Minh Tinh Đại Tiểu Thư - 16. Hoàn thiện vai diễn.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Minh Tinh Đại Tiểu Thư


16. Hoàn thiện vai diễn.


Sinh hoạt thường nhật của tôi cứ đều đặn trôi, chẳng mấy chốc đã gần cuối năm. Vai diễn của tôi cũng sắp hoàn thành. Hôm nay là cảnh cuối của Vương Uyển, tôi liên tục bị NG, ăn mắng không biết bao nhiêu lần nhưng không nhập được vai diễn.

Lâm đạo diễn cho tôi nghỉ ngơi 15′ để lấy cảm hứng, tôi liền đi dạo quanh phim trường để hít thở không khí. Lâm lão này khó tính cũng phải gọi bằng cụ, một lỗi nhỏ cũng bắt tôi phải diễn đến khi vừa ý lão. Tôi ngán ngẩm thở dài, vừa ngẩng đầu lên thì đụng trúng Vân Mạc. Tôi đau đớn đỡ cái mũi, ai oán nhìn hắn. Vân Mạc bật cười, nói :

“Em va vào anh, anh còn chưa tính tội em, em giận dỗi anh cái gì chứ?”.

Tôi bĩu môi định đánh cho hắn một cái thì nhìn thấy Hàn Kiêu đang tiến về phía này. Tay tôi liền khựng lại, vòng lên đầu gãi gãi, cười trừ nhìn hắn. Cái tên Hàn Kiêu này rất hay ghen, chỉ cần đối tượng là giống đực hắn liền bắt tôi cách xa một mét, đặc biệt không cho phép đụng chạm thân thể. Mỗi lần tôi không vâng lời hắn liền hôn tôi một cái. Rất đáng sợ a!!!

Vân Mạc nhìn Hàn Kiêu xong lại nhìn tôi như có điều suy nghĩ, rồi lấy lí do lập tức rời khỏi. Đúng là anh em cây khế!!! Tôi rủa thầm, tức giận nhìn bóng lưng chuồn nhanh như thỏ của Vân Mạc.

“Em đây là đang lưu luyến hắn ư? Vậy, mau đuổi theo hắn a” Giọng nói khàn khàn mang vẻ tùy ý vang lên bên tai tôi.

“Anh đang ghen sao?” Tôi trêu trọc nhìn Hàn Kiêu. Không hiểu sao chỉ cần tôi nhắc đến từ ‘ghen’ là tai Hàn Kiêu lại đặc biệt đỏ lên mặc kệ mặt hắn có lạnh lẽo thế nào chăng nữa. Phản ứng này…cũng quá đáng yêu rồi! Tôi sung sướng nhìn hắn.

Quả nhiên tai Hàn Kiêu lập tức đỏ lên, hắn cũng thấy rất mất mặt a, nhưng cấu tạo sinh lý không theo ý hắn thì biết làm sao. Hàn Kiêu quay mặt đi, hắng giọng nói :

“Tôi mới không ghen! Đàn ông sao lại ghen vớ ghen vẩn chứ. Được rồi, tôi đi tìm Lâm đạo diễn đây.”

Vệ Lâm giơ ngón cái lên trước mặt tôi, đôi mắt đầy vẻ ngưỡng mộ rồi đuổi theo Hàn Kiêu. Tôi khẽ cười quay người đi. Cố Cầm bỗng xuất hiện trước mắt tôi làm tôi giật mình lùi lại đỡ ngực.

“Tiểu Cầm, lần sau đừng tự dưng đứng sau chị nữa. Thật là hú hồn chim én…”.

Cố Cầm cười khúc khích gật đầu, lại gần tôi nói nhỏ :

“Chị bắt đầu thích Hàn thiếu rồi đúng không? Sau khi kết hôn hai người còn có hai đứa c…”.

Tôi nhanh tay bịt miệng con bé lại, xấu hổ nói :

“Còn nói vớ vẩn nữa là chị liền cắt lưỡi em treo trần nhà đấy.”

Cố Cầm ngoan ngoãn gật đầu nhưng con bé vẫn cười híp mắt lại. Tôi đau khổ đỡ trán…

————–

Sau khi tâm trạng đã khá hơn tôi về phía đoàn làm phim tìm Lâm đạo diễn xin lão cho quay lại cảnh vừa nãy. Lâm đạo diễn nghiêm túc nhìn tôi nói :

“Dương Mạn, cô diễn cảnh đó không tồi nhưng tôi thấy cô không thoát ra được khỏi kịch bản. Thứ tôi muốn là cảm xúc chân thật trước khi chết của Vương Uyển chứ không phải là vài ba thứ cảm xúc đau đớn tuyệt vọng thông thường. Cô hãy tự đặt ra câu hỏi và cảm nhận tâm trạng của nàng ấy đi.”

Tôi im lặng, trầm tư suy nghĩ, sau một hồi gật đầu nhìn Lâm đạo diễn. Lão lập tức hô hào chuẩn bị. Hàn Kiêu tiếp tục uống trà, ngồi một bên nhàn nhã nhìn đoàn phim bận rộn đi lại. Vệ Lâm không có gì làm liền tham gia phụ giúp chúng tôi.

“Ánh sáng, chuẩn bị, Action!”

Phượng Tê Cung.

Vương Uyển nằm ngả ra ghế quý phi. Thơ thẩn nhìn bức tranh sơn dầu trước mặt. Mắt nàng rũ xuống, đôi môi nỉ non khẽ mấp máy :

“Đây là bức tranh phụ thân tặng cho ta năm mười tuổi, ta rất thích, người tự tay vẽ nó cho ta. Ta là đứa con mà người yêu nhất…Vì ta, mà phụ thân phải đi đến kết cục này…cũng vì ta. Quế mama, ta thật vô dụng phải không? …”

Quế mama lấy tay lau nước mắt, đáp : “Không phải đâu tiểu thư. Tất cả là do Hoàng thượng bội ước với nhà họ Vương, người đừng tự trách mình nữa.”

Vương Uyển cười, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống, nàng nhắm mắt lại, nói nhỏ :

“Tiêu Cảnh, là người mà ta yêu cả đời, là phu quân ta, cũng là kẻ sát nhân giết 108 mạng nhà họ Vương. Sao hắn không giết luôn ta đi, lập ta làm Hậu cũng chỉ để lấy tiếng thơm mà thôi. Có lẽ, ta là vị Hoàng Hậu thê thảm nhất trong lịch sử. Hahaha…”

“Hoàng, Hoàng thượng…” Quế mama bỗng quỳ sụp xuống. Vương Uyển ngừng cười nhìn ra phía cửa lớn. Nàng lau nước mắt, vô cảm nhìn Tiêu Cảnh, mỉa mai nói :

“Không biết Hoàng thượng đại giá quang lâm, nô tì không thể từ xa tiếp đón.”

Quế mama lo lắng nói nhỏ : “Tiểu thư, người mau thi lễ a”.

Vương Uyển không để ý tới lời nói của Quế mama, vẫn bình thản ngồi trên ghế. Tiêu Cảnh lạnh lẽo tiến lại gần, bóp cổ Vương Uyển.

“!!!” Mọi người kinh hô.

Quế mama liên tục đập đầu xuống sàn, cầu khẩn nói : “Xin Hoàng thượng bỏ qua cho nương nương, nương nương nhất thời không hiểu chuyện mong người bỏ qua cho nương nương. Hoàng đế bệ hạ…xin người…”

Tiêu Cảnh thả tay, Vương Uyển liền ngã xuống sàn thở dốc. Hắn không để ý nàng quay người nói : “Quách Từ, mau đọc thánh chỉ”

Quách công công nhận lệnh, mở thánh chỉ, hắng giọng nói :

“Năm thứ ba Hán Thành Đế.

Hoàng Đế chiếu viết : Vương thị trời sinh tính tình kiêu căng, không phẩm giá, không đoan chính, tâm tư độc ác, hãm hại vô số cung phi, lại còn là con của tội thần, Trẫm nể công trong quá khứ của Vương thừa tướng nên đã nhiều lần cho qua nhưng Vương thị được bước lấn tới, làm ra bao nhiêu tội tày đình, trời đất không thể dung. Nay tước Hậu Vị, ban nàng rượu độc.

Khâm thử”.

Vương Uyển như cũ không đổi sắc, chỉ cúi người đỡ Quế mama đang sợ hãi quá độ mà ngất xỉu. Nàng đặt Quế mama xuống ghế, lạnh lùng nói : “Rượu của bổn cung đâu?”

Đám cung nhân chậm rãi bưng lên. Vương Uyển cầm bát nước, cười thê lương, cho lên môi, một hơi uống sạch. Nàng ưu nhã đặt bát xuống, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh, run run nói : “Sau này, không thể ở bên chàng nữa rồi. Cuối cùng thì…chàng cũng như ước nguyện thoát khỏi ta. Mong rằng kiếp sau, chúng ta, không gặp gỡ…Tạm biệt chàng…tạm biệt người ta yêu… Phụ thân, mẫu thân, Viêm ca ca…” Vương Uyển dứt lời liền ngã xuống, 3000 sợi tóc đen nhánh tán khắp sàn, che đi khuôn mặt xinh đẹp. Tiêu Cảnh thở dài ngồi xổm xuống, bế Vương Uyển lên, đi vào nội điện, đặt nàng trên giường rồi ra lệnh cho các cung nhân :

“Chuẩn bị Quốc tang!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN