Vợ ơi! Anh là hôn phu của em!!!
Chương 2. Kế hoạch thám thính hôn phu
Còn nhớ mấy ngày trước, lão nương nhà cô phi thường nhiệt tình đưa cho cô giấy tờ cùng chìa khóa nhà, bảo cô hảo hảo yên tâm về nước sinh sống, mọi sự đã có lão nương lo. Mặt trời mọc đằng tây đi? Lão nương à! Mẹ trở nên chu đáo như vậy từ khi nào a??
Hảo đi! Giờ thì cô hiểu hết rồi! Cái gì mà yên tâm chu đáo? Đây căn bản là một cái hố được sắp đặt trước có được hay không?
Ở cái Đế Đô này ai mà chả biết Kim Bảo được coi như là khu chung cư quý tộc, tập trung toàn ông hoàng bà chúa của giới thượng lưu. Mà đây không phải điểm mấu chốt, quan trọng nhất là vị hôn phu trên danh nghĩa nào đó của cô cũng sống ở chỗ này, không những cùng tầng mà còn là ngay sát vách bên cạnh.
Hạ Ân hoàn toàn vô ngữ với mấy cái logic của các vị phụ huynh. Được rồi! Coi như gần địch để thuận lợi cho quá trình thám thính cùng sắp xếp kế hoạch, còn mấy cái bồi dưỡng tình cảm gì gì đó vẫn là làm mấy vị ở nhà thất vọng rồi!
Dọn xong nhà đã gần hết buổi chiều, Hạ Ân quyết định đi siêu thị mua vài thứ để tự động viên mình một bữa. Trường kì kháng chiến còn dài lắm a! Cô không có ngu mà đi bạc đãi mình.
Cô gái nhỏ nào đó hí hửng lái xe ly khai Kim Bảo. Cùng lúc đó, xe của Hạ Ân vừa rời khỏi, một chiếc Ferrari đen bóng, sang trọng từ từ tiến vào gara. Cửa xe bật mở, một đôi chân thon dài bước xuống, tiếp theo đó là cả thân hình cao lớn cũng xuất hiện.
Người đàn ông mặc vest đen lịch lãm, khôn mặt góc cạnh hoàn hảo không dư thừa một tia cảm xúc, đôi mắt đen huyền bí lạnh lùng, giữa hàng lông mày khí phách là vẻ phong trần mệt mỏi.
Triệu Tử Dương chậm rãi bước vào thang máy. Anh mới từ Pháp bay về, là nghe lệnh của mẹ đại nhân mà lập tức bỏ hết công việc. Đúng vậy, chính là vì cô gái nhỏ nào đó là vị hôn thê của anh đã đến nơi. Triệu phu nhân còn đặc biệt căn dặn con trai phải hảo hảo bồi dưỡng tình cảm, nếu để trượt mất cô con dâu yêu quý này thì đừng bao giờ nhìn mặt bà nữa. Nhắc đến vị hôn thê trong truyền thuyết kia, Triệu Tử Dương vô cùng bất đắc dĩ. Khuôn mặt ngàn năm một biểu cảm chậm rãi xuất hiện vẻ mịt mờ.
Cửa thang máy tinh một tiếng mở ra, Triệu Tử Dương ưu nhã bước đến trước cửa căn hộ của mình, nhập mật mã, cạch một tiếng mở cửa.
Liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt bên cạnh, trong lòng vị đại thần nào đó là trăm ngàn mối cảm xúc ngổn ngang. Bên cạnh anh trước nay chưa từng xuất hiện một người con gái nào, vì gia thế của anh quá nổi bật, vì công việc cùng thời gian ít ỏi của anh và cũng là vì anh không có hứng thú.
Có lẽ cũng phải tìm cơ hội nói rõ với cô. Anh chắc cô cũng như anh hoàn toàn là do gia đình ép buộc.
Nghĩ vậy, vị đại thần hào quang chói lóa trong lòng các cô gái tâm tình không tệ, ung dung vào nhà tiếp tục công việc của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!