Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch) - Không Cần Đệ Tử Như Vậy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch)


Không Cần Đệ Tử Như Vậy



Dịch: Tiểu Ngư3497

Biên: Cửu Long Ngọc Linh

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

– Chúc mừng hai vị…

– Mẹ kiếp! Yêu nghiệt phương nào

Giọng nói bất thình lình vang lên sau lưng khiến Vương Lục bị dọa giật mình, hắn nhảy lên xoay người lại, mới phát hiện chẳng biết sau lưng đã có thêm hai người trẻ tuổi mặc trường bào lam trắng, tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu từ lúc nào. Tuy màu trường bào có khác, nhưng kiểu dáng lại giống hai sư huynh đệ trường bào đen trắng ở đầu Kim Kiều lúc trước, chắc là Linh Kiếm đệ tử.

Hai tên đệ tử vẻ mặt thờ ơ, trong đó người tuổi hơi lớn chắp tay chào Vương Lục và thư đồng:

– Đệ tử Linh Kiếm Phái Tiêu Dao Phong, ta là Trương Anh, đây là Lữ Minh.

Vương Lục ồ lên.

– Chúc mừng hai vị đã leo đến tận đây trên Kim Kiều, dựa theo quy củ của sư môn, hai vị có thể cùng sư huynh đệ chúng ta trở về sư môn, vào Tiêu Dao Phong tu đạo.

– …

Vương Lục cau mày, không nói tiếng nào.

Trương Anh cũng không thúc giục, yên lặng chờ Vương Lục đáp lại.

Một lát sau, Vương Lục vẫn yên lặng, nhưng thư đồng của hắn lại khẽ mở miệng:

– Vị tiên… Tiên gia này, ý của ngài là… Chúng ta… Đã… Được quý phái thu nhận sao?

Trương Anh gật đầu:

– Không sai, đúng như vậy!

Lữ Minh bổ sung:

– Thăng Tiên Kim Kiều là do chưởng môn nhân tự mình chế tạo, để phán đoán tư chất của tu sĩ. Tư chất càng tốt thì sẽ đi được càng xa trên cây cầu này, có thể đi đến tận đây, là đạt tiêu chuẩn nhập môn.

Thư đồng sửng sốt một lát, sau đó mừng như điên:

– Chuyện… Này là thật sao?

– Tất nhiên là hoàn toàn chính xác!

– Thiếu gia! Người nghe thấy không? Chúng ta thành công rồi! Chúng ta đã được Linh Kiếm phái thu nhận rồi!

Vương Lục lại lắc đầu:

– Xin hỏi, hai người vừa nãy hạ xuống Kim Kiều là…?

Sắc mặt của Trương Anh hơi không tự nhiên:

– Bọn họ? Bọn họ là sư huynh trên Phiêu Miểu Phong…

– Phiêu Miểu Phong? Tiêu Dao Phong? Vậy có gì khác nhau?

Trương Anh sầm mặt:

– Hỏi nhiều như vậy làm gì?

Lữ Minh lại cười khổ nói:

– Sư huynh, cái này cũng không có gì xấu hổ để thừa nhận đâu… Linh Kiếm Sơn từ ngoài nhìn vào chỉ thấy một ngọn núi đơn độc, trên thực tế bên trong lại có nhiều ngọn núi, cái gọi là Tiêu Dao Phong, thực ra là ngoại môn của Linh Kiếm Sơn, mà Phiêu Miểu Phong thì là chỗ ở nội môn, hai vị sư huynh kia và chúng ta căn bản không thể so sánh.

Vương Lục cười:

– Ta đã nói mà, hai tên đen trắng đó rõ ràng cao giá hơn hai tên lam bạch này nhiều.

Song lại hơi hoài nghi:

– Chẳng qua, Linh Kiếm Phái thu người mới, chỉ dựa vào kim kiều này? Đi đến đây có thể vào ngoại môn, sau đó thì sao? Nếu đi một hơi đến đầu bên kia thì có thể tiến vào nội môn?

Lữ Minh đáp:

– Tất nhiên là không thể, nội môn Linh Kiếm Phái tuyển chọn cực nghiêm, tư chất, tính cách, tiên duyên đều phải trên tiêu chuẩn, nếu không chỉ dựa vào tư chất, dù là Thiên Linh Căn cũng không thể lọt vào mắt Phiêu Miểu Phong Chủ đó?

Vương Lục:

– Mẹ.

– Hả?

Vương Lục cười:

– Không sao, vậy với người mới như chúng ta, muốn vào nội môn thì cần có gì?

Trương Anh hừ lạnh:

– Muốn vào Phiêu Miểu Phong? Vậy cũng đơn giản, đây, từ đây đi thẳng tới chính là Phiêu Miểu Phong, nếu ngươi có thể đi đến, Phong Chủ tất nhiên sẽ nhận ngươi.

Vương Lục nhìn theo hướng ngón tay Trương Anh, khe núi dài hẹp phía trước, lại bị sương mù chắn lối.

– Còn bao xa?

Lữ Minh cười nói:

– Cái này tùy duyên, có thể rất xa, cũng có thể gần ngay trước mắt, Thăng Tiên Chi Lộ không cố định.

Trương Anh hỏi:

– Các ngươi định chọn thế nào? Cùng chúng ta về Tiêu Dao Phong? Hay tiếp tục đi Thăng Tiên Chi Lộ này? Phải nói rõ trước, không có cơ hội thứ hai đâu.

Vương Lục nói:

– Có nghĩa là, nếu chọn đi tiếp, thì chỉ có thể đi thẳng đến Phiêu Miểu Phong thôi?

Trương Anh cười lạnh:

– Không sai, hoặc là đi thẳng đến được Phiêu Miểu Phong vào Linh Kiếm nội môn, hoặc là Thăng Tiên Chi Lộ kết thúc từ đây, quay về phàm trần của ngươi. Nếu đã không để mắt đến Tiêu Dao Phong chúng ta, cũng đừng hy vọng lấy chúng ta làm bảo hiểm, Tiêu Dao Phong tuy là ngoại môn, nhưng cũng không cần nhai lại đồ thừa của kẻ khác.

– Có cần phải nói nghiêm trọng vậy không? Ta không hề cảm thấy các ngươi là cư dân hạng bét của Linh Kiếm Phái, củi mục cao không tới thấp không xong.

– Ngươi nói cái gì?

Vương Lục nhún vai:

– Tóm lại, đã tới rồi, lại biết Thăng Tiên Chi Lộ chưa hề kết thúc, tất nhiên cần một hơi đi tới cuối cùng.

– “Hừ, vậy đừng có hối hận… Chớ cho rằng Tiêu Dao Phong là ngoại môn đệ tử thì thật sự thấp hơn người ta một bậc, Tiêu Dao Phong đại sư huynh của chúng ta cũng không thua kém đệ tử chân truyền bao nhiêu. Trong một nghìn người các ngươi, có thể đi đến được đây đã là mười không được một, hãy cố mà quý trọng lấy cơ duyên của chính mình đi.

Lúc này, thư đồng cũng gật đầu nói:

– Thiếu gia, hay là… Đi Tiêu Dao Phong đi?

– Ngươi muốn đi thì đi đi, cần gì hỏi ý kiến của ta.

– A…

Vẻ mặt thư đồng liền đau khổ:

– Thiếu gia, ta là do lão gia đặc phái tới chăm sóc người, làm sao có thể để người một mình…

Vương Lục cười, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của thư đồng, há mồm, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:

– Tóm lại là ta muốn đi về phía trước, muốn đi theo thì cùng đi.

Trương Anh liếc nhìn hai người.

– Hai người các ngươi chớ có hối hận, ta nhắc trước, nửa đoạn sau của Thăng Tiên Chi Lộ gian nan hơn xa tưởng tượng của các ngươi, ít nhất ba trăm năm nay chưa từng có ai thành công. Thăng Tiên Đại Hội trước kia, đệ tử thu nhận được đều dừng lại ở Tiêu Dao Phong. Cách Linh Kiếm Phái thu nhận nội môn đệ tử, là các trưởng lão trong môn ra ngoài du ngoạn, tìm kiếm tiên duyên. Có khi mười năm, cũng có khi trăm năm mới tìm được một hạt giống tốt. Nhưng Thăng Tiên Chi Lộ, gần như không đi nổi đâu.

– Không sao, ta đây mạo hiểm chuyên nghiệp mấy chục năm, ngoại hiệu chính là Thăng Tiên Khai Tái Lộ, chút gian nan hiểm trở cần gì chú ý.

Trương Anh bĩu môi:

– Hừ, ta chỉ nói đến thế, ngươi tự lo cho tốt!

Vương Lục cười ha ha, lập tức phất tay từ biệt Lữ Minh:

– Vậy, Lữ Minh sư huynh, mong rằng chúng ta có thể tái ngộ trong sơn môn.

Lữ Minh cũng cười:

– Những người mới ta gặp trước đây cũng được vài người, không một ai lại tự nhiên như ngươi, cũng được, vậy ta nói thêm một câu, Thăng Tiên Chi Lộ không cố định, mỗi nhành cây ngọn cỏ đều là duyên.

– … Đây là đang châm chọc kẻ nào đó lưu tình khắp nơi sao?

– Ha ha, có ý gì thì tự mình ngộ đi, nói nhiều hơn nữa ta sẽ bị sư phụ trách phạt đó, chúc ngươi may mắn!

Trương Anh kéo sư đệ:

– Được rồi, đệ như vậy ta không ăn nói được đâu… Đợt tiếp theo hình như sắp đến rồi, chuẩn bị đón người đi.

Hai người vừa nói, vừa đưa tay kéo những đám mây trên núi xuống dưới chân, sau đó bay khỏi khe núi, ẩn giấu thân hình.

Giữa khe núi, hai chủ tớ Vương Lục và Vương Trung nhìn nhau.

– Thiếu gia, cứ từ bỏ như vậy ổn không?

– Tất nhiên không ổn, ai nói ta muốn từ bỏ? Cửa ải phía sau Tiêu Dao Phong có thể khiến cho nhân tài trong thiên hạ hơn ba trăm năm qua bó tay hết cách, không tận mắt chứng kiến một phen, chẳng lẽ ngươi cam lòng sao?

Kết quả là thư đồng không hề hiếu thắng gật đầu:

– Cam lòng, vô cùng cam lòng! Thiếu gia người có thể đi đến tận đây, nô tài còn không mơ ra nổi, lúc ấy người nói muốn tham gia Thăng Tiên Đại Hội của Linh Kiếm Phái, người trong thôn đều nói người điên rồi, trước khi đi lão gia còn dặn nô tài, nếu người không được chọn, nô tài có thể cùng thiếu gia tới những thành thị lân cận giải sầu, ai ngờ thiếu gia thật… Thật sự đi tới bước này?

– … Bước nào? Thăng Tiên Chi Lộ thật sự mới vừa bắt đầu được chưa?

Nhìn ánh mắt khó hiểu của thư đồng, Vương Lục phá lệ giảng giải chút tâm đắc của mình cho hắn một chút:

– Có ba điểm quan trọng, đầu tiên là hai người lam bạch vừa rồi có nói, thử thách Thăng Tiên Chi Lộ có nhiều yếu tố, tư chất, tính tình, cơ duyên, hiện giờ chúng ta mới chỉ qua cửa tư chất, không, thậm chí còn chưa thực sự thử thách tư chất, chỉ là bước qua ngưỡng cửa bắt buộc, ngươi còn mặt mũi nói là Thăng Tiên Chi Lộ đi đến bước này sao?

– Nhưng…

– Nhưng Tiêu Dao Phong đã mở rộng cửa? Đừng có ngốc, điểm quan trọng thứ hai, là tên lam bạch vừa nói, đại sư huynh của Tiêu Dao Phong không hề kém đệ tử chân truyền bao nhiêu, cho dù có nói quá, nhưng chắc cũng là nhân tài ưu tú, nhưng đại sư huynh ưu tú như vậy, tại sao lại ở lại Tiêu Dao Phong? Tại sao không phải là Phiêu Miểu Phong?

– Tại… Tại sao?

– Cũng như những người khác lúc đi đến đây đã cảm thấy mình rất giỏi rồi, cho rằng gia nhập Tiêu Dao Phong cũng đã là vinh hạnh vô cùng… Vì giới hạn của họ chỉ đến đây là dừng rồi. Ngươi lựa chọn độ khó đơn giản, thì đừng trách bản thân không thấy được những tình tiết ẩn giấu.

– Hả?

– Thôi đi, có nói ngươi cũng không hiểu. Tiếp theo điểm quan trọng thứ ba đi…

Vương Lục ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn về mây mù trước mặt, trong mắt dường như có ngọn lửa cháy hừng hực.

– Thân là kẻ tiến công, thì phải có khí thế đánh xuyên tầng mây và bầu trời, khai thông tất cả khó khăn!

– Hả?

– … Tóm lại ta nhất định phải tiếp tục đi tới, theo hay không là tùy ngươi, dù sao hai tên kia cũng đã phủi mông đi, ngươi muốn quay đầu cũng không thể, ha ha!

Vương Lục nói, tiếp tục cầm hành lý lên, bước về phía trước.

– Ngoài ra, Vương Trung à, con đường tiếp theo sẽ rất dài, phải chuẩn bị sẵn sàng đó!

Vương Trung đã hơi mệt mỏi:

– Dài đến đâu?

– Nếu dùng sách vở làm ví dụ, đại khái bảy, tám vạn chữ.

– Vậy thì đúng là, thật dài.

※※※

– Phiêu Miểu Chi Lộ, không dễ đi như Linh Kiếm Kim Kiều đâu.

Trên biển mây mênh mang, một ông lão râu tóc bạc trắng nhẹ vuốt râu, trầm ngâm.

– Chưởng môn sư huynh mười hai năm trước đã định ra ngày hội hôm nay, anh tài thiên hạ tụ tập, thật sự không tầm thường, chỉ bốn phần năm người đi qua Kim Kiều cũng đã gần trăm người, đều là thiên tài chỉ dựa vào thuộc tính linh căn đã đủ tư cách gia nhập Tiêu Dao Phong…

Một tu sĩ trẻ tuổi mặc áo bào màu đen trắng bên cạnh cười nói:

– Chẳng lẽ sư phụ đã có người vừa ý sao?

Ông lão không liếc lấy một cái:

– Hừ, đi qua Kim Kiều, chỉ có thể nói rõ chất lượng của linh căn cũng được, nếu muốn vào Phiêu Miểu Phong của ta không dễ vậy đâu, một trăm người này, cuối cùng còn lại mười người đã là không tệ rồi.

Khi nói chuyện, sau lưng hai người đột nhiên có một giọng nói.

– Ôi, cũng không cần nghiêm khắc vậy nha…

Trên tầng mây, hai tu sĩ một già một trẻ đều giật mình, khi quay đầu lại, càng sợ hãi hơn.

– Chưởng… Chưởng môn sư huynh!

Người bất thình lình xuất hiện sau lưng họ, chính là lãnh đạo cao nhất của Linh Kiếm Phái – Phong Ngâm Chân Nhân.

– Ấy, đừng căng thẳng như vậy.

Phong Ngâm Chân Nhân cười khoát khoát tay:

– Ta chỉ đến xem thử, phía sau Kim Kiều chính là Phiêu Miểu Phong của Lưu Hiển sư đệ, đây là lực lượng trung kiên của sơn môn chúng ta mà.

Sắc mặt Lưu Hiển nghiêm túc, cúi đầu đáp:

– Năm đó sư huynh đã giao trách nhiệm này cho đệ, Lưu Hiển tuyệt đối không dám có chút sơ suất nào!

– Bao năm nay đệ cũng vất vả rồi, thử nhìn sự thịnh vượng hiện nay của Phiêu Miểu Phong, thật khó tưởng tượng được cảnh năm đó… Chẳng qua, đã cố ý làm lần đại hội này, cũng không cần quá khắt khe với người mới, nếu hợp ý thì cứ thu đi.

Lưu Hiển hơi khó khăn:

– Sư huynh, vậy không hợp quy củ.

– Ha, quy củ theo tình hình mà định, số người của Linh Kiếm Phái suy tàn quá lâu rồi, đệ không cảm thấy nên náo nhiệt một chút sao?

– Nói thật, đệ không thấy gì, có một ngũ sư muội là đủ náo nhiệt rồi.

– Chuyện của muội ấy thì khỏi cần nhắc nữa, nhờ muội ấy giúp thiết kế Thăng Tiên Đại Hội, kết quả cho ta một đống rối nùi, mấy hôm nay đầu ta cũng sắp nổ rồi… Ồ? Đứa bé này ta có ấn tượng, tư chất không tệ lắm, đáng được chú ý trọng điểm.

Nói rồi, tay chân nhân chỉ vào tầng mây, hai tiểu nhân do mây mù ảo hóa liền linh hoạt hẳn lên, chính là hai người chủ tớ đến từ Vương Gia Thôn.

Lưu Hiển vô cùng kinh ngạc:

– Sư huynh coi trọng họ sao? Ồ, thành tích của hai người này trên Kim Kiều đúng là cũng không tệ…

– Ha, Kim Kiều chỉ là đồ chơi tiện tay làm, không cần xem là thật.

– Sư huynh khiêm tốn rồi, Thăng Tiên Kim Kiều có thể khống chế cắn nuốt tiên thiên linh khí cực kỳ chính xác, chất lượng linh căn càng cao, càng dễ dàng được linh khí bổ sung, đi trên cầu càng nhẹ nhàng, song đi càng xa thì lực cản càng mạnh, khi lực cản và trợ lực bằng nhau, àng có thể phán đoán được vị trí tốt nhất của một người… Tuy cũng có thể dùng nhiều thể lực hơn, miễn cưỡng tiếp tục đi tới, nhưng nếu tiêu hao quá nhiều thể lực trên kim kiều, con đường phía sau cũng không cần phải đi nữa. Nguyên lý tuy đơn giản, nhưng thiết kế rất khéo, để phán đoán sơ bộ tư chất thì không còn gì tốt hơn. Với thành tích của hai người này, cũng đáng để sư huynh nhìn bằng con mắt khác.

– Ấy, thật ra cũng không phải ta, là Tiểu Linh Nhi rất coi trọng một người trong đó… Nghe nói đã phá giải chuỗi nhiệm vụ kì quái kia. Tư chất không khác lắm với lúc trước ta nhìn, khoảng tam tứ phẩm, coi như không tệ.

– Vậy…

– Không sao, cứ theo quy củ của Phiêu Miểu Phong, có thể đi đến bước nào phải xem bản lĩnh của hắn rồi…

Trong khi nói chuyện, một tờ Kiếm Phù bốc cháy đột nhiên xuất hiện, suýt nữa đốt râu của chưởng môn nhân.

– Í! Đây là ai? Không có chuyện gì lại dùng Linh Kiếm Thiên Phù tìm ta… Quả nhiên là ngươi! Làm gì đó? Mạt Pháp Thời Đại rồi à? Ma tộc xâm lấn sao? Cái gì? Tiền tăng ca? Mở Thăng Tiên Đại Hội ngươi còn đòi tiền tăng ca, ngươi có còn mặt mũi không? Quên đi, có gì gặp mặt rồi nói! Ai ôi, tức chết đi mất, nguyên thần cũng sắp sụp đổ rồi…

Phong Ngâm Chân Nhân mất mấy nhịp thở mới bình tĩnh lại được, song quay đầu lại, trong tầm mắt vạn dặm quang mây, mây mù vờn quanh ngọn núi đã tan sạch.

Linh Kiếm tu sĩ trẻ tuổi đầy kinh ngạc, Lưu Hiển thì lại lộ vẻ khâm phục:

– Tu vi của chưởng môn cái thế vô song, một tia dư lực tiết ra ngoài đã có thể phá hủy Vân Vụ Đại Trận của Phiêu Miểu Phong… Sư đệ tâm phục khẩu phục!

– Chỉ phá tầng thứ nhất mà thôi, huống hồ chỉ mới Hóa Thần, trên Cửu Châu Đại Lục cũng không được tính là gì, hà hà, mười năm trước đi Vạn Tiên Minh họp, mấy tên thường ủy đều có tu vi Hợp Thể Kỳ rồi.

– Hừ, thị uy sao?

– Thị cái rắm, dù sao ta cũng ngủ từ đầu tới cuối mà… Thôi đi, không nhiều lời nữa, ta đi trước đây, nếu không sư muội lại đốt thêm mấy tờ Thiên Phù nữa thì ta sắp phá sản rồi… Sư đệ, chuyện Thăng Tiên Đại Hội nhờ vào đệ, không cần để ý ta nói gì, cứ làm theo quy củ đi.

Chưởng môn nói xong, liền hóa thành luồng sáng bay đi. Lưu Hiển thở dài, ánh mắt xuyên qua Vân Vụ Đại Trận phía dưới Phiêu Miểu Phong, nhìn xuống hai chủ tớ đang đi trong hẻm núi.

Đồng thời được cả chưởng môn và Tiểu Linh Nhi nhìn trúng sao…? Tuy chưởng môn nói tất cả làm theo quy củ, nhưng loại đãi ngộ này bản thân đã phá hỏng quy củ rồi…

– Chú ý trọng điểm hai người kia, hy vọng họ đừng để ta hất vọng… Sau đó sao, chúng ta chuẩn bị tốt công tác hậu cần đi!

Tu sĩ đồ đen trắng gật đầu đang định rời đi…

– À đúng rồi, nhớ bảo các sư đệ ngươi, mang sẵn linh thạch và kiếm tịch… Ồ, mang cả mạt chược đến đi, Thăng Tiên Đại Hội lần này có lẽ diễn ra rất lâu, chớ để quá nhàm chán…

– Hả… Sư phụ?

– Ha ha, nhớ gọi Chu Minh sư thúc của các ngươi đến, lần trước Thông Minh Phong của họ thắng chúng ta mười mấy món pháp bảo, lần này xem vi sư giúp các ngươi thắng về!

– … Sư phụ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN