CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON
Chương 100 - Chương 99
Dụ Thiên Tuyết cảm thụ được nhiệt độ bàn tay anh trên mái tóc ướt nhẹp, thần sắc hơi uể oải, ánh mắt thoáng hoang vu, nghiêng mặt sang bên không để ý tới lời tạm biệt của anh.
Nam Cung Kình Hiên mím chặt đôi môi khiêu gợi, hờn giận và áy náy đồng thời đan xen trong lòng.
Cúi người, bàn tay chỉ đơn giản bóp mặt cô quay lại hôn mạnh một cái, Nam Cung Kình Hiên mới thật sự đứng dậy rời đi.
Tiếng đóng cửa ‘Phanh’, Dụ Thiên Tuyết vẫn nhìn chằm chằm phương hướng đó, cảm nhận được sau khi anh rời đi thì cả căn phòng cũng trống rỗng, hàng mi ươn ướt hạ xuống, xiêu vẹo tựa vào trên ghế sofa ôm chặt chính mình.
Đây mới thực sự là cuộc sống mà một nhân tình nên có không phải hay sao? Bị giam ở một căn phòng bí mật mà xa hoa chờ đợi đàn ông tới cưng chiều, anh đến hoặc đi đều tượng trưng cho sự sỉ nhục, không có quyền thương tâm không có quyền tranh thủ, nghĩ tới đây Dụ Thiên Tuyết tự giễu mà cười cười bản thân thật sự là đã quen bị áp bách, thế mà lại còn hi vọng xa vời là anh có thể lưu lại, không đến nổi để cho mình cô đơn ở trong một căn phòng lớn như vậy, thế nhưng trên cái thế giới này, ngoại trừ người thân cận nhất thì có ai còn để ý tới mày có cô đơn hay không?
Cắn môi, hung hăng cắn, cắn thật đau để bản thân không còn u mê.
Dụ Thiên Tuyết, hãy cố mà nhớ kỹ, là ai làm cho mày trở thành như hôm nay, mày đã nói, một ngày nào đó sẽ mang tất cả khuất nhục đều trả lại, để cho người một nhà kia nhìn thật kỹ.
Trong phòng hơi lạnh, khóe mắt Dụ Thiên Tuyết hơi ướt át, mệt mỏi nhắm mắt lại, quấn kín khăn tắm mơ màng ngủ mất.
*****
Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, La Tình Uyển liếc nhìn tạp chí trên kệ sách trong phòng khách, cô cũng đã muốn buồn ngủ.
Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên cao lớn rắn rỏi xuất hiện ở cửa, mặt mày sáng sủa, tây trang và áo sơ mi màu trắng và đen để cho hơi thở lạnh lùng của anh tăng thêm mấy phần mị hoặc, nhất là khi anh kiêu căng khẽ ngẩng đầu cùng với ánh mắt lạnh nhạt hờ hững khi nhìn cô, trái tim cô không khỏi căng thẳng, ngẫm lại thì có lẽ rất nhiều năm về trước, chính là một ánh mắt nhàn nhạt của anh đã khiến cô động lòng.
Hơn nữa, còn động lòng đến lợi hại như thế.
Trong lòng La Tình Uyển tự cười mình, để tạp chí xuống nhẹ giọng hỏi: “Anh đã về?”
“Dạ Hi bọn họ ngủ rồi?” Nam Cung Kình Hiên đi tới, cau mày liếc mắt nhìn về hướng phòng của Nam Cung Dạ Hi một cái.
“Dạ, hôm nay theo em ấy đi dạo phố mệt muốn chết, trở về thì em ấy ở cùng với Trình Dĩ Sênh, khi bác trai ở
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!