Cường đại nhân loại ma thú chi vương
Chương 23: Bái sư
(*)”Liên” trong “Linh Liên” là hoa sen, còn “Liên Tử” trong “Linh Liên Tử” là hạt sen. Ý nói bản thân là hạt sen của hoa sen lớn này, người khác đều không phải, đều là thứ vô dụng.
Nữ nhân nhìn Băng Băng kinh ngạc, không khỏi đắc ý cười.
-Tiểu oa oa, thế nào? Nhận ra bổn tọa rồi chứ?
Băng Băng là không nói nên lời, vẻ mặt còn giữ nguyên nét kinh ngạc. Một lúc lâu sau, nàng mới thực sự bình tĩnh, khó khăn hỏi:
-Ngươi… là Linh Liên Tử?
Nàng ta gật đầu. Băng Băng có chút không hiểu. Nàng ta vừa tự xưng làm Vĩ Thanh cơ mà.
-Vậy Vĩ Thanh…
-Linh Liên Tử chẳng qua là một cái biệt hiệu mà thôi. Tên thật của ta là Vĩ Thanh, do mấy người đó đặt.
Nói tới đây, Vĩ Thanh là sắc mặt có chút phức tạp, trong đáy mắt là một mảnh hỗn loạn. Băng Băng nghi hoặc hỏi:
-Mấy người đó?
Vĩ Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ, phất phất tay.
-Ngươi hiện tại chưa cần biết. Thế nào, tiểu oa nhi? Ngươi cuối cùng là chấp nhận thử thách hay là ở mãi Băng giới chờ đến cuối đời?
Băng Băng nhíu mày. Nàng trước giờ luôn muốn phấn đấu trở thành một cường giả, vốn không muốn ở mãi tại Băng giới. Hiện tại theo lời Vĩ Thanh cũng tốt, nàng ta dù sao cũng là cường giả một thời đứng đầu cả đại lục.
-Trước đó, ta hỏi ngươi một câu. Ngươi muốn ta nhận thử thách là muốn ta đi đâu?
Vĩ Thanh cười nhạt quay đi, dáng người phiêu đãng trên không khẽ đung đưa, bộ dạng tiêu diêu tự tại.
-Thế gian rộng lớn, không lo không có chỗ dừng chân. Ngươi muốn trở thành cường giả thì phải xông đến thế giới hỗn loạn đầy đặc sắc ngoài kia. Tại thế gian, vạn đạo tranh phong, phải giẫm đạp người khác thì mới bước lên được.
Băng Băng ánh mắt là có một chút nóng rực. Với thế giới ngoài kia, nàng luôn ôm một tâm tình tò mò. Trước giờ chưa từng ra ngoài, nàng quả thực rất muốn thử chân thực một lần ra ngoài thế giới, muốn tới đâu thì tới đó, tiêu diêu tự tại. Nàng là muốn như những người Băng tộc từ trước tới nay ra ngoài lịch lãm đại lục, giành ra riêng cho mình một khoảng thiên địa.
Nhìn Băng Băng, Vĩ Thanh cười nhạt một tiếng. Nàng nhớ lại ngày xưa tại đại lục tung hoành, cũng như nha đầu này hào khí. Những người kia vì thế mới để nàng đi. Động phủ này, quả thực lâu lắm rồi chưa từng quay trở lại. Bây giờ trở lại, cũng nên ghé qua thăm những người kia một lát.
Băng Băng ngẩng đầu lên, dứt khoát nói:
-Tiền bối, ta là muốn đi.
Vĩ Thanh cười nhạt, hài lòng gật đầu.
-Người ta chọn, ít nhất phải có dũng khí đối đầu. Trước tiên ta đi đến một nơi, rồi là cùng ngươi rời khỏi đây.
Băng Băng gật đầu. Vĩ Thanh bước đi, nàng cũng chạy theo. Hai người đi đến một pháp trận dịch chuyển, liền rời đi.
Băng Băng trước nhất nhìn thấy, đây chính là một đại điện vô cùng rộng lớn hoa mỹ, toàn bộ đều làm bằng cẩm thạch. Vĩ Thanh tâm trạng có chút kì lạ, thân hình phiêu đãng lướt tới trước. Băng Băng vội vã chạy theo nàng.
Tại cuối đại điện, có mười hai tấm bài vị được xếp ngay hàng. Mỗi tấm bài vị đều trống không có tên, duy chỉ có hai cái trên cùng là có dòng chữ vàng kim tỏa sáng khác thường. Vĩ Thanh lại gần, trước mười hai tấm bài vị quỳ xuống.
-Các vị nghĩa phụ nghĩa mẫu, Vĩ Thanh trở về thăm các người đây. Bao nhiêu năm nay Vĩ Thanh bất hiếu, không từng ghé qua. Sau khi mọi người vẫn lạc, Vĩ Thanh sau lần đó vẫn chưa từng một lần quay về đường hoàng bái tế.
Vĩ Thanh trước mười hai tấm bài vị quỳ gối một lúc lâu, lại đứng dậy. Trong mắt nàng nồng đậm bi thương cùng thống khổ.
-Linh Liên Tử tiền bối…
Nghe tiếng Băng Băng gọi, Vĩ Thanh quay lại nhìn nàng suy nghĩ gì đó. Song Vĩ Thanh cũng chỉ thở dài không nói gì, thân hình phiêu phù là thêm một chút mờ ảo. Phía các bài vị từng cái một phát sáng rồi hiện chữ sau đó xuất hiện mười bóng người hư ảo.
-Thanh nhi, ngươi về rồi.
Vĩ Thanh đối với những người này ngược lại là không quan tâm, nhìn chằm chằm hai tấm bài vị trên cùng. Một trong số những bóng người thanh âm già nua là sầu não lên tiếng:
-Thanh nhi, hai người bọn họ sẽ không xuất hiện đâu. Ngươi ngàn vạn năm qua đã đi khắp nơi, cũng không thể nào không biết. Ta thiết nghĩ, ngươi hiểu rõ hơn ai hết.
Vĩ Thanh thở dài một hơi, bi thương nói:
-Ta biết. Nhưng là, vẫn không thể thôi hi vọng.
Một bóng hình khác lại nói:
-Thanh nhi, ngươi đã mạnh hơn bất kì ai trong bọn ta rồi, thậm chí là bọn ta liên thủ cũng không thể với ngươi chiếm được chút tiện nghi nào. Ngươi như vậy vẫn không thể tránh khỏi sinh tử, bọn ta sao có thể trường tồn. Ngươi là vẫn nên thôi bi ai.
Vĩ Thanh ánh mắt buồn bã, nhưng là không rơi lệ. Nàng là cường giả tung hoành đại lục trăm vạn năm, định lực không hề nhỏ. Nhưng là nàng vẫn không thể từ bỏ đau thương trong đáy mắt.
-Lần này Vĩ Thanh trở về chỉ là một đạo tàn hồn, không thể làm tròn đạo nghĩa với mọi người, không có thể nào cúng bái.
-Hài tử, bọn ta không câu nệ lễ nghi. Bao nhiêu năm chờ ở đây, gặp ngươi là tốt rồi. Bọn ta dù sao cũng chỉ là một tia ý niệm, so với một đạo tàn hồn của ngươi còn yếu hơn nhiều.
Vĩ Thanh là cười nhạt một tiếng, thân thể khẽ run rẩy.
-Vĩ Thanh bất hiếu, trở về lần này không thể ở lại cùng mọi người. Vĩ Thanh lần này đi, không biết bao giờ mới có thể quay về, mà có khi một đạo tàn hồn này không chịu được tới lúc có thể về được nữa. Vẫn là mong mọi người tha thứ cho Vĩ Thanh.
Những bóng hình như là nhìn nhau, rồi một người dịu dàng nói:
-Hài tử, như năm xưa ngươi muốn đi ra ngoài đại lục, bọn ta cũng không cấm đoán. Hôm nay ngươi đi, cho dù là quyết định sai lầm thì bọn ta cũng không cản. Mạng của ngươi do ngươi định đoạt, nghĩa phụ nghĩa mẫu không trách ngươi.
Vĩ Thanh im lặng, thân thể bất tri bất giác hư ảo thêm vài phần. Cuối cùng, nàng thở dài, mấy thân ảnh kia lặng lẽ biến mất. Theo đó, trên bài vị chữ cũng không còn nữa. Nàng quay sang Băng Băng, nhạt giọng:
-Tiểu oa nhi, ngươi có muốn biết bổn tọa năm xưa là từ đâu trở nên cường đại không?
Băng Băng lắc đầu, chăm chú nhìn Vĩ Thanh. Nàng ta trả lời với ánh mắt đầy hoài niệm:
-Bổn tọa ra ngoài kia, không mang theo bất kì thứ gì. Lúc đó bổn tọa cũng giống như ngươi hiện tại, đối với thế giới bên ngoài chỉ có một chút lí giải mơ hồ. Bổn tọa khi đó, một chút tu vi cũng không có, hoàn toàn là thường nhân. Năm đó, ta gia nhập một học viện, tại đó tu luyện. Tu vi của ta nhanh chóng tăng cao, chức nghiệp phục sư ta rất có duyên. Theo đuổi con đường cường giả, bổn tọa đã từng học qua rất nhiều chức nghiệp, nói không chừng toàn bộ đều đã học qua, duy nhất chưa từng đụng tới luyện đan sư chức nghiệp. Ngày đó, muốn thu bổn tọa làm đồ đệ có không ít cường giả, nhưng ta hoàn toàn không để tâm. Ta vốn nghĩ thu đệ tử hay làm đệ tử ai đó là không có nghĩa lí gì. Nhưng mà hiện tại, bổn tọa mới nhìn ra đúng thật có một người để mình đặt vào tâm huyết thật sự rất tốt. Tiểu oa oa, ngươi có muốn theo bổn tọa học hay không?
Băng Băng nghe Vĩ Thanh nói, có chút ngây ngốc. Nàng nhất thời là không tin được, hỏi lại:
-Tiền bối, ngài muốn dạy ta?
Vĩ Thanh gật đầu.
-Bổn tọa chế tạo ra không biết bao nhiêu cao giai linh kỹ, cao giai nguyên pháp. Tại trong sản nghiệp của ta, thần vật không kể hết. Nay ta vẫn lạc, vẫn là muốn để lại cho một người mà ta đặt vào tâm huyết chứ không muốn để kẻ khác tranh giành. Vạn năm qua, ngươi là người ta ưng ý nhất. Tiểu oa nhi, ngươi có muốn theo ta học hết những thứ đó không?
Băng Băng tất nhiên biết người này đã được gọi là Linh Liên Tử thì có bao nhiêu cường đại. Cơ hội tốt như vậy, Băng Băng chẳng dại gì từ chối. Nàng không suy nghĩ liền gật đầu.
-Ta học.
Vĩ Thanh cười, gật đầu.
-Ngươi muốn học? Rất tốt! Vậy thì mau bái sư đi.
Băng Băng tất nhiên không phải muốn học không của Vĩ Thanh, càng là không thất vọng khi làm đệ tử của nàng ta. Vì thế nàng là không chần chừ liền hướng Vĩ Thanh quỳ xuống dập đầu làm một cái bái sư lễ nghi.
Vĩ Thanh gật đầu nhận lễ. Nàng vung tay, một tấm ngọc bội hiện lên. Băng Băng há hốc miệng. Đây không phải phượng hoàng ngọc bội mà mẫu thân để lại cho nàng sao?
-Phượng hoàng ngọc bội là di vật của mẫu thân, tin chắc ngươi không muốn để mất. Ta chỉ là một đạo tàn hồn, ra bên ngoài không thể như thế này tự tại được. Vì thế, ta là ở trong ngọc bội này. Ngươi đã chính thức là đồ đệ của ta, ta cũng không để ngươi thiệt thòi. Hiện tại, trong số các linh kỹ của ta, ngươi có thể học có một cái. Nó được chia thành mười quyển, nhưng không dễ gì tu luyện được.
Băng Băng nghe nói thì nghi hoặc. Mười quyển, nghe rất quen.
-Tiền bối, linh kĩ ngươi nói là Linh sao?
Vĩ Thanh nhíu mày. Nàng không nghĩ nha đầu này vừa bái sư xong đã lại xưng hô như cũ.
-Nha đầu, là lão sư chứ không phải tiền bối. Cái Linh đó của ngươi là gì?
Băng Băng cười cười.
-Lão sư, Linh nghe nói là được truyền là do một vị cường giả sáng lập nên huyền thoại của đại lục để lại. Có lẽ vị cường giả đó là lão sư đi. Linh là một thứ đồ vô cùng nổi tiếng tại Tâm Lục, có không biết bao nhiêu người vì muốn nó mà tranh đấu kịch liệt. Người ta nói gọi nó là Linh vì trên quyển trục đầu tiên được tìm thấy có ghi một chữ “Linh” rất lớn.
Vĩ Thanh suy nghĩ một chút. Năm đó trong những thứ đồ của nàng thấp nhất chính là nó nên sao chép ra hơi nhiều. Chỉ không ngờ nó cũng nổi tiếng như vậy.
-Ta biết rồi. Linh đó chính là thứ ta đang nói. Ta gọi nó là Linh quyết, là một trong những linh kỹ cơ bản. Mặc dù không có cũng không sao, nhưng để tu luyện những linh kỹ cùng nguyên pháp khác dễ dàng thì có nó tốt hơn. Vậy thì nha đầu, ta nói ngươi nhiệm vụ đầu tiên chính là tìm chín quyển Linh quyết.
Băng Băng kinh nghi hỏi lại:
-Tại sao lại chỉ có chín quyển?
Vĩ Thanh cười ma mị, ánh mắt hướng ra phía những trận pháp nằm tại một góc khuất.
-Bởi vì quyển cuối, quyển thứ mười, là nằm ở động phủ này.
Nói rồi Vĩ Thanh đưa phượng hoàng ngọc bội cho Băng Băng, thân ảnh mờ ảo nhẹ nhàng di chuyển, đi về phía trận pháp. Vĩ Thanh mở trận pháp, lập tức dịch chuyển. Nơi đến lần này là một căn phòng không lớn. Căn phòng rất đơn giản, trống rỗng và không hề có bất kì một điểm lộng lẫy nào như những nơi trước. Căn phòng này cũng rất nhỏ, đại trận dịch chuyển cũng nằm trọn hết cả phòng. Đặc biệt, căn phòng này không hề có cửa.
Vĩ Thanh vung tay, trận pháp dưới chân tỏa sáng. Tại căn phòng xuất hiện rất nhiều thứ đồ trên bệ đá.
-Đây là nơi ta cất giữ những thứ đồ cao cấp. Linh quyết nằm phía kia.
Vĩ Thanh chỉ vào một chỗ, tiến lại gần. Tại bệ đá nàng đang định tiến tới, quyển trục nằm phía trên đột nhiên bay lên rồi hướng nàng vọt tới, nàng liền chụp lại đưa cho Băng Băng.
-Đây là quyển thứ mười, là món đồ đầu tiên ta tặng cho con.
-Đa tạ sư phụ.
Vĩ Thanh cười nhạt. Băng Băng nhận lấy quyển trục, cẩn thận cất vào nhẫn không gian. Trận pháp dưới chân đột nhiên phát sáng, Vĩ Linh ngón tay cử động đơn giản linh hoạt qua một lát, phượng hoàng ngọc bội trên tay Băng Băng liền hiện trên tay nàng. Nàng thân hình mờ ảo đột nhiên biến thành một làn khói chui vào tấm ngọc bội. Giọng nói của nàng vọng ra ngoài:
-Tiểu Băng nhi, con phải nhớ không được tiết lộ chuyện của ta ra ngoài, cho dù là với phụ thân hay a di gì đó của con. Ta dùng ngọc bội này để trú ẩn, ngươi tuyệt đối đừng để rơi vào tay người khác. Nếu để rơi vào tay người khác, ngươi xem như đã đem vi sư tặng đi rồi đó.
Lời Vĩ Thanh vừa dứt, pháp trận liền được khởi động, nhanh chóng dịch chuyển. Băng Băng vội chụp lấy phượng hoàng ngọc bội đang rơi xuống, hoảng hốt nhìn quanh trận pháp.
———-* * *———-
*tg: *lấy khăn chấm nước mắt* Viết tới đoạn những thân ảnh mờ ảo biến mất, nghĩ tới chuyện của Vĩ Thanh ta thật sự là khóc luôn rồi a.(Nói thật đó) Nhưng mà cũng thật vui *Vứt cái khăn cười toe toét*. Cuối cùng thì cũng để Vĩ Thanh làm sư phụ Băng Băng được rồi, ta chờ ngày này hơi lâu rồi nha. Tới đây thì Băng Băng chân chính đi trên con đường tu luyện gian khổ, ta cũng rất vui được hành hạ nàng ta. Nói chung có gì chương sau tính tiếp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!