Minh Tinh Đại Tiểu Thư - 14. HK tiên sinh.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Minh Tinh Đại Tiểu Thư


14. HK tiên sinh.


-Mình đang ra truyện về Cố Cầm nha, nhưng mãi không được duyệt huhu. Nếu được duyệt thì các bạn qua đọc để biết thêm về kiếp trước của ẻm-

————-

Phim trường.

“Tất cả vào vị trí! Đạo cụ! Ánh sáng! Action!” Lâm đạo diễn hô to.

Cảnh 1.

Hoàng thượng qua đời, Thái tử Tiêu Viêm lên ngôi Hoàng Đế, lấy hiệu Tuyên. Lệnh các Vương gia, Thế tử từ đất phong, biên giới trở về chịu tang. Chiến Vương Tiêu Cảnh nghe tin Phụ hoàng qua đời liền cưỡi ngựa tức tốc không quản ngày đêm trở về.

Hết kì Quốc tang, Tiêu Cảnh lập tức xin Hoàng huynh trở về vùng biên giới hẻo lánh để tránh xảy ra nghi kị mưu phản. Nhưng vì triều đình chưa ổn định, Tuyên Đế bèn giữ chàng lại để thuận tiện thâu tóm quyền lực. Tiêu Cảnh là người hào sảng, nghe lời đề nghị của Tuyên Đế liền gật đầu đáp ứng. Có Tiêu Cảnh giúp sức chẳng mấy năm Tuyên Đế liền đứng vững, sát phạt vô số đại thần, chỉnh đốn lại triều chính. Thu mọi quyền lực về tay, hắn lập tức lấy lý do biên giới phía Nam có loạn mà đày Tiêu Cảnh đi.

Lần dẹp loạn này cũng phải mất 2 năm, chàng anh dũng trở lại Kinh Đô. Tuyên Đế nghe tin cho người mở yến tiệc chúc mừng chàng trở về. Trong buổi yến tiệc, Tiêu Cảnh gặp lại Vương Uyển, con gái nhà Thừa tướng – cũng là thanh mai trúc mã với chàng.

“A Cảnh, lâu rồi không gặp. Ngươi gầy đi nhiều rồi …” Giọng nói Vương Uyển hơi run, có xúc động, có nghẹn ngào.

Tiêu Cảnh không biểu cảm nhìn nàng, cầm chén rượu tiếp tục uống.

Vương Uyển tức giận nói nhỏ : “Sao Viêm ca ca có thể đày ngươi ra nơi biên cương đó chứ!??”.

Tiêu Cảnh khẽ cau mày, lạnh lùng quở trách : “Tiểu Uyển, ngươi càng ngày càng không hiểu chuyện. Tai vách mạch rừng, để người vô tâm nghe được không sao, nếu để người hữu tâm nghe được ngươi hẳn chết không chỗ chôn.”

Vương Uyển cười khúc khích nói : “A Cảnh, đây là ngươi đang lo cho ta sao?”

Tiêu Cảnh không để ý nàng nữa, đứng dậy rời khỏi yến tiệc. Vương Uyển cũng lẽo đẽo theo sau, vừa đi được vài bước liền có cung nhân chắn đường. Nàng trừng mắt quát :

“Ngươi thật to gan, có biết ta là ai không mà dám ngáng đường?”

Cung nhân kia run lên như cầy sấy, lắp bắp nói :

“Là, là Hoàng thượng cho gọi người.”

Vương Uyển nghi hoặc, quay lại nhìn người đang ngồi trên bảo toạ. Bất đắc dĩ đành tiến về phía hắn.

Tuyên Đế vẫy tay gọi nàng : “Uyển Uyển, mau đến đây ngồi cạnh ta.”

Vương Uyển liền ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn, khẽ nói : “Viêm ca, không thể lần nào huynh cũng bảo muội ngồi đây được. Đây là ghế của bậc Mẫu nghi thiên hạ a.”

Tuyên Đế xoa đầu nàng, nở nụ cười : “Một năm nữa là hết ba năm đạo hiếu, lúc đấy nàng có nguyện ý gả cho ta?”

Vương Uyển kinh ngạc nhìn hắn, phản ứng xong, nàng liền lắc đầu, ương ngạnh nói : “Muội muốn gả cho A Cảnh, muội muốn làm Chiến Vương Phi.”

Tuyên Đế cười khổ.

“Cắt” Lâm đạo diễn hô to.

Tôi mệt mỏi ngả người ra ghế Phượng. Quả là ghế của Hoàng Hậu có khác, ngồi thật sướng. Mùa hè ngồi ghế này sẽ rất mát mông a.

Lý Diễm khẽ cười, đưa tôi một chai nước : “Cô diễn không tệ. Bộ phim đầu tiên của tôi diễn cũng là do Lâm đạo quay. Lão già này rất khó tính, tôi cũng từng ăn không ít hành, một cảnh phải NG mấy chục lần, đến bao giờ lão vừa ý mới chuyển sang cảnh tiếp. Mà cô, ngay cảnh đầu tiên đã phải đối diễn với hai ảnh đế mà không bị NG, chứng tỏ cô cũng rất có thiên phú.”

Tôi ngượng ngùng sờ mũi, cái này là công của Cố Cầm a. Em ấy phân tích cho tôi rất kĩ, chỗ nào không hiểu liền diễn thử cho tôi xem, làm tôi cũng vỡ ra rất nhiều cái. Có khi nào kiếp trước con bé đã nhận giải Ảnh hậu??? Ý nghĩ như vậy hù tôi suýt té ghế. (Hihi, chị đoán đúng rồi đó).

Hôm nay tôi chỉ có mỗi cảnh quay này, cảnh 2 và cảnh 3 đều là cuộc hội ngộ của nam nữ chính. Cảnh 3 có phân đoạn của Lệ Chân công chúa nên tôi ở lại chờ Cố Cầm diễn xong rồi cùng đi ăn.

——–

Cảnh 3.

“Công chúa, công chúa! Người đừng chạy a kẻo ngã đó.” Đám cung nhân hớt hải chạy theo.

Công chúa liền xoay người hung dữ nói : “Câm mồm, ồn ào chết đi được! Có tin bổn cung cắt lưỡi từng tên cẩu nô tài các ngươi không? Còn không ngậm miệng cho bổn cung!”

Đám nô tài không dám hé mồm, ngoan ngoãn cúi đầu. Lệ Chân công chúa nhíu mày, hỏi : “Tiểu Thuý, A Uyển đâu?”

Tiểu Thuý được điểm tên liền giật mình, run run nói : “Vương tiểu thư đang bị Hoàng thượng giữ chân ạ”.

Lệ Chân buồn rầu, hỏi :

“Dương Nhiễm đâu?”

“Trạng Nguyên đại nhân đang đi tìm ai đó rồi ạ” Tiểu Thuý lí nhí nói.

Lệ Chân nghiến răng rít : “Hắn đi tìm con tiện nhân họ Nhiếp chứ ai. Thế Cảnh ca đâu rồi?”

“Chiến Vương đang ngắm hoa sen ở Liên Các ạ.”

“Đi Liên Các.” Lệ Chân công chúa dậm chân, bất đắc dĩ đi làm phiền Tiêu Cảnh.

Liên Các.

“Chiến Vương điện hạ, canh giờ đã muộn, Khuynh Thành mạn phép về trước, kẻo sợ mẫu thân lại lo lắng.” Nhiếp Khuynh Thành thi lễ từ biệt Tiêu Cảnh.

“Nhiếp tiểu thư đi thong thả…”

“Dừng lại, con tiện tì kia! Ai cho ngươi ở đây?” Giọng nói chua ngoa của Lệ Chân công chúa vang lên, đánh gáy lời nói của Tiêu Cảnh.

“Công chúa!??” Nhiếp Khuynh Thành kinh hô, sợ hãi lùi ra sau.

Tiêu Cảnh cau mày khẽ quát : “Tiểu Nguyệt, không được vô lễ.”

Lệ Chân công chúa trừng mắt nhìn chàng : “Huynh dám mắng muội vì con tiện nhân này? Hahaha, đàn ông các người đều bị ả ta mê hoặc đến điên rồi. Hết Dương Nhiễm lại đến Cảnh ca, tiện nhân nhà ngươi có khác gì kĩ nữ không?”

“Chát” Mọi người kinh hô

Tiêu Nguyệt không thể tin được nhìn Tiêu Cảnh. Chàng chỉ lạnh lùng nói :

“Mau xin lỗi Nhiếp tiểu thư, muội đừng có mà vô pháp vô thiên”.

Lệ Chân công chúa đưa tay lên lau nước mắt, không nói gì quay người chạy đi mất. Tiêu Cảnh bất đắc dĩ thở dài :

“Ta thay mặt con bé xin lỗi Nhiếp tiểu thư.”

Nhiếp Khuynh Thành mỉm cười lắc đầu : “Khuynh Thành không dám nhận lời xin lỗi này của điện hạ đâu, không bằng hôm nào ngài mời ta một bữa”.

Tiêu Cảnh gật đầu.

“Cắt”

Lâm đạo diễn vỗ tay khen ngợi : “Ngày đầu tiên quay phim quá thuận lợi, không NG lần nào làm tôi rất kinh ngạc. Các diễn viên hợp tác rất ăn ý. Đối với hai diễn viên mới là Thẩm Mạn và Cố Cầm tôi không có lời nào để chê bai cả, đặc biệt là Cố Cầm, cô làm tôi có cảm giác như đang làm việc cùng diễn viên gạo cội vậy. Mong các cô giữ vững tinh thần như này. Giải tán.”

Tôi quay sang nhìn Cố Cầm, con bé không có vẻ gì là mừng rỡ trước lời khen ngợi của Lâm đạo diễn, mà kéo tay tôi đi về phía Kim Sách.

Chúng tôi đi nhậu mực nướng rồi về khách sạn Lâu Lan.

———–

Phòng 102.

Tôi tắm rửa thay quần áo rồi bò lên giường định đánh một giấc thì điện thoại “Ting” “Ting” vài tiếng. Giờ này ai còn nhắn tin a?

Cuộc trò chuyện trong *Chân giò hầm tương*

Thịt ba chỉ : ‘Bảo bối, con lặn đi đâu rồi?’

Thịt lợn nái : ‘Mẹ nghe Dương Tử Trần nói con đi du lịch Hoành Điếm?’

Thịt nạc vai : ‘Chị bảo quản gia méc ba mẹ là em đi chơi sao? Cái đồ độc ác *phẫn nộ*’

Thịt lợn nái : ‘Câm mồm, mẹ bảo chép xong 100 bản gia pháp mới được onl cơ mà.’

Thịt ba chỉ : ‘Con nói ai là đồ độc ác thế? Điều thứ nhất trong gia pháp là gì?’

Thịt nạc vai : ‘Trong nhà mami và chị hai là to nhất’.

Thịt ba chỉ *gật gật* ‘Điều thứ 2?’

Thịt nạc vai : ‘Không được mắng hay cãi mami và chị hai’.

Thịt lợn nái *cười lớn*

-Bạn đã seen đ** rep-

-Bạn đã rời khỏi cuộc trò chuyện trong *Chân giò hầm tương*-

Trán tôi đầy hắc tuyến, thật mệt mỏi với gia đình này a.

“Ting”

Lại nhắn? Tôi mở mắt liếc qua màn hình điện thoại. A? Nick name ‘HK tiên sinh’ gửi lời mời kết bạn? Đang suy tư không biết là ai thì tôi lỡ

ấn *Chấp nhận*.

“Ting” tin nhắn được gửi đến từ ‘HK tiên sinh’

HK tiên sinh : ‘Mấy hôm nay tôi bận đi công tác, em còn chưa làm nghĩa vụ của người bị bao nuôi đâu *mỉm cười*’

Tôi : “???” Cljt!?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN