Vạn Cổ Hy Hoàng - Xung đột
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Vạn Cổ Hy Hoàng


Xung đột



Chương 2: Xung đột

Dịch: Sylvesta

Bị loại ánh mắt này của Thất Dạ nhìn chằm chằm, Vũ Văn Quảng nhất thời cảm thấy da lông toàn thân dựng đứng cả lên. Cái loại cảm giác này giống như đang bị một đầu yêu thú hung ác để mắt tới vậy, khiến người ta sợ run.

“Ngươi, ngươi muốn làm cái gì? ” Tim Vũ Văn Quảng đập nhanh, tiếp tục lui ra phía sau một bước, không giữ vững được khí thế như lúc đầu. Sự sợ hãi trong mắt giống như thủy triều dâng trào không cách nào che giấu.

“Đạp! ”

Bàn chân của Thất Dạ đạp lên phía trước. Một cỗ khí lưu cuồng bạo từ trên cơ thể hắn cuồn cuộn tản ra ngoài mang theo một hồi cuồng phong rít gào, thổi cho quần áo mọi người bay phất phới.

“Ngươi dám làm nhục hắn! ”

Thất Dạ cước bộ bước tới, đi về phía Vũ Văn Quảng. Cái loại khí thế áp bách mạnh mẽ này làm cho sắc mặt người ở đối diện càng thêm tái nhợt, sợ hãi, không ngừng thối lui về phía sau.

“Thất Dạ. ”

Đúng lúc này, Vũ Văn Hy đứng ở phía sau nhàn nhạt hô một tiếng. Ánh mắt Thất Dạ lập tức đọng lại, nhìn thoáng qua Vũ Văn Quảng ở đối diện rồi ngừng cước bộ lại.

“Hô. . . . Hô… ”

Nhìn thấy Thất Dạ dừng lại, sắc mặt Vũ Văn Quảng mới dễ nhìn một chút, khôi phục một tia huyết sắc sau đó thở hồng hộc. Cảm giác áp bách mà Thất Dạ mang lại cho người ta thật là đáng sợ. Cái loại áp lực này căn bản không phải một người Tỉnh Thân Cảnh bát trọng có thể có được.

“Nhớ kỹ, về sau lại để ta nghe thấy trong các ngươi ai dám vũ nhục Vũ Văn Hy, ta sẽ chặt một chân của hắn. ” Ánh mắt Thất Dạ lạnh lùng đảo qua toàn trường, thanh âm phong hàn, lãnh lệ vang vọng. Đám thiếu niên biến sắc nhưng không có ai dám mở miệng phản bác.

Khóe mắt Vũ Văn Quảng giật giật, trong lòng giận dữ. Thất Dạ bất quá là một tên ngoại tộc mà thôi, cư nhiên áp con cháu dòng chính Vũ Văn gia bọn họ không ngóc đầu lên được. Nhưng mà phẫn nộ thì có thể làm được gì? Coi như cả đám bọn họ liên thủ cũng không phải đối thủ của Thất Dạ. Tỉnh Thân bát trọng thiên cự lực cảnh chỉ cần một tay cũng có thể đánh ngã toàn bộ bọn họ.

Thất Dạ thu hồi ánh mắt, xoay người chuẩn bị đi tới chỗ Vũ Văn Hy. Thì đúng vào lúc này, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên.

“Thất Dạ, nơi này là Vũ Văn gia ta, còn chưa tới phiên ngươi tới đùa giỡn uy phong. ”

Rất nhiều người quay đầu nhìn theo hướng giọng nói vừa phát ra, chỉ thấy một gã bạch y thiếu niên từ xa cất bước đi tới. Ánh mắt Vũ Văn Quảng đột nhiên sáng ngời như vừa thấy được cứu tinh, la lớn: “Đại ca! ”

Bạch y thiếu niên chính là thân đại ca của Vũ Văn Quảng, Vũ Văn Tu.

Vũ Văn Tu mười sáu tuổi cũng có tu vi Tỉnh Thân Cảnh bát trọng thiên cự lực cảnh. Thiên phú của Vũ Văn Tu trong đông đảo thiếu niên cùng thế hệ ở Vũ Văn gia là cực kỳ xuất chúng. Cho dù là Vũ Văn Nhu ở trước mặt hắn cũng phải kém hơn một ít. Tất cả mọi người đều nói Vũ Văn Tu tuyệt đối có cơ hội thành công độ phá đệ nhị cảnh võ đạo, Linh Động Cảnh lúc mười bảy tuổi.

Võ đạo một đường lấy thân thể làm cơ sở, khí lực làm gốc. Cho nên lúc bắt đầu tu luyện cần phải thức tỉnh thân thể.

Tỉnh Thân Cảnh là đệ nhất cảnh của tu luyện võ đạo. Rèn luyện thân thể từ trong ra ngoài cho đến khi vô song viên mãn.

Nhất trọng luyện bì, nhị trọng tẩy tủy, tam trọng dung huyết, tứ trọng tu gân, ngũ trọng tỉnh nội, lục trọng khai mạch, thất trọng thông khiếu, bát trọng cự lực, cửu trọng vô song.

Sau cửu trọng thì thân thể thức tỉnh viên mãn, tiềm lực thân thể của con người triệt để kích hoạt. Đến lúc này có thể cảm thụ thiên địa linh khí đồng thời thu nạp chúng vào cơ thể. Đây là đệ nhị cảnh võ đạo, Linh Động Cảnh.

Vũ Văn Tu cất bước đi tới, vững vàng đứng đối diện Thất Dạ. Trong hai mắt hiện lên sự sắc bén, vô cùng kiêu căng giống như đang đứng trên cao nhìn xuống đối phương.

” Vũ Văn Quảng hắn nói sai sao? Thức tỉnh được năm năm mà nửa bước cũng không tiến, tự nhiên lãng phí đại lượng tài nguyên của gia tộc. Kết quả là chẳng làm nên trò trống gì. Cả ngày không biết cố gắng tiến tới mà toàn làm những việc vô ích. Người như vậy không phải bại hoại thì là cái gì? ” Vũ Văn Tu nhìn chằm chằm Thất Dạ, lạnh giọng nói. Từ lúc hắn nói chuyện, căn bản chưa từng liếc mắt nhìn qua Vũ Văn Hy ở bên. Dường như trong mắt hắn Vũ Văn Hy chưa từng tồn tại.

Mọi người chung quanh im lặng không lên tiếng nhưng hiển nhiên đều thầm chấp nhận lời Vũ Văn Tu nói. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Vũ Văn Hy lại một lần nữa hiện lên vẻ châm chọc cùng xem thường không chút kiêng kỵ. Tựa hồ sự xuất hiện của Vũ Văn Tu đã mang lại cho bọn hắn dũng khí vô cùng.

Thân thể Thất Dạ từ từ xoay lại. Ánh mắt nguyên bản đã bình tĩnh lại giờ đây lại hiện lên sự thô bạo cùng hung sát.

“Mà ngươi, Thất Dạ, một tên tạp chủng được Vũ Văn gia ta nhặt về nuôi lớn thì có tư cách gì ở chỗ này diễu võ dương oai? Đừng quên thân phận của chính ngươi. Thiên phú dù cao tới đâu thì ngươi cũng chỉ là một hạ nhân nô bộc. ” Làm như không thấy ánh mắt sát khí bức người của Thất Dạ, Vũ Văn Tu vẫn lạnh lùng mở miệng.

Người khác e ngại Thất Dạ nhưng Vũ Văn Tu hắn thì không!

“Ngươi thả rắm xong chưa? ” Một giọng nói từ phía sau Thất Dạ truyền đến. Sắc mặt Vũ Văn Hy trở nên rét lạnh chưa từng có. Trên khuôn mặt không còn thấy sự bất cần đời thường ngày. Hắn cất bước đi tới bên cạnh Thất Dạ, lạnh lùng nhìn Vũ Văn Tu.

“Thất Dạ là ta mang về Vũ Văn gia, hắn là huynh đệ của ta, không phải là hạ nhân, không phải là nô bộc. Hơn nữa, ngươi cũng không có tư cách bình phẩm lung tung! ”

Vũ Văn Nhu đứng một bên khuôn mặt xinh đẹp hơi đổi. Nàng chưa từng thấy thiếu niên này tức giận như thế. Trong ngày thường đối với bao nhiêu châm chọc, khiêu khích, trêu đùa, mắng giận, Vũ Văn Hy đều thờ ơ cười cho qua. Vậy mà bây giờ hắn lại bởi vì một câu nói của Vũ Văn Tu mà thực sự nổi giận.

“Hừ, nực cười! ” Vũ Văn Tu lạnh lùng nhìn thoáng qua Vũ Văn Hy, nhãn thần xem thường. “Một phế vật rác rưởi như ngươi nếu như không phải bởi vì ngươi là con cháu dòng chính của Vũ Văn gia thì ngay cả tư cách đứng ở chỗ này nói chuyện cùng ta cũng không có. Thất Dạ, hắn về sau còn có thể trở thành nô bộc của Vũ Văn gia. Mà ngươi, chỉ có thể bị đuổi ra ngoài, tự sinh tự diệt. ”

“Oanh! ”

Ngay khi lời nói của Vũ Văn Tu hạ xuống, từ trên người Thất Dạ bỗng nhiên bùng phát một cỗ khí lưu cuồng bạo. Trong hai mắt của hắn lại có thêm tia xích quang như mãnh thú. Bàn chân của hắn đạp tới, mặt đất toàn luyện võ trường theo đó mà mãnh liệt run rẩy một hồi.

Không một ai có thể ở trước mặt hắn chà đạp tôn nghiêm của Vũ Văn Hy, trừ phi hắn chết!

Quanh thân Thất Dạ lượn lờ khí lưu cuồng bạo đi về phía Vũ Văn Tu. Mỗi một lần bàn chân hạ xuống đều đưa tới một lần địa chấn. Chỗ hắn đi qua mặt đất đều nổ tung thành từng vết rạn như mạng nhện.

“Hắn muốn làm gì? ” Ánh mắt mọi người đều hạ trên người Thất Dạ. Chẳng lẽ hắn muốn khiêu chiến Vũ Văn Tu hay sao?

Hai người đều có tu vi Tỉnh Thân Cảnh bát trọng thiên cự lực cảnh nhưng Vũ Văn Tu chính là thiên chi kiêu tử Vũ Văn gia, thậm chí được khen là Tỉnh Thân Cảnh đệ nhất nhân. Thất Dạ dám động thủ với hắn?

“Hừ, tạp chủng không có có giáo dưỡng! Ngươi đã không hiểu quy củ vậy thì hôm nay ta nhất định phải cẩn thận giáo huấn ngươi. Làm cho ngươi tốt nhất thanh tỉnh một chút, biết sau này nên dùng thân phận gì để sống yên phận ở Vũ Văn gia. ” Trong mắt Vũ Văn Tu xẹt qua một tia hàn mang sáng chói. Một cỗ ba động khí tức cường hãn vô song như thủy triều từ trong cơ thể hắn gào thét ra.

“Thất Dạ, trở lại! ”

Vũ Văn Hy biến sắc, hắn có thể cảm thụ được sự nổi giận từ trên người Thất Dạ, thậm chí có thể cảm thụ được một thứ trong cơn tức giận đó. . . . . Sát ý! Không một ai hiểu tính tình của Thất Dạ hơn so với hắn. Nếu như động thủ, hắn rất có thể sẽ thực sự bất chấp hậu quả!

Nhưng mà lần này, Thất Dạ tựa như không nghe thấy Vũ Văn Hy vừa la lên. Khí tức trên người bắt đầu bộc phát cuồng bạo. Màu đỏ đậm trong hai mắt phát ra nồng nặc như yêu thú muốn liệp sát kẻ địch.

“Thình thịch! ”

Thất Dạ giẫm mạnh một cái lên mặt đất, thân thể lướt nhanh như điên tựa một cơn xích sắc cuồng phong. Năm ngón tay hắn nắm chặt, trong lòng bàn tay thậm chí còn truyền ra tiếng không khí bị bóp vỡ. Sau đó, một quyền phá không mà ra.

“Hanh! ”

Cảm thụ được lực lượng kinh người từ một quyền của Thất Dạ, sắc mặt Vũ Văn Tu vẫn lạnh lùng như lúc đầu, đáy mắt thoáng qua một tia hàn quang. Cánh tay vung lên, năm ngón tay cong lên thành trảo. Trên đầu ngón tay có hào quang màu đỏ thắm phun ra nuốt vào. Chung quanh xích mang, không khí phát sinh tiếng chói tai, từng luồng dao động lan tỏa.

“Thình thịch! ”

Trong nháy mắt kế tiếp, thân thể Vũ Văn Tu cũng ầm ầm lao tới, quyền chưởng song phương hung hăng va chạm giữa không trung. Một đạo thanh âm nổ vang như sấm rền, chấn động đến mức làm màng nhĩ mọi người chung quanh đau nhức.

“Két! ”

Thanh âm bùn đất tan vỡ truyền đến. Tầm mắt mọi người nhìn lại. Thần sắc trên mặt ai nấy đều bỗng nhiên đọng lại. Chỉ thấy thân hình Vũ Văn Tu cư nhiên lui về phía sau, hai chân lướt trên mặt đất tạo thành hai dấu vết hằn sâu trên đó. Lùi ra sau mấy trượng, hắn mới ổn định được thân hình. Trái lại, Thất Dạ từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế đấm ra một quyền.

“Làm sao có thể! ”

Vũ Văn Quảng kinh hô thất thanh, Thất Dạ cư nhiên dùng một quyền chính diện đánh lui Vũ Văn Tu? !

Lúc này hai mắt Thất Dạ đã hoàn toàn bị bao trùm bởi một màu đỏ đậm đầy hung ác, khí tức trên người cuồng bạo đến tột đỉnh. Loại khí tức đó tỏa ra làm sắc mặt thiếu niên xung quanh nhịn không được trở nên trắng bệch, cảm thấy khó thở.

Thất Dạ lúc này rõ ràng là một đầu mãnh thú cuồng bạo!

Sắc mặt Vũ Văn Tu có chút tái nhợt, hắn chưa từng khinh thường Thất Dạ, dù sao tu vi người kia đồng cấp với hắn. Nhưng mà kết quả lần va chạm cứng rắn này lại nằm ngoài dự liệu của hắn.

Nhìn thoáng qua cánh tay của mình, phần tay áo đều là bị lực lượng đáng sợ kia xé rách. Con mắt Vũ Văn Tu hơi khép, đáy mắt tuôn ra một cỗ nộ hỏa.

“Rống! ”

Thất Dạ nhìn chòng chọc vào Vũ Văn Tu, trong miệng dĩ nhiên truyền ra tiếng gầm gừ trầm thấp như mãnh thú. Thân thể hắn lao về phía trước, nhưng đúng lúc này một thân ảnh hiện ra phía trước hắn làm cho hắn cứng rắn dừng lại.

“Thất Dạ, ngươi ngay cả lời của ta cũng không nghe có phải không! ” Trong mắt Thất Dạ phản chiếu một khuôn mặt thanh tú. Bất quá lúc này trên gương mặt đó cũng mang theo vẻ tức giận nồng đậm.

Phụ thân Vũ Văn Uyên đã từng nói, thể chất Thất Dạ đặc thù, khác với người thường. Cho nên thực lực chân chính của hắn, căn bản không thể dùng đẳng cấp tu vi bề ngoài để phán đoán. Một khi Thất Dạ triệt để bạo phát cuồng nộ thì vô cùng có khả năng gây ra hoạ lớn ngập trời.

Nhìn thiếu niên ngăn cản trước người mình, xích mang thô bạo trong mắt Thất Dạ nhất thời lóe lên một cái sau đó chậm rãi thu liễm. Khí tức trên người hắn cũng từ từ bình ổn, không hề cuồng bạo nữa.

Nhưng Vũ Văn Tu ở đối diện lại không chịu thu tay lại. Trước mặt mọi người bị Thất Dạ một quyền đánh lui, mặc dù chưa thụ thương nhưng cái mặt này của hắn cũng bị ném mất rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN