Quyển 1: Thiên Kim Chân Chính-Nữ Phụ Phản Kích - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Quyển 1: Thiên Kim Chân Chính-Nữ Phụ Phản Kích


Chương 5


Bạch Thiểm bước chậm về phía người đàn ông vẫn còn đang khép chặt đôi mắt.

Càng tiến lại gần cô càng cảm thấy rõ diện mạo tên trước mặt mình, đúng là yêu nghiệt.

Nhưng cái tên Hạ Minh này trong ký ức lộn xộn của nguyên chủ thật sự không có.

Chẳng lẽ Tiểu Đản Đản là nhàm chán đến mức không có việc gì làm liền bắt bổn cung đi chiếu cố một tên qua đường.

Thế thì bổn cung từ chối làm nhiệm vụ. Bổn cung rất bận có biết không?

[Ký chủ, cô có thật sự xem qua hết cốt truyện chưa thế?] Tiểu Đản Đản thấy nếu nó không lên tiếng nhắc nhở thì vị ký chủ này của nó sẽ thật sự vứt bỏ nhiệm vụ này mất thôi.

“Á cốt truyện à? Nãy giờ ta chưa kịp nghĩ tới”. Bạch Thiểm trả lời như thể cô thật sự không nhớ tới.

[Hạ Minh, đại thiếu gia tập đoàn Hạ thị, tổng tài tập đoàn Tinh Hải. Nhân vật phản diện, sau này sẽ trực tiếp đối đầu với nam chính nhưng không thành công do nam chính được Diệp gia và Cố gia cùng nhau giúp đỡ. Sau này hắn ra nước ngoài sinh sống]. Đản Đản thao thao bất tuyệt phổ cập nội dung cho Bạch Thiểm.

“Khoan đã, mi không thể xem như ta không biết gì mà bỏ qua cho ta sao?”

Ai cần mi nhiệt tình như thế.

[Cô là cố ý gây chuyện để từ chối nhiệm vụ đúng không?] Sống bên cạnh cô bao nhiêu cái vạn năm trôi qua cô còn muốn gạt tôi.

Mà cô có muốn lừa gạt tôi thì cũng thu liễm thái độ một chút.

“Thật sự không thể từ chối?”

[Không thể, nhắc nhở thân tình lần hai, nhiệm vụ liên hoàn thất bại trực tiếp bị đưa ra khỏi vị diện này, nhiệm vụ chính tuyến mặc định thất bại]. Tiểu Đản Đản lấy hết can đảm nói lời cuối trước khi off. Nó như thấy được ảnh tượng thê thảm của nó trong tương lai không xa.

Mi giỏi.

Sau đó Bạch Thiểm không ngần ngại lôi mười tám đời tổ tông của Tiểu Đản Đản chửi một lần.

Sau khi đã cảm thấy vừa lòng cô liền chuyển chú ý về lại người trước mặt.

“Á”, thấy người trước mặt đang nhìn mình khiến Bạch Thiểm giật mình lùi ra sau, tay vỗ vỗ ngực mình như thể cô thật sự hoảng sợ. “Anh là muốn hù chết bản cô nương sao? Tỉnh ngủ rồi sao không lên tiếng một chút chứ?” Một tên từ lúc cô đến chỉ thấy hắn ngồi im bất động như xác chết đột nhiên mở mắt nhìn chằm chằm cô, không bị giật mình mới là lạ.

Hạ Minh cảm thấy hắn thật sự rất oan ức nha. Vừa mở mắt ra đã thấy có người đứng trước mặt mình. Đã vậy cô liên tục thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt lúc từ kinh ngạc sang tức giận, lại từ tức giận sang buồn bực. Hắn thật sự không biết hắn chỉ ở đây ngủ một tí sao cô gái này lại có biểu tình như thế khi nhìn hắn.

“Vu Tiểu thư, là cô đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Cô đây là đang để ý tới tôi sao?”

Để ý cái ông nội nhà anh ấy.

Bình tĩnh, bình tĩnh. Đây là đối tượng để hợp tác. Nhưng không đúng, hắn gọi cô là Vu tiểu thư, hắn biết cô.

“Anh biết tôi sao?” Bạch Thiểm bình tĩnh cuối thấp người nhìn thẳng vào mắt Hạ Minh.

Nhưng có ai biết được lòng cô bây giờ đang gào thét.

Vấn đề lớn rồi.

Đại boss lại biết bổn cung.

Là để ý tới nhan sắc của bổn cung sao?

“Vu tiểu thư đây không phải rất nổi tiếng ở trường sao?” Hạ Minh bình tĩnh nhìn người người trước mắt mình. Hắn không muốn nói cho cô biết là sau khi nhìn thấy cô ở Cố gia mới điều tra về cô. Mà kết quả điều tra lại càng khiến hắn ngạc nhiên, cô gái này không có gì đặc biệt ngoại trừ việc cô có quan hệ tình cảm với Diệp Phi Dương. Không hề giống ấn tượng của hắn về cô lần đó.

Hắn lại không cho rằng thuộc hạ của hắn điều tra sai. Trừ khi cô gái này che giấu quá tốt con người thật của mình. Hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại cô.

Ai mà ngờ được hôm nay cô lại xuất hiện trước mặt hắn.

“Thế thì Hạ đại thiếu gia cũng có sở thích nghe chuyện bác quái sao?” Bạch Thiểm không hình tượng dựa lưng vào lan can đối diện Hạ Minh. Hai khủy tay đưa ra sau gác lên thành lan can.

Hạ Minh đứng dậy đi về phía Bạch Thiểm, hai tay đút vào túi quần. Hắn đứng đối diện cô khoảng cách rất gần, cúi đầu nhìn cô. Cô gái này cơ nhiên lại biết hắn.

Nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì một tiếng nói mang chút tức giận từ phía trung tâm sân thượng truyền sang.

“Cố Chỉ Lam, em có nhận thức được thân phận hiện giờ của mình là gì không? Lúc nãy em với hắn định làm gì?”

Hạ Minh và Bạch Thiểm đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh. Từ góc đứng của họ thì từ phía đó sẽ rất khó nhìn thấy họ, nhưng họ lại thấy rất rõ đối phương, là Diệp Phi Dương và Cố Chỉ Lam.

Sao bổn cung đi tới đâu cũng gặp được nam nữ chính thế này.

Hắn mà Diệp Phi Dương nhắc đến là ai nhỉ? Nữ chính đại nhân cấm sừng hắn? Trò chơi này càng ngày càng đi lệch quỹ đạo rồi. Rất mong đợi nha.

Hạ Minh nhìn người dưới cằm mình bày ra nét mặt phấn khích thì càng cảm thấy cô gái này rất thú vị. Hắn lùi sang bên cạnh cô, lưng bắt chước cô dựa vào lan can, hai tay vẫn đút vào túi quần, đôi mắt lúc nhìn cô lúc nhìn ra phía ngoài.

“Dương, em thật sự không có”.

“Em đừng cho rằng anh không biết Kiều Khải có ý với em, nếu lúc nãy anh tới chậm một chút em có dám đảm bảo giữa hai người sẽ không có gì không?” Giọng Diệp Phi Dương càng lúc càng tức tối. “Cố Chỉ Lam, là em đồng ý đính hôn với anh, bây giờ em là đang hối hận sao?”

Đôi mắt Bạch Thiểm chợt lóe lên. Kiều Khải chẳng phải là nam phụ luôn đối với nữ chính nhất kiến chung tình sao? Nhưng theo cốt truyện thì đúng là lúc trước nữ chính với hắn cũng mơ mơ hồ hồ không rõ ràng. Sau đó hắn có ra nước ngoài một thời gian, thời gian đó lại chính là lúc nữ chính bị nguyên chủ vạch trần thân phận. Nữ chính suy sụp liền có nam chính bên cạnh đúc kết tình cảm. Lúc hắn trở về thì nam nữ chính đã yêu nhau sâu đậm nên nữ chính cũng dứt khoác với hắn. Vì vậy sẽ không có chuyện như ngày hôm nay.

Nói vậy là do bổn cung im hơi lặng tiếng dẫn tới tình cảm của nam nữ chính không còn kiên định như trong cốt truyện. Nữ chính vẫn còn chút tình cảm mơ hồ với nam phụ.

Bây giờ lại khiến nam chính tức giận như vậy thì chắc đã làm gì mờ ám với nam phụ rồi.

Bạch Thiểm còn chưa thoát ra khỏi cốt truyện thì đôi mắt tối sầm lại. Một bàn tay mang theo một chút lạnh che tầm mắt cô lại. Cô tức giận gạt cánh tay Hạ Minh xuống, nhìn hắn nhỏ giọng quát.

“Anh có bệnh à? Khi không lại che mắt tôi làm gì?”

“Sợ cô đau lòng.” Hạ Minh cảm thấy rất vô tội, hắn là lo cô sao cô chưa gì đã quát hắn.

Bạch Thiểm nghe Hạ Minh nói thế liền nhìn về phía bên kia. Hai người kia lại đang hôn hít nhau.

Lại nữa rồi.

Đạo diễn đâu? Ông cứ canh bổn cung không để ý là cho chuyển phân đoạn lập tức là thế nào?

Ông làm thế sẽ mất việc đó.

Trong khi Bạch Thiểm đang gào thét thì hai người kia cũng buông nhau ra. Diệp Phi Dương nắm tay Cố Chỉ Lam rời khỏi sân thượng.

Thế này là thế nào? Ai cho bổn cung biết cuối cùng nam nữ chính lên đây để làm gì không?

Là muốn làm màu trước mặt bổn cung sao?

“Cô đang đau lòng sao?” Thấy cô thất thần Hạ Minh liền nghĩ cô đang bị thất tình mà khổ sở.

“Đau lòng chuyện gì? Tôi và hắn có liên quan gì nhau mà tôi phải đau lòng?”

“Cô không phải…?”

“Không phải”. Bạch Thiểm ngắt lời Hạ Minh rồi rời khỏi vị trí đang đứng đi về phía cửa sân thượng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN