Nhi nói được không?”

Lâm Thiên gật đầu, cất súng và đi về phía căn phòng Chu Dao vừa ở:

“Ta không có vấn đề gì, ngoài ra, ta trước mắt chỉ muốn làm một người bình thường, cho nên đừng nói chuyện ta có súng lục lại giết một quỷ hút máu ra ngoài.”

Lâm Thiên nói xong, đã tiến vào phòng đóng cửa lại.

“Đúng là quái nhân, hì hì, Dao tỷ, hắn lần này có thể tính là anh hùng cứu mỹ nhân lần thứ hai không? Không biết đại mỹ nhân của chúng ta có động lòng không?”

Nam Cung Uyển Nhi chọc.

“Uyển Nhi, ngươi còn nói nữa coi chừng đêm nay ta cào ngươi nhột!”

Chu Dao nói.

“Ngươi dám cào ta nhột ngươi về phòng ngươi ngủ đi! Ha ha!”

Nam Cung Uyển Nhi cười nũng nịu nói. Tần Kha bất lực cười cười:

“Được rồi, Uyển Nhi ngươi đừng quậy nữa, bây giờ đã một, hai giờ sáng rồi, không ngủ nữa thì sáng mất.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN