Quyển 1: Thiên Kim Chân Chính-Nữ Phụ Phản Kích - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Quyển 1: Thiên Kim Chân Chính-Nữ Phụ Phản Kích


Chương 4


“Két”

Cửa phòng ký túc xá được người khác mở ra. Ánh sáng từ cửa chiếu rọi vào khắp căn phòng, tiếng cười nói ồn ào từ bên ngoài truyền vào. Thì ra là các sinh viên đang trở lại ký túc xá.

Mới đó mà đã hai tháng trôi qua.

Người vừa mở cửa là một nữ sinh có khuôn mặt ưa nhìn, thấy Bạch Thiểm đang ôm laptop nhìn mình thì rất ngạc nhiên.

“San San, sao cậu lên sớm như vậy?”

Bạch Thiểm không tốn nhiều thời gian để nhớ ra người này.

Kiều An

Là bạn học cùng khóa với nguyên chủ. Quan hệ của bọn họ cũng khá tốt.

Đối với người không khiến cô cảm thấy chán ghét thì cô cũng dễ nói chuyện hơn nhiều.

“Tớ lên từ hai tháng trước”.

Sau khi đáp lại lời Kiều An thì cô lại tiếp tục việc chơi game của mình.

Kiều An vội vàng lôi đống vali lớn nhỏ của mình vào phòng. Sau khi cô quăng chúng sang một bên giường thì chạy lại phía Bạch Thiểm.

“San San cậu chia tay với Diệp Phi Dương rồi?” Kiều An một vẻ mặt quan tâm lo lắng nhìn Bạch Thiểm.

“Sao cơ?” Nghe đến tên của nam chính Bạch Thiểm liền gác chiếc laptop sang một bên. “Tớ với anh ta thì có quan hệ gì mà chia tay chứ?”

“Cậu không phải bạn gái anh ta sao?”

À đúng rồi, mặc dù là Diệp Phi Dương lợi dụng nguyên chủ để chọc tức Cố Chỉ Lam nhưng trong mắt người khác cô là bạn gái hắn.

“Cậu muốn nói chuyện gì thì nói đại đi”.

“Diệp Phi Dương với Cố Chỉ Lam đính hôn rồi, cậu thật sự không biết? Mấy hôm nay truyền thông đều đưa tin về việc đó. “

“Gì cơ?” Bạch Thiểm đúng là có chút ngạc nhiên. Mấy hôm nay cô đang bận cày game nên không để ý tin tức.

Thế quái nào bổn tọa chỉ mới bế quan có hai tháng mà nam nữ chính dắt nhau đi đính hôn rồi

Thật khiến người khác mong đợi mà.

Không có lão tử xen vào làm bóng đèn soi sáng đường tình cho bọn họ thì không biết nam nữ chính của chúng ta đi được tới đâu.

Kiều An nhìn khuôn mặt trước mặt mình biến hóa từ ngạc nhiên sang mong đợi.

Không phải đau lòng đến phát ngốc rồi đó chứ?

Nhưng sự thật đã chứng minh Kiều An lo lắng thừa rồi. Cô bạn cùng phòng với cô có chỗ nào tỏ ra đau lòng đâu chứ. Lúc nào cần ăn thì ăn, lúc cần ngủ thì ngủ. Rảnh rỗi thì lại ôm laptop cày game.

Hình như cô bạn này của cô thay đổi rồi

***

Trên đường đi bộ từ kí túc xá sang khu trường học Bạch Thiểm bắt gặp rất nhiều ánh mắt châm chọc của mấy nữ sinh viên. Có người còn tụ tập lại to to nhỏ nhỏ bàn luận về cô.

Bạch Thiểm không thèm quan tâm đến đám người đó.

Lão tử không chấp đám thiểu năng.

Nhưng đôi khi cuộc sống không phải bạn muốn không quan tâm thì sẽ tránh được phiền phức. Cũng giống như Bạch Thiểm lúc này đang bị một nữ sinh viên chặn đường.

“Ấy, xem ai này, không phải là bạn học Vu San San đây sao? Vẫn đến trường được cơ à?”

Bạch Thiểm nhìn thẳng người đối điên. Trong trí nhớ của nguyên chủ có người này.

Di hoa

Một đứa thiểu năng. Lão tử đã nói không chấp thiểu năng mà.

Bạch Thiểm vòng qua người cô ta muốn rời khỏi. Di Hoa đột nhiên đẩy mạnh vào vai cô khiến cô lảo đảo sắp té:”Con khốn, ai cho mày làm lơ tao hả? Hay mày vẫn nghĩ mày còn là bạn gái của Diệp thiếu?”

Bị đẩy mạnh sắp té khiến Bạch Thiểm phát hỏa

“Khốn kiếp, cô có bệnh thì nên uống thuốc đúng cữ đi! Muốn tranh giành Diệp Phi Dương thì đi mà tìm Cố Chỉ Lam! Người như tôi không phải loại người mà Diệp thiếu của cô có thể với tới đâu.

Di Hoa kinh ngạc trước thái độ cứng rắn của Bạch Thiểm. Nhưng vài giây sau đó cô ta tỉnh táo lại.

“Vu San San mày dám chửi tao? Mày nghĩ mày là ai mà mày dám nói chuyện với tao như vậy?”Tay Di Hoa giơ lên cao nhưng chưa kịp làm gì đã bị Bạch Thiểm nắm lấy.

Bạch Thiểm ghé sát khuôn mặt của Di Hoa mà nói với giọng thâm trầm.

“Di tiểu thư,nếu tôi mà là cô tôi sẽ không dại dột đi tìm chết”.

Di Hoa lúc này đang cảm thấy cô gái trước mặt quá đáng sợ. Cô ta cứ như một thứ bóng tối đang không ngừng cắn nuốt ánh sáng.

Không đợi Di Hoa hoàn hồn, Bạch Thiểm vòng qua cô ta đi về phía trước.

Không nên tiếp tục dây dưa với bọn thiểu năng.

Tránh xa bọn não tàn.

Tránh xa bọn dở hơi.

Tâm tình không tốt nên Bạch Thiểm cũng không muốn đến lớp học nữa. Dù gì chuyên ngành của nguyên chủ chọn là công nghệ thông tin. Đối với lĩnh vực này cô nhận thứ hai ai dám tránh thứ nhất.

Tốt nhất là tìm một nơi không ai mò tới mà ngủ một giấc.

Tối qua bị tên dở hơi Kiều An bắt ngồi nghe cậu ta bát quái cả đêm.

Bây giờ hay rồi, mắt cứ muốn nhắm lại.

Cô dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà mò lên sân thượng.

Trên sân thượng này có một cái nhà kho nhỏ được xây ở một góc. Bạch Thiểm lần mò sang một phía tường khuất tầm nhìn để chuẩn bị cho nghiệp vụ của mình thì cô lại thấy nơi đó đã có người.

Một nam sinh đang ngồi dựa lưng vào tường, đôi mắt khép lại. Hắn sở hữu khuôn mặt tuấn tú, môi bạc khép lại, hàng mi dài đang phủ trên đôi mắt đang nhắm như một bức tranh tĩnh lặng.

“Yên nghiệt”. Bạch Thiểm nói thầm một câu rồi định quay lưng bỏ đi chỗ khác.

Một nam nhân có khí chất hơn người như vậy chắc chắn không phải dạng người bình thường. Bổn cung không muốn rước phiền toái.

Nhưng khi cô vừa quay lưng thì âm thanh Tiểu Đản Đản vang lên.

[Kích hoạt nhiệm vụ liên hoàn: Giúp Hạ Minh lật đổ tập đoàn Thiên Hoàn].

“Hả? Còn có loại nhiệm vụ liên hoàn?”

Đột nhiên nhận được nhiệm vụ khiến Bạch Thiểm có chút ngạc nhiên.

[Đúng thế, ở mỗi vị diện ký chủ sẽ nhận được một nhiệm vụ nhánh của nhiệm vụ liên hoàn, tôi khuyên chân thành cô là nên nhiệt tình với nhiệm vụ này]. Cô mà không làm sau này đừng hối hận.

Tiểu Đản Đản bỏ lại một câu rồi lặn mất. Nó thật sự sợ nói quá nhiều sẽ bị ký chủ nhà nó tìm ra manh mối.

***

Trong không gian trắng xoá của Đản Đản. Một bóng dáng nữ nhân mơ hồ hiện lên.

Nàng vận một kiện bạch y toàn thân, quanh thân tỏa ra khí chất cao cao tại thượng.

Thiên Địa linh châu xoay tròn bay về phía nữ nhân.

[Chủ nhân, sao ngài lại muốn giúp ký chủ thu thập mảnh linh hồn của Vương ma giới?]

“Là ta nợ nàng, ta hi vọng việc này có thể bù đắp một phần cho nàng”. Ánh mắt nữ tử nhìn vào khoảng không, trông ánh mắt mang theo sự bị thương.

“Thứ đó giao cho nàng đi!”

[Nhưng mà, chủ nhân…nàng… ]. Tiểu Đản Đản ấp a ấp úng không biết dùng từ nào diễn tả được trạng thái đang muốn chết của mình.

“Cố gắng chịu đựng một tí! ” Nữ tử bỏ lại một câu rồi biến mất.

[Chủ nhân], ngài cứ thế mà bỏ mặc tôi sao? Ngài thật sự không biết ký chủ đáng sợ thế nào đâu. Nếu cô ấy biết Mặc Tử Triệt của cô ấy đang chịu khổ như thế nào thì tôi sẽ bị cô ấy chẻ đôi ra đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN