Minh Tinh Đại Tiểu Thư - 15. Chó cắn.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Minh Tinh Đại Tiểu Thư


15. Chó cắn.


Tôi ngồi bật dậy, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tán không sót một mảnh nào, nhìn trằn trọc vào cái điện thoại. Không lẽ mình sinh ảo giác? Tôi đưa tay lên dụi mắt, không phải ảo giác a.

“…” Tin nhắn này không phải của Hàn Kiêu chứ? Hắn vẫn chưa buông tha tôi sao? Thật phiền phức…

TM cô nương : ‘Anh là ai?’

HK tiên sinh : ‘Kim chủ của em’

Hắn, hắn vậy mà thật sự là Hàn Kiêu!!!

TM cô nương : ‘Tôi bán nghệ chứ không bán thân.’

HK tiên sinh : ‘Không phải em rất thích người bạn giường đẹp trai sao?’

TM cô nương : ‘…’ Đây gọi là bê đá đập chân mình a.

-TM cô nương đã thoát khỏi cuộc trò chuyện-

Tôi buồn rầu nhìn cái điện thoại, có nên đập nó cho đỡ buồn không nhỉ? Suy nghĩ miên man cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi.

————–

Sáng sớm.

Tôi bị Cố Cầm lôi từ trong chăn ra, cưỡng ép ăn sáng, chải đầu. Tôi vừa đi vừa làu bàu, không tình nguyện đến phim trường :

“Mới 4h sáng đã bắt đầu diễn? Lâm đạo này cũng thật biết cách làm khó người khác…”.

Phim trường.

Lâm đạo diễn cả người hăng hái nói to : “Mọi người giữ vững tinh thần như hôm qua nha.”

Kết quả là chúng tôi diễn đến trưa cũng không xong một cảnh, người duy nhất không bị mắng có lẽ là Cố Cầm. Còn Bạch Chỉ thì ngược lại, Lâm lão chửi cô ta nhiều nhất, liên tục NG, làm cô ta mặt mày cũng muốn u ám, trợ lí đứng một bên sợ hãi không dám thở mạnh. Nghỉ trưa xong chúng tôi tiếp tục bị Lâm đạo diễn hành hạ, mãi đến chập tối miễn cưỡng hoàn thành hết cảnh 4 mới thả chúng tôi đi.

—————–

Hai tháng sau.

“Chuẩn bị cảnh 126” Vẫn là giọng nói ám ảnh của Lâm đạo diễn. Giọng nói đáng sợ đến nỗi tôi đặt để làm chuông báo thức, kêu một tiếng tôi liền theo bản năng bật dậy, không dám chậm trễ (Cười ị kakaka).

Tôi nhắm mắt lại, quỳ xuống, túm lấy vạt áo Giang Hoài.

“Action”.

“Vương gia, chàng đừng đi được không? Nhiếp Khuynh Thành nàng ta sảy thai thì thiếp cũng sảy thai a. Sao chàng có thể quan tâm tới mình nàng ta chứ? Con của ta cũng chính là con của chàng, con của nàng ta đâu phải con của chàng chứ??? Chẳng lẽ… Tiêu Cảnhhhhh, chàng nhìn ta a, chàng mau nhìn ta. Nói đi, hãy nói cho thiếp nghe rằng những điều thiếp nghĩ không phải là sự thật đi. Chàng mau nói đi!!!” Vương Uyển đau đớn gào lên.

Tiêu Cảnh thương hại nhìn Vương Uyển, hắn cúi người xuống đỡ nàng. Vương Uyển đã không rõ thần trí, nàng hất tay hắn ra gằn từng chữ :

“Tiêu Cảnh, chàng có biết chàng làm như vậy là có lỗi với Viêm ca, có lỗi với thiếp không? Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy mà chàng cũng làm ra, ra ngoài, đi ra ngoài, mau cút ra ngoài!!!”

Tiêu Cảnh biết mình nói gì cũng vô dụng đành gọi người vào trông chừng nàng. Hắn vừa ra khỏi, tiếng sứ vỡ liên tục được vang lên, chân hắn khựng lại, vì trước cửa là Tiêu Nguyệt? Muội ấy đã nghe thấy hết những chuyện vừa rồi?

Tiêu Nguyệt đã kết hôn với Dương Nhiễm (Vân Mặc đóng) cuộc sống cũng không mấy hạnh phúc.

Tiêu Nguyệt lạnh lùng nhìn Tiêu Cảnh, không nói gì, lướt qua hắn.

“Lệ Chân công chúa, người đừng bước vào, Vương Phi thần trí mơ hồ, sẽ đả thương đến người…” một cung nhân lên tiếng ngăn cản.

Tiêu Nguyệt gầm nhẹ : “Cút ra cho bổn cung.”

Đám cung nhân không biết phải làm sao ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Cảnh, hắn gật đầu cho phép, mọi người liền lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

“A Uyển, là muội, Tiểu Nguyệt xinh đẹp của tỷ đây. Nhìn muội a, mau nhìn muội…” Tiêu Nguyệt đỏ vành mắt đỡ lấy Vương Uyển.

Vương Uyển lúc này tóc tai đã bù xù, y phục xộc xệch chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt dần lấy lại tiêu cự. Nhìn thấy trước mắt mình là Tiêu Nguyệt nàng liền oà khóc thất thanh. Có lẽ vẻ yếu đuối này chỉ lộ ra trước khuê mật duy nhất của mình. Tiêu Nguyệt ôm lấy bờ vai run rẩy của Vương Uyển, nhẹ nhàng vỗ về, nghiến răng nói :

“Muội nhất định sẽ không tha cho con tiện nhân kia”.

Mọi người vây xem vẫn đang trong trạng thái khóc lóc chợt nghe thấy tiếng “Cắt” của Lâm đạo diễn, liền hoảng hồn thoát khỏi câu chuyện. (Lâm đạo diễn thật biết cách làm người ta tắt nứng mà :)).

Lâm đạo diễn hung dữ nhìn nhân viên xung quanh quát : “Còn không mau giải tán”.

Xong quay lại nhìn tôi và Cố Cầm hơi suy tư. Lòng tôi liền run lên, không phải lão định bắt chúng tôi diễn lại chứ? May mà Lâm đạo diễn không nói gì nhiều, chỉ bảo chúng tôi chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.

‘Ting’ tôi vừa đặt mông ngồi xuống thì điện thoại nhận tin nhắn.

HK tiên sinh : ‘Lát tôi sẽ bay qua đấy, nhớ chuẩn bị cơm cho tôi.’

Tôi nhắn ‘Ừ ‘ một tiếng.

Lại nói hai tháng nay hắn cứ bay qua bay lại như vậy tôi cũng quen với sự hiện diện của hắn rồi. Ngoại trừ việc lên giường ra thì những cái khác tôi đều đáp ứng hắn.

—————

Khách sạn Lâu Lan.

Phòng tổng thống.

Cạch, tôi mở cửa nhẹ nhàng bước vào. Hình như hắn vẫn chưa về. Tôi vào bếp mở tủ lạnh, suy nghĩ một lúc xem nấu gì, rồi thành thạo đem xoong chảo ra đặt lên bếp.

Tầm 8h tối Hàn Kiêu mới mở cửa vào, hắn mệt mỏi vứt cặp xuống ghế sofa, đưa tay lên tháo cà vạt. Tôi đem đồ ăn từ trong bếp ra đặt lên bàn, nói :

“Cơm của anh đấy, tôi về trước.”

Hàn Kiêu giữ lấy tay tôi, tôi nghi hoặc quay người lại hắn liền cúi xuống hôn một cái. Tôi giật bắn mình, liên tục lùi lại phía sau, lắp bắp :

“Không phải đã nói là tôi không bán thân sao? Anh, anh cái đồ lưu manh này nữa!!!”.

Hàn Kiêu bật cười, hắn day trán nói : “Được rồi, là do tôi lưu manh. Bây giờ em ăn hết chỗ thức ăn này đi, tôi muốn nhìn dáng vẻ em ăn, không ăn hết thì chúng ta giải liền quyết trên giường.”

Tôi “…” Cái tên cầm thú này.

Tôi vừa ăn vừa khóc thầm trong lòng, khoản nợ này tôi đã nhớ, nhất định sau này sẽ hoàn trả cho anh. Lúc tôi ăn xong thì Hàn Kiêu đã lăn ra ngủ trên ghế sofa, không biết hôm nay hắn gặp chuyện gì mà mệt mỏi như vậy. Tôi mở tủ lấy chăn ra đắp cho hắn. Lần đầu tôi thấy dáng vẻ của hắn khi ngủ, không lạnh lùng bá đạo, không đáng sợ doạ người, rất an tĩnh, ấm áp. Tim tôi bỗng dưng lỡ một nhịp…

————

Phòng 102.

Cố Cầm đánh răng chuẩn bị đi ngủ thì thấy tôi về. Con bé tò mò hỏi : “Sao chị về muộn vậy? Ah, môi chị?”.

Tôi vô thức sờ lên môi, ngượng ngùng nói : “Vô tình bị chó cắn.”

Cố Cầm : “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN