Không sao đâu,tình yêu của anh. - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Không sao đâu,tình yêu của anh.


Chương 2


Trầm Giai lặng nhìn hộp cơm trên tay mình , rồi ánh mắt dịch chuyển về người con trai đang ăn cơm kia.

Không sao,nhìn cậu ấy ăn vui vẻ như vậy thật sự tốt.

-í,cậu mang hai hộp hả? Cho tôi một hộp đi,tôi không mang theo cơm.

Trầm Giai chẳng buồn nhìn người kia,trực tiếp đưa hộp cơm ra.

-Ây gu,Cửu Thiên,cậu từ bao giờ lại mang cơm đi học vậy?_Khả Đạt,một người bạn rất thân của hắn lên tiếng.

-Không,có người cho tôi.

Khả Đạt nheo mắt nhìn cậu bạn,ánh mắt có chút mơ hồ.

-Ô kìa,chẳng phải ở trường cũ bao nhiêu bạn nữ cất công mang cơm cho cậu mà cậu còn chả thèm nhìn đó sao,hay cậu có ý đồ với bạn nữ cho cơm cậu kia?

Cửu Thiên chẳng để ý đến vế sau,chỉ quan tâm câu trước.

Mang cơm? Đúng vậy , hắn được rất nhiều người mang cơm cho.Nhưng đa số là nữ sinh,mà khoan đã,chẳng phải họ đều thích hắn sao?

Vậy… chẳng lẽ Trầm Giai mang cơm đi cũng là do….

Hắn chả có tâm trạng ăn nữa,cầm hộp cơm trực tiếp ném vào sọt rác.

Khả Đạt hơi run người,mọe,vừa mới ăn,mặt mũi còn tỏ vẻ thoải mái lắm,vậy mà hai giây sau đã vứt đi??

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Buổi chiều,toàn trường được nghỉ,Trầm Giai cũng không có lịch học thêm.

Nhưng cô lại đến trường.

Trầm Giai phóng tầm mắt quanh trường,rồi dừng lại ở người con trai mang áo số 14.

Lục lọi trong cặp sách,cô cầm tệp giấy dày cộp ra phác thảo.

Bên Cửu Thiên,hắn đang chán nản nhìn ông hiệu trưởng rồi rốt cục cũng chả nghe nổi,đành nhắm mắt lim dim ngủ.

giấy mới chả tờ,chuyển trường thôi mà cũng lằng nhằng.

Thật là,mệt mỏi,mất cả buổi chiều để chơi game.

Bỗng nhiên chuông điện thoại reo,Cửu Thiên hơi nhăn mặt ấn nút chấp nhận.

-Cửu Thiên,đội bóng rổ của trường đang luyện tập,cũng mới thành lập thôi,tôi thấy cậu có thân hình rất tốt,có muốn tham gia không?

Cửu Thiên lơ đãng nhìn sân bóng rổ,vài thằng con trai trong lớp đang đánh,động tác khá nhanh nhẹn.

Chiến thuật không có thì chơi cái gì?

Hắn chả bao giờ muốn thi đấu với những người quá cách xa mình.

Không biết hắn thấy gì,chỉ lập tức cúp máy,chạy nhanh ra sân.

Trầm Giai thấy dưới đất mình tối đi,bèn ngẩng đầu nhìn.

Đối phương đã lên tiếng :

-Cậu ở đây làm gì?

Ô kìa,đang tra khảo cô đó hả?

-Tôi vẽ.

Cửu Thiên giật tập vẽ trên tay cô,một bức tranh bằng chì,hình vẽ là lưng cầu thủ , áo số 14.

Hắn phóng tầm mắt ra nhìn,là bạn con trai cùng lớp tên là Duy Vũ.

Hình như cậu ta ngồi cuối lớp , ở tổ 1.

Khoan đã,hắn đã mấy lần nhìn thấy cô quay đầu nhìn cuối tổ.

Chẳng lẽ là nhìn cậu ta?

Đối chiếu với hộp cơm lúc sáng,hắn càng thêm khẳng định,nhưng vẫn hỏi :

-Cậu thích cậu ta?

Trầm Giai hơi giật mình,ánh mắt trầm xuống :

-Nó rõ ràng đến thế sao?

Cô đợi mãi chẳng thấy đối phương trả lời,bèn nói :

-Nhưng cậu ấy có bạn gái rồi,tôi cũng không cho rằng mình có cơ hội.

-Cho nên?

-Mong cậu đừng nói cho ai biết.

-được.

-Cám ơn cậu.

Hắn không nhìn cô nữa,quay đầu bước nhanh về phía người con trai đang uống nước kia.

-Đấu một trận đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN