Cường đại nhân loại ma thú chi vương
Chương 22: Linh Liên Tử
Nữ nhân kia nói, ánh mắt đảo quanh. Tại trước các cây cột, những bức tượng đá động đậy rồi hướng về phía nữ nhân thần bí. Nữ nhân này lại là không sợ hãi, giọng nói lạnh nhạt mang mấy phần ngạo khí liền trấn áp mấy bức tượng.
-Chỗ của bổn tọa, còn dám làm loạn!?
Những bức tượng cử động trở nên cứng nhắc, liền quay về hình dáng cũ. Nữ nhân quay qua Băng Băng, cũng không nói gì chỉ ra hiệu cho nàng đi theo rồi bước qua những cột đá hai bên đi tới cột cuối cùng. Tại đó có hơn hai mươi trận pháp, nhìn qua có vẻ vô cùng lợi hại. Nữ nhân bước vào trận pháp ở giữa, phất tay kéo theo Băng Băng. Trận pháp phát sáng, lập tức dịch chuyển.
Khi Băng Băng lần nữa nhìn thấy lại thì đây không còn là thạch điện kia nữa. Đây là một nơi khác, là một tòa tháp tối tăm, không gian bên trong rộng lớn vô cùng. Trên tường có khảm một số viên ngọc phát sáng, ánh sáng dịu nhẹ phát ra khiến không gian thêm rộng rãi, tĩnh lặng. Tại chỗ Băng Băng cùng thần bí nữ nhân đang đứng, tựa hồ là tầng cao nhất.
Cảm giác xung quanh đều trống rỗng, không có gì. Ở đây trong không khí phảng phất nguyên khí nồng đậm như sương mù, nguyên khí ở đây không cần thanh lọc cũng có thể hấp thu, vô cùng dễ dàng cho tu luyện. Ở đây tu luyện, hiệu xuất nhất định sẽ được nâng cao.
Khi Băng Băng cùng thần bí nữ nhân đáp xuống, một luồng áp lực liền đè nặng lên nàng. Băng Băng không khỏi giật mình, liền đem nguyên khí chống đỡ. Nàng cũng đoán được, nếu không có nữ nhân kia ở đây thì chỉ sợ nàng đã là một đống thịt bầy nhầy rồi. Cái này cũng quá đáng sợ đi!
Nữ nhân thần bí tùy tiện vung tay, nguyên khí nhanh chóng bốc hơi, loãng đi không ít. Nữ nhân thủ ấn chợt hiện, làm dưới chân Băng Băng hiện lên một trận pháp nhỏ, xong là lười biếng vươn vai, tại vị trí trên cao nơi nồng đậm nhất nguyên khí bước tới.
-Ngươi tranh thủ tu luyện, bổn tọa phục hồi xong sẽ tới ngươi nói chuyện qua. Lúc đó ngươi hỏi gì ta cũng đều trả lời.
Nữ nhân nói xong, là ngồi xuống. Thân hình hư ảo lập lòe rồi khuất sau màn sương mờ của nguyên khí. Băng Băng nhất thời không biết làm gì, đành ngồi xuống tu luyện.
Băng Băng tu luyện một lát thì đứng dậy. Thể chất của nàng không cho phép nàng tu luyện lâu. Nhưng địa phương hiếm có này được mấy lần bước vào? Thật đáng tiếc!
Băng Băng đứng không cũng thấy chán, nàng đi xung quanh xem xét. Dưới chân nàng, trận pháp nhỏ theo đó cũng đi làm nguyên khí loãng ra, tránh gây áp lực cho nàng.
Nơi này ngoại trừ có được nguyên khí nồng đậm thì hoàn toàn trống rỗng. Có lẽ vị cường giả kia là tạo ra nơi này chỉ để ngưng kết nguyên khí. Đúng thật rất kì lạ.
-Hài tử, ta xong rồi đây. Ngươi còn đi lung tung thì con vật nhỏ của ta cắn ngươi đó.
Một giọng nói thờ ơ vang lên, là nữ nhân thần bí kia. Băng Băng giật mình nhìn tới. Nàng không để ý, phía trước có một vật to lớn không cách nào hình dung ra được. Hình như là một sinh vật, nó chiếm cứ một chỗ ở trong không gian u tối, nằm im không nhúc nhích. Ánh mắt Băng Băng di chuyển dọc theo thân thể của nó, chỉ có điều, đến khi tầm mắt của hắn bị ngăn trở bởi vùng không gian u tối ở phía xa thì nàng vẫn không thể nhìn thấy phần cuối cùng của sinh vật này.
Điểm đặc biệt của sinh vật thần bí này là toàn thân nó mang màu tím đậm, lân phiến lạnh như băng bao trùm lấy thân thể, tạo cho người ta cảm giác như cứng rắn không gì phá nổi.
-Đây là loại ma thú gì chứ? Sao lại kinh khủng như vậy?
Băng Băng lẩm bẩm, liền nhẹ nhàng lùi lại. Nữ nhân thần bí thấy hành động nàng thì cười khẽ, cũng không nói gì. Băng Băng tiến về tại chỗ cũ, hướng phía nữ nhân kia.
-Ngươi là muốn gì?
Trước sự thận trọng của Băng Băng, nữ nhân lại là cười khẽ.
-Tiểu oa nhi, ngươi cần gì cẩn thận như vậy. Chẳng qua chỉ là có một tiểu ma thú làm thú giữ nhà mà thôi. Bổn tọa cũng đâu có làm hại ngươi.
Băng Băng nghĩ lại, đúng thật chưa từng làm hại, mà còn cứu nàng. Lúc này nàng mới bình tĩnh nhìn nàng ta.
-Ngươi tới Kỳ sơn đại sâm lâm này là vì muốn biết một số chuyện đúng không? Hỏi đi, bất kì câu hỏi gì ta cũng sẽ có thể trả lời.
Băng Băng chần chừ một lát mới lên tiếng. Trước tiên nàng còn chưa muốn hỏi đến sức mạnh kia, nàng muốn kiểm nghiệm một chút.
-Ta hỏi ngươi, tiểu hài bất đồng giọng nói trong linh hồn hải của ta nói trong linh hồn hải của ta còn nhiều tồn tại như vậy, là như thế nào?
Nữ nhân cười nhạt, thân hình khẽ động xuất hiện ngay trước mặt Băng Băng.
-Tiểu hài đó nói đúng một nửa, sai một nửa. Trong linh hồn hải của ngươi đích thị là còn, nhưng không có nhiều. Ngươi nghĩ phi thường tồn tại đó, có thể dễ dàng tạo ra một đống sao? Trong mắt nó như vậy là nhiều, nhưng trong mắt bổn tọa còn chưa đủ.
-Vậy là ai ra tay để lại trong người ta?
-Là bổn tọa.
Băng Băng thất kinh, nhíu mày.
-Là ngươi?
Nữ nhân thở dài một tiếng.
-Ngươi xem ra không cần hỏi nữa. Bổn tọa đều giải thích qua cho ngươi một lượt từ đầu đến cuối.
Băng Băng nghe nói liền ngồi xuống, bày ra bộ dáng chăm chú nghe. Nữ nhân thần bí thân hình mờ ảo khẽ cười mị hoặc, lại hồi tưởng.
-Năm đó bổn tọa tung hoành đại lục, cũng không ngại nói với ngươi, đó đã là việc từ thời viễn cổ trước khi của ngươi Băng tộc chân chính nổi danh. Thời kì đó, bổn tọa là đã tận mắt nhìn thấy sự phát triển của Băng tộc, bí pháp chế tạo băng bài cùng cách làm nó phát sáng là do ta bổn tọa tiện tay trong lúc nhàn rỗi chế ra.
-Thời kì viễn cổ, chủng tộc ma thú nổi loạn, nhiều thú triều liên tục tấn công con người. Tại đại lục đã lập ra một đại liên minh để chống lại ma thú mà ta là người đứng đầu. Song phương đều nhìn nhau không vừa mắt, mỗi ngày đều có thú triều, cũng có người liệp sát ma thú. Đến một ngày song phương đều không muốn tiếp tục như thế trận chiến nhỏ, bùng nổ đại chiến. Trận chiến đó Băng tộc người dốc nhân lực tiên phong đánh trước, tiêu diệt không biết bao nhiêu kẻ thù hùng mạnh, từ đó về sau chân chính trở thành một tộc hùng mạnh khó lường.
-Bổn tọa năm đó cùng với Huyễn Gia tên đứng đầu ma thú tộc phân định thắng thua cho hai bên, đánh một trận kịch liệt kéo dài không biết bao nhiêu ngày. Trận đó gây ảnh hưởng rất lớn đến Tâm Lục làm thiệt hại rất nhiều. Cuối cùng, đôi bên vẫn lạc. Nhưng là, nhân loại chúng ta thắng. Bởi khi đó bổn tọa vẫn còn một đạo tàn hồn trực tiếp đánh tan linh hồn của Huyễn Gia kia.
-Bổn tọa triệt để vẫn lạc sau đó ít lâu, không ngờ bất hủ nguyên khí mà ta tu luyện trước khi chết chưa kịp hủy đi đã sinh ra ít linh trí, tự động gom lại mấy tia linh hồn vỡ nát của ta tái tạo lại thành một đạo tàn hồn. Ta lúc đó vẫn chưa hay biết, đến khi nhận ra đã là hoàn toàn nằm trong thao túng của nguồn nguyên khí bất hủ này. Nó tự động đi tìm một người để nhận truyền thừa của bổn tọa, từ thời viễn cổ đến nay đã hại chết không biết bao nhiêu thiên tài.
-Bổn tọa tại việc làm này đều thấy cả, nhưng là lực bất tòng tâm không cản nó được. Mặc dù vốn nó là của ta, nhưng ta chỉ còn một đạo tàn hồn không thể làm gì. Những thiên kiêu chi tử nó tìm tới đều là thiên tài hiếm có, mang linh hồn tương thích với ta. Bọn chúng đều rất đáng kiêu ngạo, song ít ai tâm tính kiên định, có thể giỏi chịu đựng. Ngươi thì ta không nhớ là người thứ mấy ngàn, nhưng là hợp với ta nhất.
-Ta không biết tại sao ngươi lại giống hệt ta, ngay cả linh hồn tương thích cũng có mức độ hòa hợp rất cao, nhưng có lẽ chỉ là trùng hợp. Ta đã đợi vạn năm mới tìm ra một người như ngươi, vừa hoàn hảo ngươi là người Băng tộc. Đáng lẽ ta nên sớm tìm tới đây.
-Ngay từ khi ngươi sinh ra thì đã mang sức mạnh của cường giả, vì đây là bảo hộ truyền thừa của ta ngăn không cho ngươi bị hại. Đáng tiếc là ngươi thể chất yếu không thể sớm hơn tu luyện, thế nên chưa thể điều khiển được. Năm đó mẫu thân ngươi chết chính là vì lí do này. Ta vốn đã nhìn trúng ngươi, so với bọn tạp nham chỉ được hai chữ thiên tài đó, ngươi hơn hết thảy bọn chúng, thế nên ta quyết định hiện thân. Vừa hay ngươi tới Kỳ sơn, bổn tọa mới có thể về lại đây, chân chính lục hồi linh hồn để có thể chưởng khống lại nguồn bất hủ nguyên khí kia. Dù sao nó cũng là của ta, nếu ta có lại đủ khả năng chưởng khống, nó sẽ lại ngoan ngoãn nghe lời.
Băng Băng nghe kể xong không khỏi ngẩn ngươi, giọng điệu run rẩy gian nan hỏi lại:
-Vậy… là do ngươi… do ngươi nên mẫu thân…
-Hài tử, ngươi bình tĩnh. Ta lúc đó là quá sơ xuất, tính đến thời gian bản thân triệt để vẫn lạc cũng sai, chưa kịp hủy đi bất hủ nguyên khí. Bảo hộ người truyền thừa là do ta kích hoạt, thế nên mới khiến ngươi hại chết thân mẫu. Thể chất của ngươi không thể sửa đổi là do nguyên khí trong cơ thể ngăn cản. Mọi chuyện đúng là do ta.
Luôn là trầm ổn bình tĩnh Băng Băng, giờ phút này cũng không khỏi kích động. Năm đó một quyền đánh chết thân mẫu, nàng nhớ rất rõ. Chính vì một khắc đó mà bao nhiêu năm nay nàng luôn tự dằn vặt. Gần bốn năm trước, cũng là cái này sức mạnh khiến cho thân phụ của nàng suýt chút mất mạng. Nếu không có nó, nhiều năm qua ngang cũng không phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Không có nó, có lẽ hiện tại nàng đã là đứng đầu tộc thiên tài, có sự cưng chiều chăm sóc của phụ mẫu, thật sự vô cùng hạnh phúc.
Nhìn vẻ mặt bi ai của Băng Băng, thần bí nữ nhân thở dài một tiếng.
-Hài tử, cái gì qua cũng đã qua. Bổn tọa biết ngươi nhắc lại chuyện này thì đau lòng, nhưng ngươi buộc phải trải qua chuyện này mới có thể sớm như vậy trưởng thành. Ba mươi năm trước, phụ mẫu ngươi có thể cạnh nhau đã trải qua rất nhiều chuyện. Ngươi là con của họ, sau này ra ngoài còn phải tiếp nhận nhiều tai kiếp. Mẫu thân của ngươi gia cảnh không tầm thường, bỏ mặc phản đối đi theo phụ thân ngươi, ngươi đã sớm bị bọn chúng xem là nghiệt chủng rồi. Nếu như mẫu thân ngươi còn, ngươi vẫn trong vòng tay của hai người họ, sớm muộn gì ra ngoài cũng không thể đón nhận tai kiếp.
Băng Băng nghe thần bí nữ nhân nói, càng là không nói gì. Sau khi bi ai qua đi, nàng cũng cảm nhận lại sự nghiêm trọng trong lời nói của nữ nhân này. Nàng thở dài, hướng nàng ta nói:
-Ta nên gọi ngài một tiếng tiền bối. Tiền bối, chuyện năm xưa không thể trách ngài. Ngài là vì đại lục mới vẫn lạc, một chút sơ sẩy không nên tính toán. Sai lầm năm xưa là do ta không đủ kiên định khống chế tâm trí bản thân, không thể trách ngài.
Nữ nhân thần bí thở dài, xoa đầu Băng Băng. Bất giác, nàng cảm thấy rất giống bàn tay ấm áp của mẫu thân ngày trước vẫn hay xoa đầu nàng.
-Tiểu hài tử, ngươi mới chín tuổi mà thấu đáo được như vậy, thật sự rất hiếm gặp trên thế gian. Bổn tọa biết ngươi mặc dù nói vậy nhưng vẫn không thể không hận. Ta chọn hiện thân, cũng đồng nghĩa không thể thần thần bí bí muốn làm gì thì làm trên người ngươi nữa. Ta cũng không muốn để như vậy mãi phiêu bạt, thế nên ta muốn giúp ngươi nhanh chóng hoàn thành nhận truyền thừa.
Băng Băng ngạc nhiên, hỏi:
-Nhận truyền thừa? Không phải đã nhận rồi sao?
Nữ nhân khẽ cười, lắc đầu.
-Hài tử ngốc, ngươi tưởng một chút đó là xong sao? Tài sản của bổn tọa nhiều không kể hết, ngươi không có tham vọng, sao có thể đi trên con đường cường giả? Truyền thừa của ta, muốn nhận hết hoàn toàn, ngươi phải đạt tới cấp bậc của ta năm xưa. Nếu không, ngươi Vĩnh viễn không thể khống chế sức mạnh này.
-Cấp độ của ngươi năm xưa? Ngươi cuối cùng là ai?
Băng Băng nghi hoặc hỏi. Nữ nhân cười hắc hắc, dáng bộ kiêu ngạo nói:
-Bổn tọa tên là Vĩ Thanh, nhưng có lẽ ngươi chưa từng nghe tới. Phổ biến hơn, ta nói Linh Liên Tử, hẳn vẫn là ngươi biết?
Băng Băng giật mình. Linh Liên Tử…!?
———-* * *———-
Tg: Chúc mừng năm mới, gửi tới các độc giả những lời chúc tốt đẹp. Ta không nghĩ có nhiều người đọc cái này, nhưng cũng chúc cái đã. Chúc lại ta đi a~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!