Hôn lên mắt ta
Chương 2: Vô tình cứu tiểu hồ ly
Thanh Khâu cách Thanh Vân Môn một lớp độc chướng dày hàng thước, cao đến tận trời, ăn sâu vào gốc rễ của Trúc Tuyền sơn. Mặc Vân tay bấm niệm khẩu quyết, thu thập nguyên khí tạo thành lớp bảo vệ xung quanh mới miễn cưỡng xuyên qua được. Đây cũng chính là lí do Vu Thương không cho phép Diệp Chân đến Thanh Khâu cho dù tình thế đang ở mức nước sôi lửa bỏng. Diệp Chân, cho dù có là 1 trong 6 vị sư phụ đức cao vọng trọng trong môn phái, nhưng bản thân cũng mới chỉ ngừng lại là 1 Kim Tiên không hơn không kém, đương nhiên sẽ hoàn toàn không có khả năng xuyên qua chướng khí độc tộc Thanh Khâu, có đi cũng chỉ tổ chết nơi hồ tộc, các sư huynh sư đệ có muốn lấy xác về thờ e là xác không lấy được mà người còn chết thêm.
Cảnh tượng đằng sau lớp chướng khí thật khiến người ta rùng mình…
Cây cỏ cháy xém, máu văng khắp nơi, bầu trời kịt đen toàn khói…
Xác chất thành đống, máu chảy thành sông, luồn lách thấm dần vào từng lớp đất vỡ vụn…
Cái cảnh Thanh Khâu sống không thấy người chết không thấy xác, hắn sống đã 3000 năm nay, cũng chưa bao giờ dám tưởng tượng ra, nay lại xuất hiện ngay trước mắt…
Mặc Vân tay cầm Hiên Viên kiếm, tìm đường vào hoàng cung.
Huyết vũ hồ ly như tạt vào mặt hắn, như đâm vào tim hắn…Kinh thành rộng lớn, tuyệt không 1 bóng người. Hàng quán đổ nát, cửa mở toang hoang, thỉnh thoảng lại có 1 căn nhà cháy bùng lên dưới cái nóng của đoạt vị, của mưu đồ…
Hoàng vị bằng vàng vẫn ở yên đấy, ở yên để chứng kiến cuộc chiến mà chính nó là nguyên nhân…
Mặc Vân phất ống tay áo lấy ra 1 mảnh giấy nhỏ, 2 tay gấp đại thành 1 con hạc méo mó, ngón trỏ tỏa linh khí khẽ chạm nhẹ, con hạc giấy lập tức bay lên, ra khỏi đại điện.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, dựa vào hạc dò xét xung quanh…
Đây là Thanh Khâu, hắn không dám liều mạng.
“Có người!”Tiếng hơi thở truyền từ hạc giấy vào nguyên thần khiến hắn giật mình, vội độn không tới nơi hạc giấy đang bay.
1 con bạch hồ mình mẩy đầy máu nằm co ro trên sàn ngọc thạch, lớp lông trắng muốt run lên từng chặp, 9 cái đuôi xõa ra tứ phía …là… Cửu Vĩ Hồ sao?
Tiếng binh khí loảng xoảng, mùi hồ ly từ ngoài xộc vào mũi khiến mặc Vân hắn không thể nghĩ nhiều, lập tức cúi xuống bế tiểu bạch hồ kia lên, độn không trở về Khai Phong điện.
Mặc Vân đặt tiểu bạch hồ xuống chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn, phất ống tay áo 1 cái, cánh cửa sau lưng đóng lại. Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tới gần, hắn vội niệm khẩu quyết, tạo ra chướng khí, nói:
– Tử Kinh, ngươi đi thông báo với các vị sư bá sư thúc, máu nhuộm Thanh Khâu, Bạch Tầm làm chủ.
– Dạ.
Cái bóng đó chững lại, rồi ngay lập tức chạy vụt đi.
Tiểu bạch hồ kia e như nghe thấy tiếng động, 2 chân trước vội ôm lấy tay hắn, rúc đầu vào lòng bàn tay hắn cọ cọ…Hắn cũng bất giác mỉm cười”Tiểu hồ này… nếu như mà là 1 tiểu nam nhân, chắc ta sẽ giữ lại làm đạo đồng chăng?”
Ngực hắn khẽ nhói lên 1 cái đau buốt” Lão Tiên Đế này, bày chướng khí cũng độc quá đi, xém chút nữa đi cái mạng của lão già này rồi”, liền nhắm mắt định thần, ổn định nguyên khí.
Sắng hôm sau, khi vừa dứt ra khỏi thuật Tịnh Tâm, Mặc Vân hắn thiếu chút nữa bị dọa cho hồn vía bay lên tận mây xanh… Thì là…tay trái hắn đang đặt lên đầu 1 tiểu cô nương, còn tay phải, mạn phép hơn, cư nhiên đặt hẳn lên lưng…
Hắn giật mình, vội rút tay lại, tiểu cô nương đó thấy động, liền quàng lên ôm lấy cánh tay hắn. Hắn tròn mắt “Cái quái gì thế này? Tiểu cô nương này là ai? Sao lại… “
Từ từ, khoan đã. Hôm qua hắn đem về 1 tiểu bạch hồ, hôm nay lại là 1 tiểu cô nương, vậy … tiếu bạch hồ hôm qua đâu? Hay là…
Hắn phất tay áo 1 cái, tiểu cô nương đang nắm tay hắn trở về nguyên hình là 1 tiểu bạch hồ, phất thêm cái nữa, lại trở về là tiểu cô nương ban nãy…
Không phải chứ? Tiểu Bạch Cửu Vĩ Hồ hôm qua lại là tiểu cô nương này sao?
Biến đi biến lại, biến hết cả nửa ngày trời, cuối cùng Mặc Vân hắn mới tin đây là sự thật… chỉ còn có thể ngửa cổ than trời ” Ông trời ơi, hôm qua hắn ước là 1 tiểu nam nhân cơ mà, sao hôm nay lại là… a.a.a… bất công quá, bất công quá a…, sao người ta ước thì được, mà hắn ước cái gì cũng không được như ý chứ?”
Bây giờ, cái chính là làm thế nào để …
1 cảm giác ấm nóng đột ngột truyền từ lòng bàn tay lên não khiên hắn rùng mình, sau đó là cảm giác có cái gì đó ươn ướt lăn tròn trong lòng …
“Tiểu hồ này…khóc sao?” Mà cũng phải, tộc gặp đại họa, thân là nữ nhân, không khóc sao được?
Người trong tay bắt đầu hoảng loạn, 2 tay nắm bàn tay hắn chặt đến phát đau, nước mắt giàn giụa làm lem nhem hết cả gương mặt, cả người run lên. Hắn cũng hoảng. Bảo hắn làm gì cũng được, nhưng bảo hắn dỗ nữ nhân, hắn thực sự không biết a…
Tiếng bước chân lại gần, và 1 giọng nói nam nhân vọng vào :
-Tiên Tôn, người … đã tỉnh chưa ạ?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!