Bán hạ - Chương 8: Anh Cố Luân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Bán hạ


Chương 8: Anh Cố Luân


Hôm sau, vừa đến lớp Lục Cẩm Chi đã hỏi tôi chuyện đó. Tôi ôm tâm sự kề hết ra. Cô ấy xoa cằm ngẫm nghĩ, rồi bảo với tôi chuyện này quá phức tạp. Tạm thời tôi cứ phải giữ khoảng cách với Cảnh Thần, để xem tâm ý của anh đến đâu. Mà cho dù cô ấy không nhắc tôi cũng không muốn đụng mặt anh nữa.

Giờ nghỉ trưa, tôi cùng Lục Cẩm Chi chạy vèo đi mua cái gì đó ăn. Chúng tôi chọn chỗ thoải mái vừa ăn vừa bàn chuyện theo đuổi kia. Bỗng từ đâu một bóng người cao lớn xuất hiện, che hết mọi ánh sáng xung quanh. Vừa ngước lên nhìn, Lục Cẩm Chi bên cạnh tôi suýt té từ trên ghế xuống.
” Anh Cố Luân? ” Tôi hơi ngỡ ngàng.
Cố Luân ngồi xuống, đặt hai chai nước lên bàn cho bọn tôi. Anh cười lên trông rất đẹp, mang theo sự ấm áp.
” Dọa hai em rồi. “
Lục Cẩm Chi vô cùng luống cuống, hai tay dưới gầm năm chặt gấu váy. Thì ra đây chính là cảm xúc của một cô gái khi gặp người mình thích.
” Không có gì đâu ạ. Anh tìm bọn em có chuyện gì sao? ”
” Hội học sinh của anh đang thiếu người, có bạn học lại đề cử hai em. Nên anh muốn đến hỏi ý kiến một chút. “
” Sao ạ? ” Lục Cẩm Chi tròn mắt nhìn anh ấy.
” Anh đã xem hồ sơ của hai em rồi, thành tích rất tốt, hay tham gia các hoạt động trường lớp, rất phù hợp với hội học sinh. ”
Còn có cả chuyện này nữa sao? Là ai đã đề cử tôi vào hội học sinh? Người đó có mắt hay không vậy.
” Bọn em… Anh nên tìm người tốt hơn đi ạ. ”
” Hai em có thể từ từ suy nghĩ, không cần vội đâu. ”
Cố Luân đứng lên, để lại một mẩu giấy nhớ trên bàn.
” Đây là wechat của anh, nếu đồng ý thì hãy liên lạc với anh nhé. ” Anh hướng mắt về phía Lục Cẩm Chi, khẽ cười ” Cô bé này, kẹp tóc của em nhìn xinh lắm! ”
Bóng dáng anh Cố Luân rời đi, Lục Cẩm Chi cứ mãi nhìn theo. Mặt cô ấy đỏ bừng như trái cà chua chín. Nếu tôi không lay cô ấy chắc mãi không thoát ra được. Lại nói từ câu nói ấy của anh Cố, về sau ngày nào Lục Cẩm Chi cũng kẹp chiếc kẹp tóc đó. Cô ngốc này si mê người ta quá rồi.
” Anh ấy khen mình kìa! Thật muốn hét lên vì sung sướng!!! Hay mình vào hội học sinh đi, như vậy mình sẽ mỗi ngày đều có thể ở cùng anh ấy.
” Để mình suy nghĩ đã. ”
Lục Cẩm Chi vui vẻ đưa hết đồ ăn ngon của cô ấy sang cho tôi. Cái nắng nhàn nhạt cũng đủ làm nụ cười hạnh phúc của cô ấy tỏa sáng. Tôi biết nếu lần này tôi đồng ý, cô ấy sẽ càng vui hơn nhiều.

Hôm nay chúng tôi không học chiều nên rất thảnh thơi. Tôi bị Lục Cẩm Chi dụ dỗ đến sân bóng của trường, cái nơi định mệnh này đây.
Sân không nắng lắm, có gió nhẹ thổi qua man mát. Chiều nay rất đẹp, nền trời một màu xanh ngắt, cao và xa xăm. Mây không nhiều, từng đám mỏng hờ hững trôi qua. Cạnh sân bóng đặc biệt trồng một cây phượng vĩ, mỗi lần gió thổi làm cánh hoa đỏ rực còn lại trên cây bay xuống. Khung cảnh này thật lãng mạn với các thiếu nữ hay mộng mơ.
Khi chúng tôi đến, trên khán đài đã có rất nhiều nữ sinh, chỉ có một nhóm nam sinh ngồi bên phải.
” Hôm nay là ngày gì mà đông vậy? ” Tôi hỏi Lục Cẩm Chi.
” Cậu không thấy bảng treo ngoài kia à, là trận giao hữu giữa lớp 3-A và lớp 2-A. ”
Tôi gật đầu, nhìn về phía cabin của đội lớp 3-A. Ngắm nghía một lúc, liền sặc hết nước đang uống. Cảnh Thần cũng ở lớp 3-A sao? Xui xẻo quá rồi.
” Sao cậu không nói là Cảnh Thần cũng học lớp 3-A? ” Tôi lườm Lục Cẩm Chi.
” Nói rồi cậu có đi không, chắc chắn là no no no rồi! ” Lục Cẩm Chi lè lưỡi trêu tôi.
Tôi im lặng khóc trong lòng, cô ấy toàn ngốc nghếch ở những cái không đâu.
Chàng trai áo số 7 cao lớn thẳng tắp trên sân, nắng kéo dài bóng anh, hiên ngang như vậy, kiêu ngạo như vậy. Càng ngắm lại càng có chút thích thú.
Tôi bừng tỉnh. Không được, tôi tuyệt đối không để mấy lời hôm đó làm lay động. Tôi phải thật lạnh lùng, phải tỏ ra chán ghét anh. Con người anh ai mà biết được tâm cơ khó lường bao nhiêu.

Vì ít xem bóng đá, nên cả trận đấu tôi xem không tập trung. Chủ yếu là ngồi chơi bắn cá. Lục Cẩm Chi hò hét cổ vũ không ngừng, còn liên tục gọi tên anh Cố Luân. Vậy mà trước đó còn kêu mình dễ xấu hổ. Lừa người quá rồi.
” Vào!!!! ” tiếng hô làm tôi giật mình rơi điện thoại. Tôi nhặt lên, phủi phủi em yêu của tôi xem có bị thương đâu không. Tôi nghe xôn xao cái tên Cảnh Thần. Thì ra anh vừa ghi bàn, đang ăn mừng cùng đồng đội. Tỉ số 3-2, vừa hay ghi bàn vào phút 89. Còn ba phút bù giờ nữa.
Tôi xách cặp đứng dậy, nói với Lục Cẩm Chi: ” Hết trận rồi, về thôi! “
” Chưa đâu còn ba phút nữa mà. ”
” Kệ cậu đấy, mình ra trước đây. “
Tôi không dám gặp Cảnh Thần, vậy nên phải nhanh chân chạy trước. Tôi nghe tiếng gió rít bên tai, quay mặt sang thì…
Tôi chẳng biết mình ngã xuống như thế nào, chỉ biết đầu rất đau. Trái bóng và tôi không có duyên với nhau, đã hai lần rồi, nó đều muốn lấy mạng tôi. Trách cả Lục Cẩm Chi hôm nay chọn hàng ghế thấp nhất, báo hại tôi một lần nữa ăn bóng vào mặt. Sau đó, tôi không còn nghe tiếng gì nữa…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN