Vợ ơi! Anh là hôn phu của em!!! - Chương 4. Lão đại! Anh không định qua thăm đại tẩu sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Vợ ơi! Anh là hôn phu của em!!!


Chương 4. Lão đại! Anh không định qua thăm đại tẩu sao?


Tình hình trước lúc xảy ra vụ nổ, căn hộ 102 thần thánh, Triệu Tử Dương ngồi trên ghế sofa cao cấp, ngón tay thon dài không ngừng bận rộn làm việc với cái laptop trước mặt. Bên cạnh anh, một nhân vật bị anh ngó lơ vẫn không ngừng lải nhải:

– Lão đại, đại tẩu đến được hai hôm rồi, anh không tính qua thăm người ta sao?

– Lão đại, em nghe nói đại tẩu là mỹ nhân ngàn năm khó gặp, anh không tò mò tí nào à?

– Lão đại, anh thật sự chưa gặp đại tẩu lần nào sao?

– Lão đại, có cần em hy sinh đi mời đại tẩu qua đây hảo hảo cùng anh tâm sự không?

– Lão đại…

– Tư Mã Thành!

– Dạ?

– Em dạo này rất rảnh?

– ặc…

Triệu Tử Dương thái dương giật giật, ngẩng đầu khỏi màn hình laptop, vô ngữ liếc mắt nhìn người nào đó.

Tư Mã Thành bắt gặp ánh mắt giết người của anh họ, khóe môi cứng đờ, chân chó phi lại vuốt mông ngựa.

– Đại ca của em a~ Em đây là không phải vì tốt cho anh sao? Con gái nhà người ta tốt như vậy, anh còn không vừa ý chỗ nào a?

-“…”

– Anh xem xem, bằng tuổi anh người ta con cháu đầy đàn. Anh suốt ngày cứ công với việc, có người còn nghi ngờ vấn đề giới tính của anh nữa kìa!

– “…”

– Anh nghĩ xem, nếu anh nhanh chóng sinh một tiểu bảo bảo thì vui nhà vui cửa biết chừng nào!

-“…”

Thấy anh họ nhà mình bắt đầu có dấu hiệu phát hỏa, Tiểu Mã nhà chúng ta nhanh trí đưa con át chủ bài lên sàn, ủy khuất mở miệng:

– Với lại anh cứ tình hình chậm tiến như này, bác gái không vò chết em mới là lạ…

-“…”
Nhắc đến thái hậu nương nương ở nhà, Triệu Tử Dương đau đầu xoa trán, trên tuấn nhan là vô vàn bất đắc dĩ.

Tư Mã Thành nhìn thấy anh họ hỏa khí ngừng lại, đắc ý nghĩ thầm: vẫn là bác gái lợi hại, chỉ một câu đại ma vương đã gương cờ trắng đầu hàng. Dĩ nhiên tình cảnh này đã lặp lại vô số lần. Nhìn cách bạn học Tiểu Mã mở miệng đến trơn tru thuận lợi thế kia hiển nhiên đã không phải lần đầu đem Triệu phu nhân ra làm bia chắn hỏa.

– Lão đại, anh định cứ như này mãi à? Không tính gặp con gái nhà người ta một lần sao?

Liếc mắt nhìn cậu em họ đang dạt dào đắc ý phía đối diện, Triệu Tử Dương chậm rãi mở miệng:

– Có cơ hội thích hợp anh sẽ nói rõ với cô ấy, em vẫn là hảo hảo lo tốt phần của mẹ anh đi! Anh nghe nói cô chú ở Pháp đang rất nhớ mong em đấy!

Tiểu Mã: “…”

Đại ca, anh có cần phải uy hiếp rõ ràng như vậy không? Làm ơn đi! Đấy là mẹ anh đấy! Anh còn chưa đối phó được thì với công lực ba xu của em liệu có toàn mạng trở về không? Aaaa tự dưng lại đi làm nội gián làm cái gì? Tư Mã Thành, mày là tự tạo nghiệt không thể sống a…

Bạn nhỏ Tiểu Mã ủy khuất lau chùi đồ vật trước mặt. Bảo bối của anh, chỉ em là thương anh thôi!!

Nhìn vật thể sáng loáng không xác định hình dạng trước mặt, Tư Mã Thành tự hào không thôi. Nhìn đi! Đây là tiểu phi cơ thu nhỏ anh tự phát minh a! Khí phách làm sao! Chắc cũng phải được kỉ lục guinness ấy nhỉ?

Hắc hắc! Đợi đi! Đợi bảo bối của anh hoàn tất, có thể hảo hảo lập nên kì tích, được mọi người tấm tắc khen ngợi, để xem lão cha lão nương ở nhà còn khinh thường anh nữa không?

Ai đó lâng lâng ảo tưởng một mình, đắc ý tưởng tượng vẻ mặt của ba mẹ.

Vâng! Bạn nhỏ Tiểu Mã bị ba mẹ tống cổ khỏi nhà vì một lý do rất đơn giản, mấy con robot ai đó sáng chế liên tiếp phát nổ vài lần, oanh tạc biệt thự Tư gia đến chướng khí mù mịt. Vì vậy, Tư gia phụ huynh, cũng chính là cô chú của Triệu Tử Dương đóng gói con trai quý tử của mình đến nhờ anh hảo hảo dạy dỗ, với ước muốn rất đơn giản là mong ai đó yên ổn làm người thường.

Hảo đi! Sống với vị lão huynh này, Tư Mã Thành anh sắp phi thăng thành tiên rồi, chứ đừng nói mấy cái phàm nhân người trần mắt thịt.

Tư Mã Thành hứng trí bừng bừng khởi động vật thể lạ nào đó, hì hục cầm bảng điều khiển nhấn nhấn vài cái.

Vật thể kia thế nhưng sau vài giây giật giật thật sự bay lên, lượn vài vòng trong phòng khách.

Bạn nhỏ Tiểu Mã của chúng ta nhìn phát minh thành công của mình, phi thường kích động, phi lại chỗ anh họ, ríu ra ríu rít không ngừng:

– Anh… anh… anh nhìn xem, thật sự bay, thật sự bay lên rồi… haha… em biết em là thiên tài mà… haha…

Triệu Tử Dương vô ngữ nhìn cậu em dở hơi trước mặt, không biểu cảm từ từ thả ra vài lời:

– Em chắc chắn nó sẽ không nửa đường phát nổ như lần trước?

– Haha… làm sao có thể! Lần này em đã nghiên cứu kĩ càng, đương nhiên sẽ không như lần trước… anh… kìa… anh nhìn xem… đã hơn năm phút mà vẫn bình an vô ….

BÙM!!!!!!!

– ÔI MẸ ƠI!!!

Chiếc máy bay… ừ tạm đặt tên nó là vậy đi… đâm sầm vào chùm đèn pha lê hoa lệ trên trần nhà, bùm một tiếng phát nổ, mảnh vỡ mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp nơi.

Sự việc dọa Tư Mã Thành nhảy dựng, không nói hai lời bổ nhào lên ghế ôm chầm lấy anh họ, một bộ dạng dùng thân bảo hộ anh mình, phi thường cảm động cùng dũng cảm.

Triệu Tử Dương còn chưa định thần sau tiếng nổ, bị một bóng dáng như một cơn gió ùa tới, đè anh ngã nhào trên sofa.

Vâng! Tiếp sau đó chắc chúng ta đã biết chuyện gì xảy ra, cánh cửa căn hộ do tên não cá vàng nào đó lúc vào nhà không khóa, bị người ta một cước đạp mở. Một bóng người nho nhỏ hoảng loạn xông vào, hét ầm lên với một bộ dạng anh hùng cứu thế.

Nhưng… khổ thay… cô gái nhỏ của chúng ta hào khí anh hùng vừa động, bị tư thế mập mờ của hai ĐẠI NAM NHÂN trong phòng dọa cho tắt ngấm. Vô ngữ trợn mắt nhìn nhìn.

Phá vỡ khoảnh khắc lãng mạn của người ta! THẤT ĐỨC A! TẠO NGHIỆT A!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN