Cường đại nhân loại ma thú chi vương - Chương 25: Bắt đầu tu luyện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Cường đại nhân loại ma thú chi vương


Chương 25: Bắt đầu tu luyện


Băng Băng thời gian mấy ngày không tu luyện mà lại lo chơi, như cái lúc nàng vẫn chưa tu luyện. Băng Tuyết, Võ Động, Băng Phong cùng Băng Hàn là những nạn nhân thường xuyên của trò nghịch phá nàng bày ra. Băng Băng xa lánh người, nên mấy trò này chỉ bày ra với người nàng thân thiết nhất. Mà người như thế chẳng có bao nhiêu, thế nên mấy ngày này chọc giận bọn người kia không biết bao nhiêu lần mà nói.

Lại nói tới Băng Thiên Trúc, nàng ta tại mấy vườn dược thảo trong tộc cứ lượn qua lượn lại. Rồi còn nhờ luyện đan sư chế đan dược, nói là định ra ngoài một chuyến. Nàng còn theo Võ Động, mỗi lần đi đấu giá thì đồ không còn lọt bao nhiêu ra ngoài cho người khác mua. Nhưng giá nàng ra quả thực rất cao, làm Lam Nguyện trường đấu giá trực tiếp đưa nàng lên hàng khách quý.

Băng Thiên Trúc đưa cho Băng Băng hai chiếc nhẫn không gian chứa những thứ đồ mà nàng ta mấy ngày nay lo chuẩn bị, đưa luôn cho nàng tạp phiến khách quý ở Lam Nguyện trường đấu giá.

Băng Thiên Trúc đưa theo Băng Băng ra ngoài, Băng Hàn cũng không biết. Hắn còn tưởng nàng ta có nhã hứng ra ngoài nên còn nhờ nàng mua vài thứ đồ. Tưởng tượng khuôn mặt của hắn lúc biết được nữ nhi bảo bối được thả ra ngoài mà hắn không hề hay biết, nàng là rất thích thú.

Tại một nơi vắng vẻ, Băng Thiên Trúc nhìn Băng Băng, mắt thập phần không nỡ.

-Băng nhi, chim non lớn thì phải rời tổ. Ta biết sớm muộn sẽ có ngày ngươi rời đi. Ta cũng như ngươi phụ thân, không đành lòng. Nhưng năm xưa mẫu thân ngươi từng nói, nàng muốn ngươi tự do bay nhảy, cho dù chết cũng không hối hận, còn hơn mãi tại một chỗ, nhìn ra ngoài thế giới mà đau buồn. Ta để ngươi đi, không phải là không lo lắng. Ngươi phải hiểu, sớm ngày quay về. Đừng trách phụ thân ngươi giữ ngươi quá kỹ, vì hắn năm đó đưa được ngươi về Băng giới, thực rất khổ sở.

Băng Băng là nữ hài tử, sinh ly tử biệt chưa từng trải qua, sớm đã lệ rơi đầy mặt. Băng Thiên Trúc vỗ vai nàng.

-Hài tử, a di chưa đi hết đại lục, nhưng hiểu biết cũng được chút ít. Ngươi đã định đi đến chỗ nào chưa? Ta ít ra có thể chỉ cho ngươi một nơi an toàn.

Băng Băng lắc đầu.

-Đại lục rộng lớn, không cần lo không có chỗ đi. Dì Trúc, người không cần lo lắng, ta sớm đã tính toán cả rồi.

Băng Thiên Trúc nhíu mày một cái, vẻ mặt thể hiện không tin tưởng. Dù sao trước giờ Băng Băng vẫn luôn ngây ngốc trong Băng giới, không thể nào biết được thế giới bên ngoài.

Từ trong không gian bỗng nhiên vọng ra một giọng nói trầm đục không xác định được giới tính:

-Có bổn tọa đi bên cạnh, nha đầu này muốn có chuyện cũng không dễ.

Đi kèm theo giọng nói kia là một phần uy áp cường giả, dù là thánh giả như Băng Thiên Trúc vẫn cảm thấy một chút nặng nề. Nàng biết người này không tầm thường, nhưng lại sinh nghi ngờ. Người này tại sao lại tiếp cận Băng Băng?

Băng Băng nghe qua trong giọng nói có phần quen, đoán ra là Vĩ Thanh nên buột miệng kêu lên một tiếng “Sư phụ!”. Băng Thiên Trúc nghe thấy thì kinh nghi kêu lên một tiếng. Hóa ra người này sớm nhìn vừa mắt, thu Băng Băng làm đồ đệ. Được một cường giả như vậy thu làm đồ đệ, đây quả thật là phúc phần của Băng Băng. Đoán chừng việc nàng muốn rời khỏi tộc tu luyện, có tới tám phần là do người này gây ảnh hưởng.

Tuy trong lòng có nhiều suy nghĩ, nhưng Băng Thiên Trúc cũng không hỏi nhiều. Nàng gật đầu một cái.

Càng ở lâu càng quyến luyến, Tiểu Hỏa liền nhanh chóng hóa lớn. Biết không thể cứ mãi đứng đây, Băng Thiên Trúc cũng thúc giục nàng:

-Ngươi mau đi đi, bảo trọng!

Băng Băng gật đầu, quay người nhảy lên lưng Tiểu Hỏa, quay lại nhìn Băng Thiên Trúc. Băng Thiên Trúc nhìn nàng, gật đầu. Nàng vỗ lưng Tiểu Hỏa, nó cất cánh bay đi. Mắt thấy Tiểu Hỏa đã bay đi, thế nhưng Băng Thiên Trúc cứ đứng nhìn theo mãi tới khi nó khuất dạng rồi mới rời đi.

Tại trên lưng Tiểu Hỏa, Băng Băng đã sớm bình tĩnh lại. Vĩ Thanh hiện ra, nhìn về phía chân trời.

-Sư phụ, chúng ta nên đi đâu đây?

Vĩ Thanh nghe Băng Băng hỏi, trầm ngâm. Sau một hồi nàng ta lại nói:

-Tâm Lục rộng lớn, lấy tốc độ của Tiểu Vân cũng phải tốn vài ngày. Theo ta thấy, chúng ta cứ từ từ. A di đó của ngươi là người thông minh, hẳn sẽ dành vài ngày đi dạo, kéo dài thời gian cho phụ thân ngươi muộn một chút tìm ngươi. Đợi ngươi ra khỏi Tâm Lục, hắn muốn tìm cũng khó. Nếu như ta nhớ không nhầm, con đường ra khỏi Tâm Lục thì hướng Bắc là ít các thế lực tông phái nhất. Nhưng đã qua hơn vạn năm, ta cũng không nắm chắc, chúng ta cứ đi về hướng Bắc, còn lại thì tùy cơ ứng biến vậy.

Băng Băng gật gật đầu, Tiểu Hỏa vỗ cánh mấy cái, liền hướng phía Bắc bay đi.

Bay tới tận tối, Tiểu Họa chọn một nơi vắng vẻ đáp xuống, thu nhỏ lại quay về chỗ của nó trên Hoàng Kim Độc trâm. Băng Băng đi vào trong thành thị, trước tiên muốn tìm một tửu điếm nghỉ lại một đêm. Nàng chọn một cái bình thường tửu điếm không quá đông đúc, liền sau đó bước vào.

Tiểu nhị lại gần tiếp khách, Băng Băng chọn một vài món ăn qua loa rồi thuê một phòng. Tại trên phòng không đến nỗi chật chội, đầy đủ tiện nghi. Băng Băng cẩn thận đóng cửa, ngồi vào bàn xem xét đồ mà Băng Thiên Trúc đưa ra.

Băng Băng càng xem, khuôn mặt càng đặc sắc. Băng Thiên Trúc nàng ta làm hơi quá rồi. Trong nhẫn không gian, đan dược từ hạ cấp đến cao cấp thì không nói, dược liệu càng là không phải vấn đề lớn, nhưng là trong đó có không biết bao nhiêu thứ đồ vớ vẩn. Quần áo không thì thôi, rồi là muốn mang toàn bộ đồ dùng hàng ngày theo.

-Dì Trúc, người không cần quá tới mức thế này chứ?

Vĩ Thanh đối với đống đồ Băng Băng xem, cũng biết được, cười ha ha.

-Mặc kệ nó đi, hài tử. Vi sư thấy cũng không sao. Ngoài mấy thứ đó, ta thấy a di của ngươi cũng rất chu đáo, ngay cả da của huyễn hình thú dùng để thay đổi diện mạo cũng có một đống thế này.

Vĩ Thanh cầm trên tay một đống da, cười. Băng Băng bất đắc dĩ lắc đầu. Vĩ Thanh ngồi xuống ghế, nghịch vài thứ đồ vớ vẩn.

-A di của ngươi cẩn thận, ta cũng cần nói để ngươi đề phòng. Đống da của huyễn hình thú này nhiều lúc cũng rất hữu dụng. Đôi khi, ngươi cần thay đổi diện mạo để trốn kẻ thù, mà huyễn bi này chính là thứ đồ hữu ích nhất. Năm xưa vi sư nhờ một tấm huyễn hình bì mà thoát được một mạng, mới biết nó hữu dụng đến thế nào. Lại nói, có đổi hình dạng mà không đổi tên cũng như không. Tại bên ngoài không nói, ở Tâm Lục chữ Băng trong tên ngươi quá sức nổi tiếng. Sau này ra ngoài, nếu không phải là người quen biết hay tin tưởng được, ngươi cứ dùng tên của ta.

Băng Băng nghe Vĩ Thanh nói, nhíu mày.

-Sư phụ, tên của người, ta sao dùng được!?

Vĩ Thanh ha ha cười.

-Vi sư cái gì cũng có thể cho con, chẳng lẽ một cái tên cũng không cho được sao? Ta dù sao cũng là người đã chết, tên cũng chẳng phải thứ gì cần thiết. Hơn nữa, biết tên ta, ngoại trừ ngươi cũng chẳng có ai. Ngươi đem cái tên này, đi lên đỉnh đại lục, âu cũng là thứ ta muốn thấy.

Băng Băng không đáp lời, Vĩ Thanh càng là không lên tiếng. Trời về đêm, ánh trăng chiếu qua cửa sổ làm sáng cả căn phòng. Băng Băng ngồi nhớ, năm xưa mẫu thân Tư Yêu của nàng vẫn hay ngồi dưới trăng kể cho nàng và tỉ tỉ nghe chuyện của thế giới ngoài kia. Sau khi Tư Yêu chết, thi thoảng Băng Hàn nhìn ánh trăng tưởng niệm, vẫn thường kể chuyện năm xưa cùng nàng ta chu du.

Nữ hài tử lần đầu xa nhà, không khỏi cảm giác nhớ mong. Vì đêm không ngủ được, tới trưa khi Tiểu Hỏa cất cánh thì Băng Băng đã trên lưng nó ngủ gật. Vĩ Thanh không nỡ gọi nàng dậy, đành là đứng cùng Tiểu Hỏa một chút nói chuyện phiếm cùng xem xét xung quanh.

-Tiểu Vân, đi qua khu rừng kia đi. Đi qua đó gần hơn, tiện thể để Băng nhi xem qua một chút cái gì là rừng rậm.

Tiểu Hỏa nghe lời Vĩ Thanh, cũng không để ý lời Vĩ Thanh nói có chút vô lý khi Băng Băng đã từng tại trong Kỳ sơn đại sâm lâm kẹt lại một tháng mà cánh vỗ vỗ bay về phía khu rừng trước mặt.

Khi Băng Băng tỉnh lại thì đã tối. Nàng vội nhìn quanh.

Trên bầu trời đêm đen nhánh, một vầng trăng sáng nằm cô độc bên trên, ánh trăng nhàn nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng, soi sáng mặt đất.

Khu rừng rậm yên tĩnh, một đống lửa nhàn nhạt bốc lên, mang đến những tia sáng ấm áp trong đêm tối yên tĩnh.

Ngồi bên cạnh đống lửa, Vĩ Thanh nhàn hạ dựa vào cây cổ thụ, nhàm chán đùa giỡn đưa một khúc cây khô đang cháy huơ trên không trung. Bên cạnh nàng ta, Tiểu Hỏa đang vui đùa cùng đốm lửa.

Thấy Băng Băng đã dậy, Vĩ Thanh nhướn mắt nhạt giọng nói:

-Tiểu nha đầu ngươi cũng thật là hay, ngủ cả ngày. Mọi việc ngươi đều giao cho vi sư như vậy, không sợ sau này sẽ trở nên vô dụng sao?

Băng Băng nghe Vĩ Thanh nói, xấu hổ cúi đầu nói lí nhí:

-Sư phụ tại sao không gọi đệ tử dậy chứ!?

Vĩ Thanh vung tay làm cành cây trên tay tắt lửa, Tiểu Hỏa mất hứng ủ rũ chuyển qua chơi đùa với đống lửa. Băng Băng nhìn đống lửa, nhàm chán chống cằm.

-Sư phụ, chúng ta rốt cuộc là phải đi đâu đây?

Vĩ Thanh liếc nhìn Băng Băng, ánh lửa phản chiếu trong đáy mắt nàng. Nàng trầm ngâm.

-Ta cùng Tiểu Vân… Ách, Tiểu Hỏa đi qua một vòng chỗ này rồi. Theo ta nhớ mà nói, qua khỏi khu rừng này thì sẽ rời khỏi Tâm Lục. Thời gian chúng ta đi nhanh như vậy, a di của ngươi hẳn không ngờ tới, vẫn còn ít thời gian. Chỗ này cũng có nhiều ma thú, địa hình tương đối, tính ra ngươi có thể đi bộ hành qua đây, sẵn tiện tu luyện một chút cải thiện thêm sức mạnh thể chất. Ở trong hiểm địa, tiềm lực mới có thể bộc phát.

Băng Băng gật đầu. Dù sao cũng có Vĩ Thanh ở đây, nhất định tu luyện sẽ không có việc gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN