Vợ ơi! Anh là hôn phu của em!!! - Chương 5. Em muốn từ hôn?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Vợ ơi! Anh là hôn phu của em!!!


Chương 5. Em muốn từ hôn?


Trong không gian yên tĩnh đến bất thường, trên hai chiếc ghế sofa đối diện nhau, hai cặp mắt đang không ngừng trừng lớn. Triệu Tử Dương ưu nhã ngồi, ngón tay thon dài theo nhịp gõ gõ lên thành ghế, bình tĩnh nhìn hai con người trước mặt.

– Cô chính là cái kia… Hạ đại tiểu thư Hạ gia, Hạ Ân?

– ừm!

– Vậy cô chính là kia vị hôn thê của tôi anh họ?

– Phải!

– Ô ô… thế cô chẳng phải vị đại tẩu thần bí trong truyền thuyết sao?

– “…”

Hạ Ân vô ngữ nhìn người nào đó trước mặt. Tên này hắn đã hỏi như vậy đến cả chục lần rồi. Buồn cười hơn là cô còn nhiệt tình ngồi trả lời hắn hơn chục lần đó. Cô vẫn là điên rồi đi?

– Rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì nữa?

– Thế cô đến đây làm gì?

– Ngu ngốc, tôi đương nhiên là tới cứu người!

– Cứu ai? Ai cần cứu?

– Thế các anh làm cái quái gì trong này? Tính chế tạo bom chuẩn bị khủng bố sao?

Triệu Tử Dương:”…”

Tư Mã Thành:”…”

– Ai bảo! Mới không phải khủng bố, phát minh yêu dấu của tôi gặp sự cố, chỉ là chút lỗi kĩ thuật nho nhỏ…

Tư Mã Thành trước ánh mắt giết người của Hạ Ân, giọng nói càng ngày càng nhỏ, rồi không chịu được nữa mà trực tiếp ngậm miệng tắt ngấm.

Làm ơn đi! Sao ánh mắt cô gái này lại khủng bố như vậy? Có một lão huynh biến thái ở bên, giờ chả lẽ lại mọc ra một vị đại tẩu biến thái không kém sao? Tương lai mịt mờ a!

– Nhỏ cái đầu anh! Anh biết suýt nữa dọa tôi đau tim chết không hả?

– Còn nữa anh tưởng tôi vào đây làm gì? Vào nhìn lén hai anh ôm ấp sao?

Triệu Tử Dương:”…”

Tư Mã Thành:”…”

Bạn nhỏ Tiểu Mã lau mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, liếc mắt nhìn ông anh họ mặt đen như đít nồi. Chết rồi chết rồi! Đại tẩu, tẩu đang kích ngòi bom nguyên tử đấy có biết không hả?

– Khụ! Hạ tiểu thư, thật ra chuyện này…

– Biết rồi biết rồi! Tôi không phải người nhiều chuyện, anh không phải lo!

– Thực ra không phải…

– Phải phải tôi hiểu!

– Thật ra tôi muốn nói…

– DỪNG!

Hạ Ân đau đầy xoa trán, xua xua tay đuổi khách.

– Anh ra ngoài đi. Tôi có chuyện muốn nói riêng với Triệu tiên sinh.

Bạn nhỏ Tiểu Mã bị người hắt hủi, tủi thân lủi thủi ra về. Lúc đi còn không quên liếc nhìn ông anh với vẻ mờ ám.

– Hạ tiểu thư có muốn uống gì không?

– Thật đa tạ Triệu tiên sinh, tôi uống gì cũng được!

Triệu Tử Dương gật đầu rồi tiến vào bếp, vài phút sau trên tay cầm hai tách cà phê, chậm rãi bước ra.

Khói nhẹ từ ly cà phê bay ra lượn lờ làm khuôn mặt của anh mông lung mờ ảo. Anh cúi xuống đặt ly cà phê trước mặt cô, nửa khuôn mặt khuất đi để lộ góc nghiêng hoàn mĩ. Vì ở nhà nên anh lựa chọn trang phục thoải mái, lúc cúi xuống lộ ra một phần xương quai xanh quyến rũ chết người. Đây chính là một bộ dạng dụ người phạm tội.

Hạ Ân lắc đầu xua đi những suy nghĩ vớ vẩn, cố gắng trấn định trái tim đang nhảy loạn kia. Hạ Ân a Hạ Ân! Tiết tháo của mày đi đâu hết rồi? Phải bình tĩnh! Tuyệt đối không được để sắc đẹp dụ dỗ. Mày làm vậy là có lỗi với sư huynh a!

Triệu Tử Dương đặt ly của mình xuống bàn, dọn dẹp vài thứ còn vương vãi trước mặt, giọng nói từ tính, dễ nghe:

– Để Hạ Tiểu thư chê cười rồi! Thật không nghĩ sẽ gặp cô ở tình huống này. Quả thật là có chút thất lễ!

– Triệu tiên sinh khách khí! Chuyện này tôi không để ý đâu!

Thấy đối phương im lặng, Hạ Ân quyết định không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

– Thật ra hôm nay tôi đến đây vẫn là có chuyện muốn nói với anh… tôi…

– Em đến đây vì việc hôn ước giữa chúng ta?

– Có thể nói vậy!

– Em muốn từ hôn?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN