Cưới giả thành thật.
Chương 2
Nhìn thấy chiếc xe của hắn rời khỏi biệt thự.Hàn Vân Tịch liền thở dài ngồi xuống ghế.
“Thiếu phu nhân,tại sao cô không nói với thiếu gia là lão gia tối nay sẽ đến đây?”Dì Phương nhìn cô hỏi.
“Dì thử nghĩ xem,anh ấy ghét tôi như vậy nếu như tôi nói thì anh ấy bớt ghét tôi thêm không?”Cô nhìn dì Phương liền chua xót hỏi.
Dì Phương thở dài lắc đầu.Thì ra thiếu phu nhân đã biết trước kết quả nên mới có ý giấu.
“Nhưng cô làm vậy thì thiếu gia lại càng ghét cô hơn.”
“Hừm…Ghét một người thì ngay cả hơi thở cũng cảm thấy ghê tởm.Dọn dẹp hết chỗ này đi.Tôi lên phòng nghỉ ngơi.”Cô nói rồi ngồi dậy đi lên lầu.
“Thiếu phu nhân,cô cũng chưa dùng bửa sáng.”Dì Phương vội vã nói lớn.
“Đem cho tôi ly ngũ cốc hay sữa cũng được.”Cô ngừng chân nói rồi tiếp tục bước.Những món đó cô nấu cho hắn ta ăn,hắn ta không ăn thì cô chạm vào làm gì?Cô căn bản chút ý đồ cay cũng không ăn được.
Ngồi trong phòng đọc sách,Hàn Vân Tịch tập trung cao độ,cuốn tiểu thuyết cô đang đọc thật sự rất hay.
“Thiếu phu nhân,bánh mì với ngũ cốc tôi đặt trên bàn.Cô dùng mau kẻo đói.”Dì Phương bước vào phòng đặt đồ ăn xuống nói.
“Tôi một lát ra ngoài có việc.Nếu ông có tới thì gọi báo tôi.”Cô nhìn dì Phương nói.
Dì Phương gật đầu rồi rời khỏi phòng.Cô gấp sách lại đặt về chõ cũ.Nhìn khay thức ăn kia liền thở dài,húp một ngụm ngũ cốc rồi thay đồ ra ngoài.
Lái xe dừng trước một cửa tiệm.Cô muốn mua sách và dụng cụ mĩ thuật.
“Xin hỏi cô muốn thanh toán bằng tiền mặt hay thanh toán bằng tài khoản ngân hàng?”Nhân viên phục vụ nhìn cô cười hỏi.
Cô im lặng,lấy trong túi ra một thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên.Thật nằm ngoài dự đoán,cô không ngờ lại mua nhiều như vậy.
Đặt đồ gọn gàng trong xe,Hàn Vân Tịch thắt dây an toàn rồi lái xe đi.Cầm điện thoại lên nhấm số gọi cho ai đó.
“Trợ lí Lương,tôi bây giờ liền đến công ty có chút việc,chuẩn bị cho tôi một luật sư.”Cô nói gác máy lái xe chạy đi.Nên nhượng lại tập đoàn của Hàn Thị rồi.
Hàn Vân Tịch dừng xe trước cửa tập đoàn,khí chất cô tỏa ra nét lãnh đạm.Nếu nói không phải ra oai thì cô là vị nữ chủ tịch trẻ nhất trong giới kinh doanh.Kể từ khi ba mẹ cô mất cả gia tài của Hàn Gia cứ đổ dồn vào cô lúc cô vừa tròn 10 tuổi.Tưởng chừng Hàn Thị cũng sẽ theo ba mẹ rơi vào bước đường phá sản.Nhưng chính tay Lục Gia đã cứu vớt nó.Lục Tấn Phong nhìn chung cũng là ân nhân của cô chính hắn lúc đó đứng ra làm chủ tịch tạm thời của Hàn Thị giúp Hàn Thị vượt qua cơn khủng hoảng nặng nề này.
“Chủ tịch,cô muốn tìm luật sư để làm gì??”Trợ lí Lương nhìn cô liền hỏi.
“Không có gì quan trọng chỉ là muốn đổi chủ cho Hàn Thị.”Cô cười nói.
“Cô đang nói chuyện điên khùng gì vậy??”Trợ lý Lương mở to mắt nhìn chủ tịch đáng kính này.Đổi chủ cho cả một tập đoàn mà cô nói là không có gì quan trọng?
“Anh cũng thừa biết tôi về nhà Lục gia làm dâu.Công ty sẽ phát triển hơn nêu để Lục Tấn Phong cai quản.”Cô nói.
“Nhưng mà…”
“Trợ lí Lương,tôi thấy chi nhánh B cần người chủ trì tốt.Anh sang đó làm tổng giám đi.Đột nhiên tôi lại có việc bận phiền anh nói lời xin lỗi với vị luật sư kia hộ tôi.”Cô vỗ vai anh ta cười rồi lại rời đi.
—
Đứng trước cửa biển,Hàn Vân Tịch bày biện khung tranh và dụng cụ vẽ.Chỉ có những nơi thế này mới khiến lòng người bình yên.
“Không biết ba mẹ có đang theo dõi con gái không?Chuyện cũng đã qua 12 năm rồi.Con gái giờ cũng đã trưởng thành rồi.À con vừa kết hôn,chỉ ngày hôm qua.Người con cưới là Lục Tấn Phong,anh ấy tài giỏi như lần đó mẹ đã khen…”Cô vừa vẽ trai vừa tự độc thoại.Bãi biển này là nơi mà gia đình cô hay đến chơi.Kí ức lại ùa về,cảnh cũng nhau xây dựng lâu đài cát rồi cũng nhau vui đùa dọc nước…Chỉ vừa nhớ đến thôi đã khiến cánh mũi cay nồng.
“Con làm đúng không?Con cưới người đàn ông đó đúng chứ?Dù gì đã định sẵn hôn ước.Dù gì anh ta cũng giúp Hạn Thị qua cơn nguy khó.Sớm coi anh ta là ân nhân rồi thì con làm vậy là đúng hay sai?…Nhưng dường như anh ta căm ghét con thì phải…”Cô ngừng lại việc vẽ tranh,tay đưa lên gương mặt của mình.Từ khi nào?Nước mắt từ khi nào đã chảy?
“Reng..” tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô ngừng ngay suy nghĩ vội vàng lau nước mắt để nghe máy.
“Dì Phương?Ông nội đã đến rồi à?…Được rồi,tôi về liền!”Cô nói xong liền gác máy thu dọn đồ đạc cho vào xe.
“Phong,kia không phải là vợ của anh sao?”
“Cô ta xứng sao?”Câu nói cay độc của hắn phát ra khiến cô liền bức bối khó chịu.
“Anh cũng cô Lâm cũng đi dạo biển sao?”Cô nhìn bọn họ cười hỏi.
Lục Tấn Phong lạnh lùng nhìn cô,hắn ta dường như bị dị ứng với nụ cười của cô.
“Cùng cô Lâm đi chơi tới đó đủ rồi.Anh nên về nhà thôi.”Cô chống tay tựa cửa xe nhìn hắn nói.
“Phong,hôm nay ngủ ở nhà tôi.”Lâm Tiểu Na chán ghét nhìn cô nói.Chỉ là một cô vợ hờ thì lấy tư cách gì quản hắn chứ?
“Ô…em nói anh không đem cô Lầm về nhà thì anh liền đến nhà của cô ấy ở sao?”Cô nhướng mi nhìn hắn hỏi.
“Bởi vì anh ấy yêu tôi.”Lâm Tiểu Na liền vội tiếp lời.
Cô tay nắm chặt,cố gắng kiềm nén cơn giận.Đúng là cô và Lục Tấn Phong cưới nhau không phải vì tình yêu nhưng hiện tại cô vẫn là vợ của hắn.Người ta nói đàn bà có máu ghen tuông,cô dù không mấy yêu hắn nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
“Cô Lâm tự mình nên xem xét rõ bản thân mình một chút.Đàn bà không nên quá tham lam huống hồ một tiểu tam như cô lại càng nên biết điều.Tôi không cấm cản hai người nhưng cái gì cũng phải có giới hạn.Tôi không phải là loại dễ dãi để cho người khác dắt vòng được.”Cô ánh mắt hờ hững nhìn người đàn bà kia rồi ngồi vào trong xe.Gương xe hạ thấp xuống,cô đưa mắt nhìn hắn.
“Em và ông nội chờ anh ở nhà.Chắc anh cũng biết mình nên làm gì rồi.”
Vẫn là nở nụ cười đó,nụ cười khiến hắn chán ghét.Đàn bà như cô đầu óc thật đáng nể phục không từ thủ đoạn với hắn.Mục đích của cô ta là gì??Muốn lên giường với hắn sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!