đâu phải chỉ có cô ấy đau
chương 1 :Chuyện nàng Mị Châu
Thế nhưng con người vẫn rất xem trọng ta, hễ gặp là khấu đầu ba cái đến suýt dập máu. Thế nhưng họ lại dùng dao khắc lên mình ta những cái tên vô nghĩa làm ta đau đớn vô cùng…
– Này ông trời ơi! Tình yêu là gì? Có đau như khắc dao lên thân ta không?
Ông trời chỉ nhìn ta rồi lắc đầu cười, Tiểu Thạch cô nương, yêu rất đau đấy. Nỗi đau đó, so với khác dao lên thịt, còn đau hơn nhiều…
– Ông trời ơi, ta từng thấy con người khóc trước ta khi bị lừa dối, vậy nước mắt có vị thế nào?
– Cô nương đoán thử xem
– Chắc là ngọt…
Ông trời chỉ cười thật ròn rã và hứa sang năm sẽ cho ta trải qua thất tình lục dục. Chà, chắc được lừa dối lại quá vui đi? Ta mỉm cười và cho rằng mình là hòn đá thông minh nhất thiên hạ.
Rồi thì ta mong cho tới Tết sang năm, lúc đó ta sẽ được lịch kiếp làm con người. Tiếc thay ngày cuối cùng sống trong kiếp đá ta lại gặp phải một thằng nhóc kì lạ. Nó có đôi mắt hơi buồn và mặc trang phục lộng lẫy- hơn tất cả những ai từng đến thăm ta. Bên cạnh nó là một người đàn ông to cao nhưng tướng phần hung hãn, hắn cúi người cầm một ít đất ven sông lên và nhẹ xoa. Hơi thở bình thản đến lạ lùng…
– Thủy Nhi, con có thấy sự phì nhiêu của mảnh đất này không?- hắn hỏi
Đứa trẻ im lặng không nói.
– Ta khao khát có được mảnh đất này, thực sự khao khát. Con gánh trên vai toàn dân tộc và kì vọng to lớn của cha, con… sẽ giúp ta chứ?
– Con sẽ – nó trả lời, giọng rất bình thản.
– Ngoan, con biết muốn có mảnh đất này phải làm gì không? – Hắn lại hỏi, tay đã nhanh chóng rút thanh đao bên hông ra ngắm nghía.
– Con không biết- Đứa trẻ lắc đầu, ánh mắt nó rất lạ. Là không biết? Hay là không muốn nói đây?
– Muốn có mảnh đất này, con phải tàn nhẫn, gạt bỏ tất cả những ai ngáng đường con. Muốn làm kẻ mạnh , phải giết, bao gồm cả sự lương thiện và suy tư trong tâm hồn!
Chưa kịp định hình mọi chuyện, cây đao trên tay hắn đã vung lên, chém đứt đôi thân ta. Ta những muốn hét lên nhưng ta chỉ là một hòn đá, nào có nước mắt, nào có âm thanh. Người cha hung dữ vỗ vai đứa trẻ rồi bỏ đi trước. Nó thì đứng trân trân nhìn ta, đôi tay cuộn chặt lại rồi từ từ nới lỏng…
Thằng bé chậm bước đến cạnh, ôm ta, thì ra vòng tay của con người ấm áp đến thế. Quỷ sai của ma vương đã thúc giục ta đi mau, nhưng ta vẫn muốn nán lại ôm nó một lúc, liền bị hắn dùng một lực mạnh đập vào sau gáy. Trước lúc thiếp đi, ta chỉ kịp nếm được thứ gì đó mặn chát rơi ra từ mắt nó, và nghe nó thì thầm một câu:
– Xin lỗi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!