Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch) - Củ Cải Của Bà Chủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch)


Củ Cải Của Bà Chủ



Dịch: Hương

Biên: Cửu Long Ngọc Linh

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

– Củ cải trắng?

Vương Lục trợn tròn mắt, không tưởng tượng nổi nhìn thứ trong bát mình.

Đường đường cầm đầu đám con nhà giàu Vương Gia Thôn, một kẻ độc nhất vô nhị phá giải chuỗi mười hai nhiệm vụ liên hoàn của Linh Khê Trấn, bữa tối lại chỉ có một cây củ cải luộc?

Ánh mắt nghi hoặc nhìn thư đồng:

– Có cần tiết kiệm như vậy không?

Vương Trung cực kỳ ấm ức:

– Thiếu gia không thể trách nô tài, thiếu gia tự đi xem thì biết, giá cả của khách sạn này quả thật là phát điên rồi, một cây củ cải luộc mà bán mười lượng bạc!

Vương Lục sửng sốt một chút:

– Mười lượng thì mười lượng, con nhà giàu chúng ta không thiếu tiền.

– Vấn đề bà chủ còn giới hạn mua! Mỗi người chỉ được mua một củ thôi.

– … Ngươi có nói cho cô ta, chúng ta là khách quý ở phòng hảo hạng?

Vương Trung bực tức gật mạnh:

– Có, nếu không cô ta bán giá năm trăm lượng một cây!

– Vậy không phải còn nặng hơn củ cải sao! Gần đây giá bạc xuống đến mức này rồi?

Vương Trung tức giận bất bình:

– Bà chủ kia tính hay lắm, cho rằng tất cả mọi người đều ngu ngốc! Hiện giờ người trong đại sảnh thà đói cũng không mua củ cải của ả, huống hồ trong trấn không phải chỉ có mỗi chỗ này bán đồ ăn!

– Vậy mà ngươi còn mua củ cải mười lượng? Thật cho là chúng ta không thiếu tiền à?

Vương Trung vẫn ấm ức:

– Giá mấy chỗ khác trong trấn đã sớm bị đẩy lên rồi, giờ vàng bạc như rác trên đất, củ cải mười lượng bạc đã là giá hữu nghị rồi.

Vương Lục cau mày:

– Hữu nghị này không ăn được… Ta ghét nhất củ cải.

Vương Trung không khách khí:

– Thiếu gia không ăn, ta ăn, ta vẫn còn đói đây.

Vương Lục mặc kệ thư đồng phàn nàn:

– Ta muốn ăn thịt.

– Củ cải đã năm trăm lượng, thịt chắc phải năm nghìn lượng một khay, số bạc trên người chúng ta cũng mua được nửa khay.

– Vậy à…

Vương Lục trầm ngâm một lát, cúi đầu nhìn củ cải trong bát, đột nhiên hỏi:

– Củ cải này, chủ quán bán được?

Vương Trung nhún vai:

– Đương nhiên không bán được, đồ ngốc mới mua.

– Đã như vậy, cơm tối của chúng ta sẽ có liền…

Ánh mắt Vương Lục sáng ngời, ngón tay không ngừng gõ lên bàn, sắc mặt càng hưng phấn.

– Thiếu gia?

Vương Trung nghiêng đầu, nghĩ mãi không hiểu.

– Hừ hừ, đại khái tối nay có thịt ăn rồi.

Nói xong, Vương Lục nhấc hành lý, đứng dậy ra cửa.

※※※

Đại sảnh tầng một, bà chủ phía sau quầy tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Sau bếp luộc hơn trăm cây củ cải trắng, giờ không bán nổi một củ – trừ một củ bán phá giá mười lượng một củ kia. Đám vương công quý tộc tới khách sạn tuy là đồ bỏ, nhưng cũng không phải lũ ngốc, dù trong nhà có nhiều tiền bao nhiêu cũng không ai muốn mua củ cải ưu đãi của nàng.

Xét từ giá thành, nồi củ cải sau bếp kia tổn thất cực kỳ nhỏ, nhưng mặt mũi của bà chủ Như Gia Khách Sạn như nàng lại tổn hại rồi, quan trọng hơn là, vụ đánh cược đó e là thua mất.

– Ôi… Phiền quá!

Bà chủ vươn vai lười biếng, đôi mắt híp lại nhìn một lượt đại sảnh.

Ồ, cái tên đến từ Thương Lan Quốc lại không ở đây! Nếu không có thể mời chào hắn mua mấy chục củ…

Đang suy nghĩ có cần dùng bạo lực mời chào đám thái tử trong đại sảnh hay không, tiếng bước chân lại vang lên từ cầu thang tầng trên.

Người đến khiến mắt bà chủ sáng lên, Vương Lục, kẻ liên tiếp vượt qua chuỗi mười hai nhiệm vụ liên hoàn đã lại tới.

Nhìn thấy hắn, bà chủ không nhịn được muốn cười, đặc biệt là nhớ tới kẻ nào đó thề thốt chuỗi nhiệm vụ không thể vượt qua đã bị hắn tự tay vạch trần, bà chủ càng nhịn cười đến quặn ruột.

Nhìn bộ dáng của Vương Lục, xuống đây đại khái có mưu đồ, đáng tiếc ở đây không còn chuỗi nhiệm vụ nào nữa.

– Bà chủ, ta tới mua củ cải.

Bà chủ cười:

– Giá đặc biệt chỉ có một lần.

– Không sao, giá gốc cũng mua.

Giá gốc cũng mua? Nụ cười của bà chủ hơi bớt lại:

– Muốn bao nhiêu?

– Trước mua năm củ, phải to một chút.

– To một chút sẽ đắt hơn một chút.

– Không sao, ta không thiếu tiền.

– Được, ba nghìn năm trăm lượng, trả tiền trước.

Vương Luc không nói hai lời, ném toàn bộ gia sản – mười mấy tờ ngân phiếu Đại Minh Quốc Thương Khê Châu lên quầy.

Bà chủ xua Vương Lục:

– Lát nữa mang lên cho ngươi, mời về trước.

Vương Lục cũng không lề mề, quay người đi lên gác. Sau đó bà chủ mới ôm đống ngân phiếu, ung dung đếm.

Thật là người thú vị, thảo nào có thể vượt qua chuỗi mười hai nhiệm vụ liên hoàn kia, suy tưởng của hắn và lũ bỏ đi uổng công có xuất thân cao quý kia không giống nhau. Ai đó ở trên núi bị người ta coi là dị đoan, đại khái có thể tìm thấy đồng loại rồi.

Bà chủ đếm tiền không nhanh không chậm, khi đếm xong tờ cuối cùng, trước quầy đã có thêm mấy người.

Đều là tôi tớ hoặc thân binh của đám thiếu gia, đều tươi cười, cười cực kỳ không tự nhiên.

– Bà chủ, ta tới mua…

– Bà chủ, củ cải chỗ bà…

– Thiếu gia nhà ta muốn…

Bà chủ cũng không ngẩng đầu lên:

– Một nghìn lượng một củ, các người muốn bao nhiêu?

Đám tôi tớ kinh hãi:

– Không phải năm trăm lượng?

– Tăng giá rồi, có mua hay không.

Đám tôi tớ nhao nhao quay về trưng cầu ý kiến chủ nhân, lại đều không ngoại lệ nhận được câu trả lời khẳng định.

Nếu chỉ đơn giản là bị người ta lừa bịp tống tiền, tiêu thêm một tiền cũng lãng phí, nhưng nếu có thể đổi lấy tiên duyên, nghìn vạn lượng bạc cũng bình thường. Giờ xem ra, khách sạn kỳ quái này ra giá buồn cười như vậy tất có lý do, giống như chuỗi nhiệm vụ không thể tưởng tượng được ở cửa thị trấn kia.

Thân ở Linh Khê Trấn, khắp nơi đều là cơ duyên, đám thái tử trong đại sảnh vốn đang do dự chờ đợi, lúc này thấy có người đi đầu, tất nhiên cũng như ong vỡ tổ đi lên.

Kẻ thất phu rừng núi kia còn có thể lấy ra mấy nghìn lượng bạc, người khác tất nhiên có thể bỏ ra càng nhiều.

– Vậy… Mua trước hai củ?

– Ta muốn năm củ!

– Ta muốn mười củ!

– Hừ, thiếu gia nhà ta bao hết!

Trên quầy của bà chủ nhanh chóng chất đống ngân phiếu từ các quốc gia, đừng nói trăm cây củ cải luộc sau bếp kia, ngay cả mấy nồi sau đó cũng đều được đặt hết. Đám vương công quý tộc này cái gì không nhiều, chỉ có tiền nhiều, nhiều đến khiến bà chủ đếm mỏi tay.

Người làm ăn kiếm bộn tiền tất nhiên là chuyện vui, bà chủ đếm tiền lãi đến cả nghìn cả vạn, đối mặt với đám khách hàng khả năng tiêu xài gần như vô cùng, nụ cười trên mặt không còn thật thà như trước nữa.

– Ài, đúng là một lũ ngu xuẩn.

Lúc này, nàng vô cùng trắng trợn há mồm nói thành tiếng.

※※※

Nửa đêm.

Gió nhẹ thổi bên cửa sổ, tiếng ùng ục khe khẽ lại đặc biệt rõ ràng.

– Thiếu gia, cậu đói rồi?

Một đầu phòng, Vương Trung nói khẽ. Một đầu khác, thiếu gia không khách khí hừ một tiếng:

– Không đói.

– … Thiếu gia, cây củ cải đó còn một nửa nô tài chưa hề động, nếu thiếu gia đói…

– Ta thà chết đói cũng không ăn củ cải.

– Thiếu gia, người là sắt cơm là thép…

– Nếu ngươi quan tâm ta như vậy, thì ra ngoài kiếm chút rau dại, săn con lợn rừng tới đây đi.

– Sao có thể làm được chứ?

– Vậy thì câm miệng.

Vương Lục nói xong, trở mình không nói chuyện nữa. Thư đồng muốn nói lại thôi, cũng không nói chuyện nữa.

Có những lời muốn nói, nhưng không có cách nào nói ra.

Thiếu gia vô cùng đắc ý ôm toàn bộ gia tài, hiện tại xem ra không hề có kết quả lý tưởng – đừng nói cái gì gà vịt thịt cá, ngay năm cây củ cải luộc đã ứng cũng chưa thấy đâu.

Đối với thiếu gia tâm cao khí ngạo, làm việc chưa từng bị lu mờ mà nói, loại trải nghiệm mới lạ này cũng không hề dễ chịu, chẳng qua… Chung quy không phải nhân vật tiên gia ngự kiếm phi tiên, cuộc đời gặp chút khó khăn là chuyện khó tránh.

Thư đồng ở trên giường hơi hơi nhún vai, nghĩ thầm để thiếu gia nếm chút bài học cũng không phải chuyện xấu, bằng không hắn còn thật cho rằng mình là thiên linh căn gì đó, khác với chúng sinh thế gian.

Đang nghĩ ngợi, đột nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc.

Khoảnh khắc Vương Trung ngây người, thiếu gia đã bước xuống giường.

Mở cửa, khuôn mặt thanh tú của bà chủ hiện ra ngoài cửa, sau đó, tay dùng khăn lót, xách tới một hộp cơm cực lớn.

Đứng ở trước cửa, Vương Lục cười ha ha:

– Bà chủ cuối cùng cũng tới.

Bà chủ cười đầy ăn ý:

– Để khách nhân đợi lâu thật có lỗi… Nhưng cũng hết cách, đám ngốc kia đặt mua cả trăm nồi củ cải, vừa mới nấu cho chúng xong, cho nên… Bữa tối của ngươi chỉ có thể trì hoãn một chút.

Khi nói chuyện, bà chủ đã bước vào phòng, đặt hộp đồ ăn nặng nề lên bàn, hộp đồ ăn còn chưa mở, nhưng mùi thịt nồng đậm khiến ngón trỏ người ta giật giật đã lan tràn.

Vương Lục vội mở hộp đồ ăn ra, ánh nến tối trăm trong phòng, nhưng chút ánh sáng đó lại lắc lư khiến người ta hoa mắt.

Vương Lục vừa lau nước miếng, vừa tán thưởng:

– Bà chủ là thật là một người giữ chứ tín… Còn là một người giữ chữ tín tay nghệ giỏi.

Bà chủ vỗ tay:

– Ngươi giúp ta kiếm cả nghìn vạn lượng, chút tay nghề nông dân này có đáng gì?

Hộp đồ ăn tuy lớn, đồ ăn bên trong cũng rất bình thường, thịt kho tàu, thịt lợn hầm miến, mộc nhĩ xào thịt, đùi gà…

Nhưng giờ phút này, cho dù có gia tài nghìn vạn cũng không đổi được một hộp tay nghề nông dân này.

Vương Lục bày đồ ăn bên trong ra bàn, gọi thư đồng tới chia cho chút thức ăn, thân thể hai người đều đang thời kỳ trưởng thành, sức chiến đấu tương đối kinh người, không bao lâu đã giải quyết một phần ba số đồ ăn trong hộp.

Vương Lục buông bát đũa, tuy dạ dày căng đến khó chịu, nhưng cả người sảng khoái:

– Bà chủ, chỗ còn lại hãy xách về đi, đừng lãng phí.

Lông mày bà chủ giật giật:

– Ngươi đang nói gì thế, đây là đồ ăn của ngươi một tuần tiếp theo đấy, ta lại cảm thấy vừa rồi các ngươi ăn uống mới là lãng phí.

– ….Cái gì một tuần?

Bà chủ giải thích theo lẽ dĩ nhiên:

– Thăng Tiên Đại Hội còn sáu ngày nữa, nhưng trên người ngươi chắc là không còn tiền phải không? Không ăn tiết kiệm, mấy ngày cuối chỉ có thể uống gió tây bắc thôi.

Vương Lục sửng sốt rất lâu, mới không thể tưởng tượng được chất vấn:

– Bà chủ có ý gì? Chẳng lẽ không phải bà bao toàn bộ ăn ở tiếp theo của chúng ta sao?

– Haha, sao có thể chứ, ngươi nghĩ quá nhiều rồi.

– … Cho dù cô không tính khoản tiền ta giúp ngươi kiếm kia, ít nhất vừa rồi ta thật sự bỏ ra ba nghìn năm trăm lượng, điều này cũng không sai chứ?

Bà chủ cười nhạo:

– Hiện giờ giá cả trong trấn, ngươi tiêu ba nghìn năm trăm lượng có thể mua được lồng đồ ăn này? Bớt oán giận mấy câu đi, ăn tiết kiệm chút, đồ ăn còn lại cũng đủ cho ngươi ăn sáu ngày, ngẫm lại đám ngu xuẩn kia tiêu mấy vạn lượng bạc ngay cả củ cải cũng gặm không no, ít nhất ngươi có thể ăn thịt đến ngày cuối cùng.

– …

Bà chủ đột nhiên nghĩ ra gì đó:

– À đúng rồi, tính cẩn thận ra, tiền ngươi đưa ta quả thật còn thừa, đây trả lại ngươi.

Một lát sau, bà chủ cáo từ rời đi, mà nhìn đồng tiền cũ nát trên bàn, Vương Lục rơi vào trầm tư.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN