Minh Tinh Đại Tiểu Thư
17. Công ty Ánh Sao.
Trên máy bay.
“??? Sao anh lại ở đây?” Tôi tròn xoe mắt nhìn Hàn Kiêu.
“Sao tôi lại không thể ở đây?” Hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh tôi.
“…” Đúng là âm hồn bất tán mà.
Tôi đeo tai nghe lên, nhắm mắt không để ý đến Hàn Kiêu nữa thì một lúc sau thấy vai mình nặng trĩu. Tôi mở mắt nhíu mày quay sang nhìn hắn định mắng thì thấy hắn đã ngủ thiếp trên vai tôi.
Haiz, bổn tiểu thư đại nhân đại lượng không chấp anh. Nghĩ vậy tôi lại nhắm mắt dưỡng thần.
Vệ Lâm ngồi hàng ghế đối diện, lắc đầu thở dài :
“Boss lại làm ra cái hạ sách này cũng thật là…”. Vừa nói Vệ Lâm liền cảm nhận được một đạo ánh mắt lạnh lẽo đang bắn về phía mình. Hắn toát mồ hôi hột, nuốt nước miếng nghĩ thầm : ‘Chắc không phải là boss nghe thấy rồi chứ?’ TvT.
————–
Bắc Kinh.
Xuống sân bay tôi liền từ biệt Hàn Kiêu và Vệ Lâm để bắt taxi về Thẩm gia. Hàn Kiêu có vẻ không tình nguyện lắm, nhưng chỉ nhắc nhở tôi nhớ liên lạc hắn rồi cùng Vệ Lâm quay lại sân bay đặt vé đi Paris.
Tôi giật giật khoé miệng nhìn Hàn Kiêu : “…” Hắn không trực tiếp bay sang đấy đi, còn cùng tôi một chuyến về Bắc Kinh nữa. Đúng là kẻ quái thai. (Nỗi lòng của nam 9 bao giờ chị mới thấu ( ̄▽ ̄;)? ).
Thẩm gia.
Đại sảnh nhà chính.
Tôi vừa bước vào, vô số đôi mắt bắn về phía tôi. Lòng tôi liền rung lên một dự cảm bất hảo. Quả nhiên…
Ba mẹ Thẩm lạnh mặt, Thẩm Tiêu Niên thì cười vui sướng khi người gặp hoạ, Triệu quản gia và vú Dung lắc đầu nhìn tôi. Tôi cố nặn ra một nụ cười, hoà ái nói :
“Papa, mama hảo. Tiểu Niên hảo. Triệu bá bá và vú Dung hảo. Con có mang quà về cho mọi người đây…”
Tôi chưa dứt lời thì “Cách” tiếng sứ va chạm xuống bàn, nghe vô cùng vang dội. Tôi im bặt, không dám thở mạnh.
Mẹ Thẩm liếc tôi không vui nói : “Tử Trần bảo con đi du lịch Hoành Điếm. Nhưng biệt tích hơn 3 tháng, bố con lo lắng mới sai người đến Hoành Điếm tìm. Ah? Con cũng thật giỏi, sau lưng dấu chúng ta đi làm diễn viên. Con bắt đầu vô pháp vô thiên rồi Thẩm Mạn.”
Tôi lắc đầu vội xua tay định nói thì Tiểu Niên đổ thêm dầu vào lửa :
“Ba mẹ, làm diễn viên phải tiếp xúc thân mật với rất nhiều người. Còn có cả cảnh nóng a.”
Nghe vậy ba mẹ Thẩm liền sạm mặt. Tôi trừng mắt nhìn Tiểu Niên, trong lòng khóc thầm không dứt.
Tiểu Niên không có ý định tha cho tôi, tiếp tục mở miệng nói : “Papa, tình báo nói rằng chị lấy tên Dương Mạn nha. Rõ ràng là không ưa họ Thẩm chúng ta.”
Thẩm papa tức giận nhìn tôi, tôi liền biết hôm nay là tận thế của mình rồi. Tôi cười hề hề chặn mồm Tiểu Niên, nói : “Haha, không phải là do họ Thẩm rất dễ chú ý sao? Con chỉ là muốn cho mọi người bất ngờ thôi.”
Mẹ Thẩm hừ lạnh một tiếng : “Nghe nói, con đã gặp đứa con gái họ Cố đó?”
Da đầu tôi run lên, lí nhí đáp : “Vâng, con bé rất tốt.”
Mẹ Thẩm trầm mặc không nói gì, đứng lên kéo ba Thẩm về phòng. Tiểu Niên thấy vậy cũng tự giác cút xéo. Tôi túm lấy áo thằng bé *mỉm cười*
“Thẩm Tiêu Niên, lâu rồi không gặp, không bằng chúng ta ngồi đây hàn huyên tâm sự.”
Tiểu Niên sợ hãi, lắp bắp nói : “Em, em còn rất nhiều bài tập chưa làm. Khi, khi khác chúng ta tâm sự được không?”
Tôi xoa đầu thằng bé, dịu dàng nói : “Đương nhiên là không rồi.”
“Aaaaa. Triệu bá bá, vú Dung, hai người mau cứu con…..” Tiểu Niên đau đớn gào to.
—————
Cốc cốc. Tôi gõ cửa thư phòng.
“Vào đi.” Giọng nói uy nghiêm vang lên.
Cạch, tôi mở cửa.
“Papa, là con.”
Thẩm papa đang phê chuẩn báo cáo liền ngẩng đầu nhìn. Tôi lại gần bóp vai cho ông, cả hai đều không nói gì. Phê duyệt xong công văn, Thẩm papa bảo tôi cùng ông ra vườn dạo. Tôi vâng lời đứng lên ra khỏi phòng.
Ngoài vườn gió thổi nhẹ, tôi lấy cái áo từ người hầu đi theo, khoác lên cho Thẩm papa, ông cười nhìn tôi, hoài niệm nói :
“Nhớ hồi bé khi mới đến Thẩm gia, con vẫn chỉ là một nha đầu 6 tuổi, chớp mắt 12 năm đã trôi qua….Tiểu Mạn à, papa không còn nhiều thời gian nữa, những năm cuối ta chỉ muốn cùng mẹ con thực hiện lời hứa cùng nhau chu du bốn bể năm châu. Đưa bà ấy đi ăn những món ngon thiên hạ, khám phá hết mọi miền thiên nhiên…”
“Papa…”
Thẩm papa khẽ vuốt tóc tôi tiếp tục nói : “Tiểu Mạn, con là do ta một tay dạy dỗ lên, những thứ cần học cũng đã học hết rồi. Papa dự định nửa năm nữa khi qua sinh nhật con sẽ đi. Tiểu Niên nó còn quá nhỏ để gánh vác, lúc đấy Thẩm thị lại phải nhờ con rồi.”
Tôi gạt nước mắt nói :
“Papa, người là kẻ lừa đảo. Người nói với con sẽ sống lâu trăm tuổi, sẽ cho con một gia đình hạnh phúc, sẽ phát triển Thẩm thị mạnh mẽ để làm hậu thuận cho con. Bây giờ người và mami lại đi trước để lại Thẩm thị cho con gồng gánh sao? Người là kẻ lừa đảo,…”
Tôi ôm mặt ngồi xổm xuống khóc lóc.
Hai năm trước, Thẩm gia chủ bị người ta ám sát, tuy qua khỏi nhưng độc tố bám thân. Thẩm gia bí mật mời những danh y hàng đầu thế giới về chữa nhưng họ đều lắc đầu bó tay. Họ chẩn đoán và tổng kết rằng ông sống không quá 5 năm. Mẹ tôi vì chuyện này mà một đêm liền bạc đầu.
Thẩm papa cúi người ôm lấy tôi vỗ về nói : “Tiểu Mạn, con gái yêu của ta, đã đến lúc mà con phải trưởng thành, thoát khỏi sự bao bọc của gia đình rồi.”
—————-
Sáng hôm sau tôi trở về phòng trọ. Không biết tối qua ba mẹ Thẩm thương lượng với nhau thế nào nhưng cuối cùng cũng đồng ý cho tôi trở thành diễn viên, tất nhiên là hứa sẽ không nhúng tay vào công việc của tôi. Có điều người đại diện và trợ lý sẽ do ba mẹ tôi chọn.
Công ty giải trí Ánh Sao.
Tôi ngửa đầu ngắm toà cao ốc này, đây sẽ là công ty trực thuộc quản lí của tôi. Dù sao diễn viên cũng nên có công ty quản lí để lấy tài nguyên cũng như bảo vệ trước dư luận của truyền thông. Mà Ánh Sao là công ty giải trí lớn nhất, tốt nhất, lại thuộc tập đoàn Lăng thị, tài nguyên ở đây nhất định rất nhiều. Tôi phấn chấn tinh thần, hưng phấn mang hồ sơ tiến vào.
Hành lang phòng nhân sự.
“Số báo danh 31, Dương Mạn, khoa diễn viên.”
May mà Thẩm papa chuẩn bị hết cho tôi, CMND làm một cái y hệt khác mỗi họ, giờ đây tôi có thể thoải mái dùng cái tên này.
Tôi gật đầu đứng lên, mang hồ sơ đi vào phòng. Buổi phỏng vấn diễn ra khá nhanh, mọi thứ đều thuận lợi. Hai ngày sau thì tôi nhận được cuộc gọi thông báo trúng tuyển. Tôi lập tức đến Ánh Sao nhận người đại diện và trợ lí.
Phòng hành chính.
Tôi vừa bước vào thì nhìn thấy một nam một nữ. Tôi cúi người lễ phép chào. Người đàn ông đứng dậy gật đầu coi như đáp lại. Thiếu nữ bên cạnh có vẻ hoạt bát hơn nói :
“Em là Ninh Ý cứ gọi em là Tiểu Ý. Từ giờ em sẽ là trợ lý cho chị. Còn đây là Đặng Côn, anh ấy là người đại diện của chị.”
Đặng Côn và tôi bắt tay nhau, hắn thiện chí mở lời trước : “Tôi và Tiểu Ý đều là người của Thẩm gia chủ nên cô không cần phải cố kị gì nhiều, có vấn đề khó khăn gì hãy nói ngay với chúng tôi.”
Tôi vui vẻ gật đầu, có người chuyên giải quyết phiền phức cho tôi thì chả tốt quá. (Nữ 9 chuyên gây nghiệp -_-||).
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!