Lập Trình Trái Tim Em - Chương 07
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Lập Trình Trái Tim Em


Chương 07


Như vừa bước sang tháng Mười Hai, thời tiết cũng có chút biến chuyển như là cơn dạo đầu của mùa Đông.

Mới sáng sớm tôi nghe loáng thoáng có những giọt nước còn đọng lại trên mái nhà lộp độp rơi, dường như đêm qua đã có một trận mưa rào.

Những tia sáng khẽ lách mình qua ô cửa, cố len lỏi vào căn phòng nhỏ mang theo mùi mưa nhè nhẹ khiến không khí trở nên tinh khiết và trong lành hơn bao giờ hết.

Tôi vui vẻ co mình trong vỏ chăn, lưu luyến không nỡ rời xa cảm giác dễ chịu này.

Điện thoại vang lên bài hát quen thuộc, tôi thư thái thưởng thức. Nhưng có vẻ lặp đi lặp lại hơi nhiều lần, tôi khó chịu bắt máy.

“Alo?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mà tôi không muốn nghe nhất.

“Em không dậy đi học à? Tôi đang đứng dưới nhà trọ”.

Tôi nhíu mày cố mở mắt ra nhưng cơn buồn ngủ vẫn chưa dứt khiến hai mắt tôi nheo lại theo phản xạ, tâm tình bỗng trở nên tồi tệ.

Bật dậy khỏi giường trông xuống dưới nhà từ ban công. Tôi nghiến răng ken két, nói:

“Đợi tôi năm phút”.

Với tất cả sự khó chịu được dồn nén từ hôm qua, tôi nghĩ nếu có một cái gậy ở đây thì tôi sẽ đánh gãy người anh ta cho hả giận.

Tối hôm qua trong cơn tức giận tôi cũng không có tâm trạng quan sát tỉ mỉ.

Giờ phút này đây đứng trước mặt tôi không phải là một người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu xanh lá đi xe wave trắng quen thuộc nữa.

Anh ta ăn mặc rất chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, áo sơ mi quần âu đóng thùng, chân đi Air Force, xe dùng Vespa.

Một dấu hỏi chấm to đùng nằm chỏng chơ trong đầu tôi. Mới qua một ngày mà có cảm giác như anh ta vừa qua một cuộc cải cách thế kỉ vậy.

Có lẽ nhìn khuôn gặt ngáo ngơ của tôi mà anh ta bật cười.

– À. Thực ra tôi không phải xe ôm. Tôi là giáo viên, hôm nay là buổi đầu đi làm nên phải thay đổi cách ăn mặc.

Tôi kinh ngạc lần hai, miệng bắt đầu há hốc ra.

Không phải xe ôm mà còn là giáo viên?

Như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, anh ta ngại ngùng gãi đầu cười:

– Tôi cũng không có nói mình là xe ôm. Hôm đấy đang đứng đợi bạn thì em đột nhiên xuất hiện, sau đó thấy em dễ thương quá nên muốn trêu chọc em một chút.

Tôi bắt đầu ngẫm lại cuộc đối thoại từ khi gặp anh ta. Đúng là anh ta chưa bao giờ mở mồm tự nhận mình là xe ôm, nhưng lại nói rằng tôi là vị khách đầu tiên, rồi tri ân với cả ưu đãi như thế thì ai mà chả hiểu lầm?

Anh ta thận trọng quan sát sắc mặt tôi rồi mới nói tiếp:

– Ngày hôm qua thực sự rất xin lỗi em. Không ngờ loại rượu đó mạnh đến vậy, mới đầu còn tưởng không hề hấn gì mà lúc sau lại choáng váng cả đầu óc. Thanh Hương, rất xin lỗi em.

Lúc này tôi mới thực sự bừng tỉnh, nhớ lại hình như tối qua anh ta cũng gọi tên tôi. Chúng tôi mới trao đổi số điện thoại, làm thế nào anh ta biết được tên của tôi? Tôi có chút bất an, anh ta không phải là kẻ lừa đảo giả dạng đấy chứ?

– Được rồi. Tôi tha lỗi cho anh.

Tôi hít một hơi thật dài rồi thở mạnh. Gom hết những bực tức khó chịu rồi đá bay ra khỏi đầu, mặc dù vẫn còn sót lại chút ít nhưng cảm giác đã thoải mái hơn biết bao nhiêu.

Anh ta vui mừng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ tôi mới biết anh ta cười đẹp đến vậy. Khẽ tặc lưỡi chạy vào nhà dắt xe ra.

– Em lấy xe ra làm gì?

– Thưa thầy giáo! Anh không phải xe ôm, tôi cũng lại có xe riêng, cần anh đèo làm gì nữa?

Có chút tiếc nuối thoáng qua trên mặt anh ta. Anh ậm ừ rồi cũng theo sau tôi, giữ khoảng cách an toàn.

Cứ chốc chốc tôi lại phải liếc nhìn gương, nghĩ thầm, không biết anh ta còn định theo đuôi tôi tới khi nào đây? Bảy giờ hai mươi rồi, anh ta không định đến trường dạy luôn à?

Khi tôi ngó nghiêng xi nhan sang đường, bỗng anh ta chạy vụt lên sửng sốt hỏi:

– Trường em bên này cơ mà? Em không đi học à?

Tôi lắc đầu, nói:

– Tiết đầu là tin học. Tôi giỏi thế rồi học làm gì nữa.

Không để anh ta nói thêm câu nào, tôi nhanh chóng rẽ sang đường tạt vào quán Olympic, một lần cũng không thèm ngoái đầu lại.

Khi nào thì bạn cảm thấy hạnh phúc nhất? Như tôi lúc này chẳng hạn. Cúp học ra net lại nhìn thấy anh em bạn bè tề tựu, rất hiểu ý mà giữ máy sẵn cho tôi.

Tôi ngồi xuống cạnh Lâm Huy và Lưu Duy Phong, hai người bọn họ đang mải mê giao tranh nhưng vẫn biết tôi đến.

Lâm Huy vừa chơi vừa nói:

– Đồ ăn sáng trên bàn ấy. Vừa ăn vừa đợi, bọn này sắp xong game rồi.

Nhà chính đối phương thất thủ, màn hình hiển thị khung chữ Victoria màu xanh rất đẹp mắt.

Lưu Duy Phong lấy trong ví ra một trăm nghìn đưa tôi, nói là tiền kèo hôm trước bắn với khoa Nhật, tôi cũng vui vẻ nhận.

Cậu ta lại nói tiếp:

– Tối nay đi ăn không?

Tôi nghe giọng cậu ta có chút e dè ngại ngùng, cảnh giác hỏi lại:

– Với ai?

– Khoa Nhật.

Tôi biết ngay mà. Bảo sao bọn họ biết nick facebook của tôi mà gửi lời mời kết bạn, hoá ra là bị bán đứng.

Hồi đầu còn xa lạ bỡ ngỡ, tôi lại lười bắt chuyện, nhưng có lần trốn học ra quán net bắt gặp nhóm bạn cùng lớp, tôi liền nghĩ “anh em tốt đây rồi”.

Nhóm huynh đệ cùng lớp vừa hay có 4 người, thêm tôi vào là đủ một đội hình năm anh em siêu nhân.

Lâm Mạnh Huy là người anh em tốt nhất của tôi. Mặc dù bình thường luôn trêu chọc tôi nhưng mỗi khi tôi gọi cậu ta đều có mặt ngay lập tức. Mọi người trong lớp thường bảo nhìn chúng tôi giống một cặp vì đứng cạnh nhau rất xứng đôi, nhưng thực tế cho thấy tôi với Lưu Duy Phong mới là một cặp vì cậu ta là xạ thủ còn tôi là hỗ trợ.

Lưu Duy Phong ngoại hình cao ráo trắng trẻo đẹp trai chỉ tiếc là không hám gái lại hám tiền. Tuy hay bán đứng bạn bè nhưng cũng không đến mức độ nghiêm trọng.

Trần Gia Khang là con của một nhà tài phiệt. Bề ngoài trông có vẻ hiền lành không biết đến tình cảm nam nữ nhưng thực tế chứng minh, cậu ta là kiểu người giây trước có thể hẹn hò với người này, giây sau liền có thể hẹn hò với người kia. Khoa Trung bọn tôi hay gọi cậu ta là Trần Thế Mỹ.

Cuối cùng là Đường Minh Hoàng, một ví dụ điển hình về mẫu người vừa đẹp trai vừa chơi game giỏi lại vừa học xuất sắc.

Tôi lắc đầu, vừa ăn vừa nói:

– Không đi được. Tối nay quán liên hoan.

Lưu Duy Phong rầu rĩ nói:

– Tôi lỡ nhận tiền của bọn họ rồi…

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, con người này lúc nào cũng có thể bán đứng anh em.

– Trả lại đi. Tôi nói rồi, không đi!

Lưu Duy Phong buồn bã ôm khư khư cái ví tiền trong lòng, điệu bộ không nỡ rời xa. Nhưng quả thật ngày hôm nay anh Mạnh Duy ra viện nên chúng tôi tổ chức liên hoan.

Có lẽ vì buổi liên hoan ngày hôm nay mà khi đến quán, nhân viên ai nấy cũng tràn đầy sức lực, nụ cười tươi tắn, nét mặt rạng ngời, tâm hồn phơi phới.

17h30 phút, quầy thu ngân gửi thông báo cho toàn bộ khách hàng trên client, nói rằng phòng máy sẽ đóng cửa sau ba mươi phút nữa. Bởi vì được thông báo từ trước đó mấy ngày nên khi khách hàng ra về không cảm thấy khó chịu, nhiều người còn mỉm cười thân thiện chúc chúng tôi có một buổi liên hoan vui vẻ.

Cuộc hẹn diễn ra lúc 19h30 nên tôi về nhà sửa soạn lại một chút, vì chạy đồ khiến cả người tôi ám mùi thức ăn.

Trần Minh Nhật đề nghị đến đón, tôi nhanh chóng từ chối với lý do phải mang em trai đến nhà bạn.

Buổi liên hoan được tổ chức ở một nhà hàng tên là Udyr Good, nổi tiếng về thịt trâu. Anh quản lý thuê phòng rộng nhất, trang trí bày biện rất đẹp, không phải kiểu trang trọng lịch sự mà là vui nhộn dí dỏm.

Khi tôi đến, mọi người vẫn ngồi nói chuyện suông với nhau, hoặc là bấm điện thoại như đang chờ đợi ai. Tôi liếc một lượt nhìn, thầm khen anh Mạnh Duy hôm nay không đến muộn. Lại nghĩ, đã đủ 30 người, không thiếu một ai vậy thì đang đợi ai nhỉ?

Tôi toan ngồi xuống cạnh mấy chị thu ngân, anh Lam Huân lên tiếng:

– Không được, không được. Thanh Hương qua bên này đi. Mỗi bàn phải có một người con gái chứ, đúng không?

Mọi người lại nhao nhao lên hùa theo. Thấy Minh Nhật đã kéo ghế sẵn cho mình, tôi ngại ngùng ngồi xuống.

Đằng sau một giọng nói vang lên, rất thản nhiên không có lấy một chút áy náy.

– Tôi đến rồi.

Anh quản lý vui mừng chạy ra đón, mọi người cũng nhìn theo, tôi cũng vậy. Đồng tử của tôi giãn ra, kinh ngạc nhìn theo người đàn ông đang đi về phía mình, kéo ghế ngồi cạnh anh quản lý, ngay trước mặt tôi.

Anh quản lý cười hớn hở đứng dậy giới thiệu, giọng nói không giấu nổi phấn khích, nói:

– Giới thiệu với mọi người, đây là anh Nam Phương. Ông chủ phòng máy Ares Gaming và cũng là anh họ của tôi.

Mọi người trầm trồ vỗ tay, không ngớt lời khen ngợi anh ta, lại thi nhau gọi một câu boss, hai câu boss đến nhức cả đầu.

Anh quản lý nói tiếp:

– Hôm nay anh ấy đóng vai trò là nhà tài trợ. Mọi người cứ gọi thoải mái đi.

Tiếng hò hét lại vang loạn lên khiến tim tôi đập từng hồi, liệu đây có phải là trường hợp về việc chủ tịch giả dạng dân thường để thử lòng người khác không? Mấy ngày trước tôi còn mắng anh ta, liệu có vì thế mà tôi bị sa thải không?

Tôi có cảm giác như anh ta đang nhìn mình nên cứ cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên.

Đồ ăn nước uống được mang lên, mọi người suýt xoa vì những món ngon trước mắt.

Lần cụng ly đầu tiên, mọi người rót đầy cốc, ai nấy cũng có phần. Anh ta lên tiếng:

– Tửu lượng tôi không tốt, uống một ngụm cũng sẽ say, cho phép tôi được uống nước ngọt nhé.

Tôi nghe xong liền cười khẩy, thầm nghĩ, cũng biết điều đấy chứ nhỉ?

Mọi người nhất loạt quay sang nhìn tôi, anh quản lý cũng nhíu mày nhìn tôi chằm chằm khiến tôi nhận ra hành động vừa rồi của mình hơi bất lịch sự.

– Thanh Hương, em cười gì thế?

Tôi liếc nhìn anh ta, thấy anh ta cũng đang tủm tỉm nhìn mình, vội vàng né tránh nụ cười ngọt ngào ấy, hào sảng nói:

– Em đánh giá cao con người của ông chủ. Biết tự lượng sức mình, không ganh đua với đời. Đàn ông trên bàn nhậu không bia rượu quả thực còn rất ít, rất đáng khâm phục.

Vừa nói tôi vừa len lén quan sát biểu cảm của anh ta, chỉ thấy anh ta thoáng nhướn mày bất ngờ trong giây lát rồi bật cười:

– Cảm ơn. Em quá khen rồi.

Tôi uống một hơi hết sạch cốc bia rồi nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn anh ta đầy thách thức.

Anh Lưu Gia Vỹ thốt lên:

– Không ngờ em uống tốt thế nha.

Anh Mạnh Duy lại rót cho tôi một cốc bia, sau đó cũng nâng cốc của mình lên, mỉm cười nói:

– Thanh Hương, hôm trước em là người thay thế vị trí của anh đúng không? Cảm ơn em, nhờ có em mà đội mình mới thắng.

Tôi cười khổ khẽ liếc cốc bia Tiger đầy ú ụ, mạnh mẽ chạm cốc, nhẹ nhàng nói:

– Em cũng không giúp được gì nhiều. Chủ yếu là mọi người đánh rất hay.

Cốc bia thứ hai lênh láng trong bụng, dòng chảy mát lạnh đi từ cuống họng chảy vào cơ thể tôi khiến tôi khẽ rùng mình một cái.

Mặt tôi hơi nóng, cả người tôi cũng hơi nóng. Tôi rót một cốc bia rồi đưa đến trước mặt anh quản lý, nhoẻn miệng cười:

– Đại ca, em kính anh một cốc.

Tôi thấy cánh tay của Trần Minh Nhật với lên, định cướp cốc bia của tôi hay gì? Tôi nhanh chóng uống hết vào bụng, rồi lộn cốc lại bật cười, không có lấy một giọt chảy ra.

Trần Minh Nhật kéo tôi ngồi xuống, thì thầm bảo tôi say rồi. Tôi bật cười khúc khích, bảo có cậu mới say.

Anh quản lý nhìn mọi người, tôi thấy bọn họ cất bia đi. Tôi vội vàng lấy một chai ôm khư khư vào lòng, nhất quyết không cho họ cướp đi.

Anh xe ôm, à không, thầy giáo, à, ông chủ của chúng tôi, nói:

– Em uống nhiều như vậy không định để ai uống nữa à?

Tôi mếu máo nới lỏng vòng tay, chai bia nhanh chóng bị bọn họ lấy mất. Tôi rơm rớm nước mắt nhìn theo, sau đó đứng phắt dậy nói muốn ăn đùi gà. Gà và bia là tuyệt nhất!

Ông chủ gắp bỏ vào bát tôi mấy miếng thịt, nói rằng đó là đùi gà. Tôi nhìn anh ta đầy khinh bỉ, nói anh ta chưa học qua mẫu giáo à, sao những miếng thịt vụn vặt như thế này lại là chiếc đùi gà to đùng được?

Anh ta nói:

– Là đùi gà. Tôi vừa xé cho em.

Tôi hoài nghi bỏ vào miệng, hài lòng nói:

– Đùi gà thật ngon.

Nhưng ăn gà thì phải có bia, tôi loạng choạng đứng dậy sang bàn bên cạnh giật cốc bia gần nhất tu ừng ực, thật sảng khoái.

Sau đó, không có sau đó nữa, mọi thứ tối đen, tôi chỉ mơ hồ nghe có tiếng gọi văng vẳng bên tai nhưng không cách nào dậy được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN