Bán hạ - Chương 7: Anh muốn theo đuổi em!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Bán hạ


Chương 7: Anh muốn theo đuổi em!


Cảnh Thần đưa tôi đi ăn kem. Tôi không biết anh lại đang có âm mưu gì. Anh gọi cho tôi rất nhiều kem, tôi cảm giác mình như chú heo con chờ chủ vỗ béo. Anh lúc này càng khiến tôi đề phòng. Dù không còn ghét anh như ban đầu, nhưng lời cảnh báo của Lục Cẩm Chi tôi phải luôn ghi nhớ.
” Nghe cô Hứa nói em rất thích ăn kem. ”
Mẹ tôi và Cảnh Thần từ khi nào lại thân thiết như thế.
” Cô nhờ anh ở trường chiếu cố em một chút. Nên bổn thiếu gia đây sẽ tận tình với em. ”
Tôi lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác, tránh đối diện với Cảnh Thần. Anh không hề mất kiên nhẫn, ngược lại còn kéo chiếc ghế ngồi cạnh tôi. Tôi giật mình đứng dậy, anh kéo tôi ngồi lại.
Ở khoảng cách gần này, tôi phát hiện ra Cảnh Thần cũng rất đẹp trai. Thói mê trai của tôi bắt đầu nổi lên, làm tai tôi đỏ bừng.
” Em đỏ mặt thế này đáng yêu đấy! ”
” Anh không… tính ăn kem à? ” Tôi hỏi một câu đánh lạc chủ đề.
” Của em hết. “
” Vậy chắc mẹ tôi chưa nói cho anh, tôi ăn nhiều kem sẽ bị đau bụng. “_
” Được, vậy chúng ta đi nơi khác! “

Lần này Cảnh Thần đưa tôi đi tiệm bánh ” Như Ý Cát Tường “. Anh gọi một bánh Như Ý một bánh Cát Tường và hai gốc trà hoa nhài. Người ngoài nhìn vào chúng tôi không khác gì hẹn hò.
” Em không tranh bánh với anh nữa à? ” Anh nhìn tôi cười lưu manh.
” Tôi không thèm tranh với người như anh. ” Tôi tập trung ăn bánh.
Anh đẩy đĩa bánh về phía tôi, nói: ” Ăn nhiều một chút. ”
” Cảnh Thần, anh biết tôi không thích ở gần anh mà. Sao anh lại cứ tỏ ra thân thiết với tôi như vậy? ”
” Vì sao ư? ” Anh khẽ vuốt cằm ra vẻ suy tư, sau đó nhìn tôi với một biểu cảm vô cùng nghiêm túc: ” Anh muốn theo đuổi em! ”

Tối đó, tôi suy nghĩ suốt cả một buổi về câu nói của Cảnh Thần. Lúc anh nói ra câu ấy, tôi đã im lặng suốt quãng đường về. Càng suy nghĩ cành rối ren. Tôi không biết anh là thật hay đùa. Nhưng ánh mắt anh rất thẳng thắn, rất nghiêm túc.
Chuyện được người khác theo đuổi này, tôi chẳng lạ lẫm gì nữa. Nhưng mà lần này là Cảnh Thần. Anh chính là Cảnh Thần đấy. Tôi nghĩ không nổi nữa, lấy điện thoại gọi cho Lục Cẩm Chi.
” A lô? ” Giọng cô ấy giống như đang ngủ ngon mà bị đánh thức.
” Mấy giờ rồi mà cậu đã ngủ? ” Tôi nhìn lên đồng hồ, mới hơn 10 giờ.
” Đại tiểu thư à, mình chỉ là người bình thường, sinh lý bình thường, đáng lẽ trẻ ngoan phải ngủ từ 9 giờ rồi kìa. ”
Tôi thở dài, chắc tôi suy nghĩ nhiều nên quên cả thời gian.
” Cậu gọi mình chỉ để thở dài à? ” Cô ấy làu bàu.
” Tiểu Chi này, Cảnh Thần nói… Muốn theo đuổi mình. “
” What??? ” Cô ấy hét vào tai tôi ” Cậu đúng là có số hưởng. Một tay tóm được đại thiếu gia của Cảnh thị danh tiếng lẫy lừng. ”
” Nhưng mà… “
” Thôi đi, có gì mai đến lớp chúng ta mặt đối mặt nói chuyện ha! ”
Rồi Lục Cẩm Chi tắt máy, tôi còn chưa nói hết chuyện. Cô ngốc này rốt cuộc có hiểu cho tâm trạng của tôi không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN