Quyển 1: Thiên Kim Chân Chính-Nữ Phụ Phản Kích - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Quyển 1: Thiên Kim Chân Chính-Nữ Phụ Phản Kích


Chương 10


Bạch Thiểm rời khỏi canteen thì quyết định sẽ ra quán net đại chiến ba trăm hiệp với đám nhóc ở đó.

[Ký chủ, sao Cố Chỉ Lam lại đánh chủ ý lên người cô thế? Cô cũng chưa chọc gì tới cô ta mà]. Tiểu Đản Đản cảm thấy rất thắc mắc với việc xảy ra lúc đó.

“Ta gửi toàn bộ chứng cứ chứng minh thân phận của cô ta cho cô ta”.

Tiểu Đản Đản: […] Lúc trước thì nói là đi vạch trần thân phận người ta thì quá mất hình tượng. Vậy mà bây giờ lại lén lút gửi chứng cứ trực tiếp đến tay đả kích người ta cơ chứ.

“Ta cũng gửi cho ba mẹ cô ta một phần”. Bạch Thiểm không ngần ngại nói cho Tiểu Đản Đản biết việc mình đã làm.

[Cô nặc danh gửi như vậy họ cũng tin sao?] Tiểu Đản Đản cũng không tin chỉ đơn giản như thế.

Bạch Thiểm không trả lời nó. Một lúc sau cô ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay vòng ra gáy không hình tượng.

“Con người đôi khi rất kỳ lạ. Nếu đột nhiên xảy ra một việc liên quan đến lợi ích của mình thì họ thà tin tưởng việc đó có thật chứ không muốn mạo hiểm bỏ qua. Như việc xảy ra hôm nay, ta nghĩ Cố Chỉ Lam đã tự mình xác minh thân phận cô ta rồi, còn cả ba mẹ ruột nguyên chủ muốn gặp ta, mi nghĩ xem họ có tin không?”

Tiểu Đản Đản: […]. Đúng là chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Bạch Thiểm đoán có lẽ ba mẹ ruột nguyên chủ vẫn chưa cho Cố Chỉ Lam biết sự thật nên mới kêu cô ta mời cô đến nhà để sắp xếp ổn thỏa cho hai đứa con gái của mình. Họ chắc cũng rất yêu thương Cố Chỉ Lam nên sợ trực tiếp đến gặp con gái ruột sẽ gây đả kích đến cô ta. Điều họ không ngờ tới là Cố Chỉ Lam cũng biết bí mật này.

Còn về Cố Chỉ Lam, cô ta không biết ông bà Cố cũng biết bí mật đó nên vẫn truyền lời cho Bạch Thiểm, chỉ là cô ta cũng biết sẽ có ngày bí mật cũng sẽ bị lộ ra nên lúc kêu Bạch Thiểm đến nhà thì không nói thời gian cụ thể, chỉ bảo cô khi nào có thời gian thì đến. Việc đó không phải là muốn kéo dài thời gian để ông bà Cố có ấn tượng xấu với cô hay sao?

Hôm nay cô ta dám liều mình ngã xuống cầu thang cũng đủ chứng minh cô ta không muốn để Vu San San trở lại Cố gia.

Tuy ông bà Cố là ba mẹ ruột của nguyên chủ nhưng cũng chỉ gặp mặt vài lần nên không biết con người nguyên chủ như thế nào. Nên sự việc cô cố ý đả thương đứa con họ nuôi hơn hai mươi năm qua sẽ khiến họ thất vọng với cô. Dù cô có trở lại Cố gia cũng không thể thay thế vị trí của Cố Chỉ Lam được.

Nữ chính này quá tâm cơ rồi.

Hèn gì có thể bức nguyên chủ đến bước đường cùng như thế.

Nhưng muốn đấu với bổn cung thì đúng là trẻ người non dạ quá rồi.

Tranh thủ giải quyết đám phiền phức này rồi đi tìm phu nhân nhà mình mới được.

Từ sau hôm đó hắn lại dám trốn bản cô nương mà chạy ra nước ngoài.

Sôi máu thật.

Bạch Thiểm ngồi ở quán net đến tận trời gần tối mới chuẩn bị rời khỏi đó.

Cô truy cập lên mạng xã hội một chút thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy trên trang đầu đăng tải một đoạn clip, mà đoạn clip đó chính là quay cảnh Cố Chỉ Lam hãm hại cô. Đoạn clip này quay còn đầy đủ hơn cái của cô.

#Cố gia Cố Chỉ Lam hãm hại bạn gái cũ của hôn phu#

#Hôn thê Diệp tổng tập đoàn Thiên Hoàn vu oan hãm hại người khác#

Trong vòng mới mấy tiếng mà đã lên top tìm kiếm.

Có người muốn đối phó với Cố Chỉ Lam sao?

Lão tử định để đoạn clip đó lại sau này vạch mặt cô ta.

Lật bàn, từ khi nào lão tử thành người yêu cũ của tên đó chứ?

“Reng reng reng”. Tiếng chuông điện thoại lôi Bạch Thiểm trở lại.

“San San cậu đọc tin tức chưa? Là có người muốn đối phó Cố Chỉ Lam sao?” Kiều An bên kia đang cực kì kích động.

“Tớ không biết, cũng có thể là muốn đối phó Cố gia và Diệp gia”.

“Nói vậy thì đúng là anh trai tớ may mắn rồi, nếu thật sự lúc đó dính líu với cô ta thì có khi Kiều gia cũng bị lôi vào cuộc”. Kiều An thở dài. “Tiểu An em ăn trái cây nhé”. Tiếng Kiều Khải vang lên bên kia đầu dây.

“Cậu đang ở nhà à?”

“Ừ, có lẽ tớ ở nhà vài ngày, cậu nhớ tớ không Tiểu San?”

“Cậu ở nhà luôn cũng được”. Cuối cùng cũng yên cái lỗ tai Bạch Thiểm cũng không ngần ngại tống cô nàng về nhà.

Kiều An bắt đầu thao thao bất tuyệt đến gần mười phút mới buông tha cho Bạch Thiểm.

Tiểu Đản Đản cảm thấy ký chủ nhà nó rất có kiên nhẫn với mấy em gái nhỏ.

Đến khi cô ra khỏi quán net thì trời cũng bắt đầu tối.

[Ký chủ, là ai quay đoạn clip đó?] Tiểu Đản Đản cũng biết ký chủ nhà nó không phải người làm chuyện đó.

“Muốn biết? Đi, ta dẫn ngươi đi bắt chuột!”.

Tiểu Đản Đản: […] Sao lại vòng sang chuyện đi bắt chuột rồi.

Thành phố A về đem rất náo nhiệt, khắp nơi trên đường phố đều là âm thanh ồn ào xen lẫn nhau.

Trong ngõ nhỏ, một mảnh tiếng rên vang lên. Ánh đèn từ đường lớn rọi vào phản chiếu hình dáng thiếu nữ tay cầm thiết kiếm kề vào cổ một gã đàn ông cao to đang run cành cạch, dưới đất là đồng bọn của gã đã bị Bạch Thiểm đánh cho một trận đang nằm rên rỉ.

[Ký chủ, thanh kiếm đó cô lấy đâu ra thế? Cô…cô…có không gian khế ước linh hồn]. Lần này Tiểu Đản bị dọa một trận thật sự rồi. Nó không khế ước với Bạch Thiểm nhưng nó cũng ở trong cơ thể cô. Cô lại có một không gian như vậy mà nó lại không phát hiện ra. Quá đả kích rồi.

“Sau này mi còn bị đả kích nhiều hơn thế nữa đó”. Bạch Thiểm khinh bỉ, ai bảo mi dám lừa bổn cung. Dám nói bản thân phong ấn mười món thần khí. Xem sau này ta trị ngươi.

Bạch Thiểm không thèm để ý Tiểu Đản Đản đang cào tường như thế nào, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

“Thế nào? Bây giờ đã có thể nói là tên khốn nào muốn theo dõi bổn cô nương chưa?”

“Tiểu thư, thật sự chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi”. Gã đàn ông đang bị kiếm kề cổ lúc này đang run lẫy bẫy. Hắn cũng không nghĩ cô gái nhỏ nhắn này lại có giá trị vũ lực cao như thế.

Thiếu gia, cô ta thế người còn phái bọn tôi theo bảo vệ làm gì?

“Hừ, không muốn nói, vậy thì giết.” Thanh kiếm trong tay Bạch Thiểm bắt đầu cứa vào cổ gã đàn ông.

“Khoan, tôi nói, tôi nói”. Hai chân hắn lúc này thật sự không còn đứng nỗi nữa rồi. Cô gái này sao lại không hành động như người thường như thế chứ. Không phải là nên tra hỏi hắn thêm chút nữa sao?. Thiếu gia, tôi cũng là vì cái mạng nhỏ này thôi. Thật xin lỗi cậu.

Bạch Thiểm rút thiết kiếm trở lại. Cô dựa lưng vào một bức tường đối diện gã đàn ông, thiết kiếm chóng xuống đất.

“Nói, là tên đần nào?”

“Là…là Hạ Minh thiếu gia”. Gã đàn ông lúc này đã sợ đến mức ngồi bệch xuống đất.

“Hạ Minh”. Bạch Thiểm kinh ngạc đứng thẳng người dậy.

Hay lắm phu nhân của lão tử. Còn chơi cả trò này.

Tên đó thấy Bạch Thiểm đột nhiên kích động liền nghĩ cô đang tức giận, hắn sợ đến mức muốn ngất xỉu như tên đồng bọn kia.

“Tiểu thư cô đừng hiểu lầm, thiếu gia chỉ muốn chúng tôi đi theo bảo vệ cô thôi, chúng tôi không có ác ý, thật đó cô tin tôi đi”.

Bạch Thiểm đưa tay lên trán rồi ngẩn mặt lên trời.

Đánh người của lão công thành thế này có khi nào bị hắn ghét luôn không?

Bạch Thiểm ta cũng có ngày phạm phải sai lầm thế này.

“Đứng lên, đứng lên, sao lại không nói sớm là Hạ Minh kêu các người theo tôi”. Cô vội vỗ vai gã đàn ông đang sợ run người trước mặt.

Tình huống gì đây? Ai đến nói hắn biết đi!

Hắn rất sợ hãi đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN