Bán hạ
Chương 6: Đàn anh lớp 3-A
Lương Hoa một ngày tựu trường nhộn nhịp. Nổi bật trên cái màu nắng cuối hạ đấy là sắc trắng tinh khôi của chiếc áo đồng phục. Chúng tôi đứng nghiêm trang dưới sân, cùng nhau dự lễ khai giảng. Bài phát biểu của thầy hiệu trưởng hơi dài, nhưng thật sự rất hay và ý nghĩa. Tôi tập trung lắng nghe.
” … Các em ạ, người ta nói, rễ của sự học là đắng, nhưng quả của sự học lại rất ngọt. Phải trải qua những thử thách, những khó khăn, thì các em mới có thể hái được quả ngọt mà chúng ta mong muốn. Ngày hôm nay, các em học sinh đứng ở đây, dưới mái trường này, mai kia, các em sẽ chính niềm tự hào của Lương Hoa… ”
Từng giây từng phút trôi qua, buổi lễ kết thúc, học sinh đi nhận lớp mới. May mắn tôi và Lục Cẩm Chi học cùng lớp. Lại càng không ngờ hơn, ở đây chúng tôi gặp Đán Đán.
Lâm Đán Đán là học bá của chúng tôi. Cô ấy hơi trầm tính, ít nói. Cô ấy giống như một đóa hoa sen xinh đẹp thuần khiết. Tôi nhớ có lần trường tổ chức văn nghệ, cô ấy vì lấy điểm thành tích cho lớp mà đăng kí múa một bài. Lần ấy ai cũng ngạc nhiên vì một Đán Đán đẹp như tiên nữ ấy. Tiếc là vẻ đẹp ấy sau này không xuất hiện nữa, lại bị ẩn sau chồng sách vở dày cộp.
Lục Cẩm Chi chạy tới chỗ Đán Đán, tíu tít hỏi: ” Đán Đán, sao cậu lại vào lớp này, mình tưởng cậu phải học lớp giỏi hơn chứ. “
” Ba mẹ xin cho mình vào lớp chọn một, nhưng mình không muốn, mình muốn ba năm này thật thoải mái. ”
” Đán Đán đáng yêu, chờ cậu lột xác nha. ” Lục Cẩm Chi chu môi ra như muốn hôn cô ấy, liền bị bàn tay của tôi bịt lại.
” Cậu dọa chết cậu ấy rồi kìa! ” Tôi xách cô ấy lên kéo về chỗ ngồi.
Chủ nhiệm lớp tôi là thầy Lưu, một thầy giáo nổi tiếng là ác ma của trường. Mà có lẽ cũng đúng thật, lúc thầy bước vào giống như ai ăn hết của nhà thầy vậy. Khiến bọn tôi im re không dám nói câu nào.
Thầy nói giọng thành phố pha lẫn Quảng Đông nên hơi khó nghe. Đã vậy thầy còn nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi chẳng biết thầy đang nói vào vấn đề gì. Sau đó thầy phát cho chúng tôi một tờ phiếu đăng kí câu lạc bộ. Lục Cẩm Chi huých nhẹ tôi một cái.
” Tiểu Nguyên! Lát nữa mình với cậu sang dãy năm ba đi. ”
” Cái đồ ngốc nhà cậu, muốn đi thì đi một mình đi! ”
Lục Cẩm Chi làm bộ mặt cún con. Tôi thở dài, gật đầu một cái. Cô ấy liền cười tươi. Tôi ngẫm nghĩ một hồi quyết định vào câu lạc bộ bơi lội.
” Ơ mình không biết bơi! ”
” Cậu cũng ít bám mình đi, đi theo tiếng gọi tình yêu của cậu ấy. ” Tôi để tờ phiếu đăng kí qua một bên đề phòng bàn tay tử thần của Lục Cẩm Chi. Cô ấy bĩu môi, quay đi viết viết tô tô, không thèm để ý đến tôi nữa.
Vừa hết giờ, Lục Cẩm Chi nhanh chân kéo tôi sang dãy năm ba. Cô ấy nhìn vào cửa sổ các lớp như thám tử đi tìm manh mối. Đang hăng say chợt cô ấy vỗ vai tôi, chỉ về phía trước.
” Chị gái đó mình thấy mấy lần hay đi cùng anh ấy. Chắc có quen biết. ”
” Cậu ra hỏi đi. ” Tôi hất mặt về phía kia.
Lục Cẩm Chi chọc chọc hai ngón tay,nói nhỏ: ” Cậu biết người ta hay xấu hổ mà… ”
Lại cái trò làm nũng ấy. Tôi cũng bất lực với cô ngốc này rồi.
Tôi chặn đường chị gái kia, làm bộ mặt thân thiết nhất để bắt chuyện: ” Tỷ tỷ xinh đẹp, cho em hỏi một chút được không? ”
” Em hỏi đi. “
” Ờ… Ừm… Chị có biết cái anh hay đi cùng chị không? ” Thấy câu hỏi hơi thiếu logic, tôi liền hỏi lại: ” À… Ý em là cái anh thủ môn đẹp trai của câu lạc bộ bóng đá ấy ạ? “
” Thủ môn trường mình ai chẳng đẹp trai. Em miêu tả thử xem? “
” Anh ấy cao tầm 180cm, da trắng trắng, tóc… ”
Tôi chưa kịp miêu tả hết, sau lưng vang lên giọng nói quen đến mức ngủ mơ tôi cũng nghe thấy.
” Em tìm Cố Luân làm gì vậy? ”
Đúng là tránh không được quỷ mà. Cảnh Thần sao lại ở đây vào đúng lúc này cơ chứ. Kể cả có thì cũng coi tôi như không khí đi.
” Em đi tìm thông tin người con trai khác trước mặt anh, không sợ anh ghen à? ”
Cảnh Thần vô cùng tự nhiên ôm vai tôi, làm mọi người xung quanh tò mò mối quan hệ của chúng tôi.
” Bỏ ra đi! ” Tôi hơi thô lỗ một chút, dù sao bây giờ hình tượng cũng không quan trọng nữa.
” Cậu ta tên Cố Luân, học lớp 3-A, đẹp trai không bằng anh, gia thế không bằng anh, học cũng không bằng anh. Sao? Em còn muốn biết thêm gì đây? ”
Cảnh Thần anh là đang cho thông tin hay nói xấu con nhà người ta vậy. Thật không biết xấu hổ.
” Đi theo anh! ”
Anh cứ thế mà mang tôi đi, mặc cho tôi cố đẩy ra thế nào. Tôi đưa tay cầu cứu Lục Cẩm Chi, cô ấy không những không giúp tôi, mà còn cố tình hét to như thông cáo thiên hạ.
” Cảnh sư huynh, cảm ơn anh. Hai người hẹn hò vui vẻ. “
Bán đứng bạn bè. Lục Cẩm Chi hay lắm, vì cái tên không rõ quen biết kia mà bán tôi cho Cảnh Thần. Đời tôi là cả xô máu chó mà!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!