Vợ ơi! Anh là hôn phu của em!!!
Chương 3. Độc thân là chân lý!
– Này bà nói đủ chưa? Bổn cô nương nghe đến lỗ tai sắp nở ra rồi!
– Con nhỏ chết tiệt! Bà kêu ca cái gì? Lão nương còn chưa tẩn bà một trận đâu! Hừ! Có bồ mà dám giấu chị dấu em. Bà còn có nghĩa khí không hả?
– Tôi đã bảo chuyện này tôi cũng vừa mới biết cơ mà. Còn nữa, không phải bồ bịch gì cả, là hôn phu trên danh nghĩa đấy! Ok?
– Ô cái đầu bà ấy mà ô. Tôi cho bà cơ hội cuối cùng, muốn khai hay là ăn đập?
– Nữ hiệp à! Tha mạng a! Tiểu nữ quả thật là người bị hại, chả biết cái gì cả đâu!
– Hừ! Có quỷ mới tin!
– “…”
– Mà tên đó ra sao? Đẹp trai không?
– Không biết!
– Da trắng không?
– Không biết!
– Mũi cao không? Body chuẩn không? Giọng nói quyến rũ không?
– Ừm… không biết!
– Hạ Tiểu Ân, thế rốt cuộc bà biết cái quái gì hả?
– Ừm… chả biết gì!
– “…”
Được rồi! Quách Lan Vi cô tại sao lại có đứa bạn thiểu năng như vậy cơ chứ? Rốt cuộc là nhầm lẫn ở đâu a?
– Tôi còn chưa gặp tên đó nữa cơ mà!
– “…”
– Thế mấy ngày nay bà làm cái khỉ gì ở đó thế hả?
Vừa bước vào thang máy, cô gái nhỏ nào đó vừa nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của đứa bạn thân.
– Ừm… để xem… à hình như là… ừm… ngủ!
Quách Lan Vi: “…”
– Rồi bà định thế nào? Gặp nói thẳng hay giả ngu rồi im luôn?
– ừm… đương nhiên là phải dứt khoát, đêm dài lắm mộng a!
– Hì hì! Tiểu Ân, bà không có ý định tìm hiểu sao? Theo tôi biết thì tên đó cũng không tệ đâu a!
Nghe tiếng cười y hệt hồ ly của nhỏ bạn, Hạ Ân trên trán xuất hiện ba vạch hắc tuyến.
– Không có! Độc thân là chân lý! Tôi không có ngu mà tự đi đào hố chôn mình!
– Haha… là chính bà nói đó, sau này đừng hối hận a!
– Đương nhiên!
Cửa thang máy vừa mở, Hạ Ân thong thả bước ra. Nhìn nhìn căn hộ của ai đó, máu bát quái trong cô lại nổi lên, haha thì thầm vào điện thoại.
– Ê Tiểu Vi! Tôi có cái này hay lắm nha!
– Hử? Có gì mau nói!
Vừa cười nguy hiểm, Hạ Ân vừa rón rén bước lại gần căn hộ 102, âm thầm ghé tai dò xét.
– Haha… bà biết mấy bữa nay ở đây tôi thấy gì không?
– Đừng vờ cao thâm nữa! Rốt cuộc bà có nói không hả?
– Haha… mấy bữa nay, tôi không gặp vị hôn phu biến thái kia, nhưng lại nhìn thấy thứ còn thú vị hơn nữa kia! Bà biết không? Là đàn ông đấy! Đêm nào cũng có một người đàn ông lạ đến nhà tên kia, còn đến rất lâu nữa!
– HẢ? ĐÀN ÔNG? BÀ THẤY?
Nghe tiếng hét thất thanh của nhỏ bạn, Hạ Ân thỏa mãn gật đầu:
– Tất nhiên! Bà nói xem vậy là có ý gì?
– Không lẽ… Triệu… Triệu đại tổng tài hào quang lấp lánh lại… lại… ô ô ô… Tiểu Ân Ân… bà thật bất hạnh… ô ô…
Hạ Ân: “…”
Việc này liên quan đến cô à? Ok được rồi! Dù gì tên kia cũng là hôn phu trên danh nghĩa của cô, xem như là có liên quan đi!
– Thấy chưa! Tôi đã bảo là đàn ông không ai tin được cả! Giờ thì hay rồi, chuyện từ hôn này coi như ok một nửa.
– Hạ Ân… hic… bà… hic… bà không sao đi?
– Hử? Haha bổn cô nương vui gần chết, sao nỗi gì? Với lại tôi…
-BÙM!!!!…
– ÔI MẸ ÔI!!!
Tiếng nổ từ căn hộ thần thánh 102 nào đó dọa Hạ Ân nhảy dựng. Chiếc điện thoại trên tay vì giật mình mà rơi vỡ tan tành.
Không kịp suy nghĩ, cô gái nhỏ của chúng ta hào hùng đẩy cánh cửa không khóa nhảy vào căn hộ hét to:
– CÓ CHUYỆN GÌ AA??? CÓ SAO KHÔ…??
Hào khí của tiểu nữ hiệp bị cảnh tượng trước mắt dọa cho tắt ngấm, câm nín trợn mắt nhìn nhìn.
THIÊN A!! TẠO NGHIỆT RỒI!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!