Bên em là điều tuyệt vời nhất. - Chương 1: Siêu bá đạo.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Bên em là điều tuyệt vời nhất.


Chương 1: Siêu bá đạo.


“King kong”…
“Xin chào quý khách” Cô bé lễ tân mỉm cười nhẹ nhàng ” Xin hỏi quý khách muốn gọi gì ạ?”
” Cho chúng tôi một phần combo cho trẻ em”

” Quý khách đi bao nhiêu người ạ!”

” 3 Người”

… …..
” Tổng cộng của quý khách hết 300 ngàn , mời quý khách lại bàn, chúng em sẽ mang lại sau ạ”
Một người đàn ông với tướng mạo hút hồn, hai bên tay, dắt theo 2 đứa nhỏ bước vào quán, thu hút biết bao nhiêu sự chú ý của người bên trong. Theo chân nhân viên phục vụ đến bên chỗ ngồi của mình . Người đàn ông,tháo cặp kính đen xuống, đeo ra sau đầu, còn làm cho mọi người trong quán( nhất là chị em phụ nữ) điên đảo bởi vẻ ngoài lãng tử, khuôn mặt đầy ma mị của hắn. Ngoài sức hút của hắn, bên cạnh đó, còn có hai nhóc siêu đáng yêu đang bi bô ba ba đi cùng, không làm người khác khỏi tò mò….
” Cậu, dì này thật xinh đẹp ” cậu nhóc với khuôn mặt mủm mỉm quan sát cô gái ngồi đối diện, vừa nói với hắn, vừa nở ra nụ cười thiên thần với cô gái đối diện.

” Đã nói với em rồi; lớn lên cậu sẽ kết hôn với chị mà, Phán Phán” Cô bé đi cùng biểu môi, nhìn theo ánh mắt của cậu bé về bàn bên cạnh, tỏ vẻ không đồng ý ” Cậu, sau này là chú rể của Giai Giai đúng không cậu? Đúng không ạ?” Cô bé nhỏ vì muốn được người đàn ông đồng tình, liên tục lắc cánh tay của hắn.

” Không là của chị, Giai Giai xấu xí sao lại là cô dâu của cậu được” Phán Phán không đồng ý, bèn kéo tay cô nhóc ra khỏi người đàn ông vừa khẳng định” Dì xinh đẹp kia, mới hợp với cậu của Phán Phán” nói rồi đưa tay chỉ sang cô gái ngồi đối diện với họ.

Mặc cho 2 đứa nhỏ luyên thuyên, người đàn ông vẫn thản nhiên như không, rút điện thoại ra xử lí công việc..

“Thật xin lỗi tiên sinh, chỗ này không biết còn trống hay không?” Cô nàng ngồi đối diện hình như nghe được lời bàn tán của hai đứa nhỏ, liền đứng dậy đi đến bàn của họ làm quen. Cô nàng đến gần, nhìn thấy người đàn ông thực sự hoàn hảo, tỏ ra ngại ngùng, đỏ mặt nói

.” Không ạ! Chỉ có tụi cháu thôi. Mời dì ngồi” Phán Phán tỏ ra hào hứng khi cô gái cậu vừa nói bước sang bàn của họ bắt chuyện .

“Hừm. Thấy đẹp trai cứ sáng mắt” Cô bé Giai Giai tỏ vẻ không đồng tình với cô nàng vừa lườm với cặp mắt hình viên đạn vừa nói nhỏ.

” Giai Giai! không được vô lễ với người lớn” Người đàn ông như nghe thấy lời nói của cô nhóc , bèn trầm giọng dạy dỗ .” Xin lỗi, nhưng chỗ này đã có người ngồi . Mời cô đến bàn khác” Người đàn ông như không để ý cô gái, mắt vẫn chăm chú nhìn vào điện thoại từ chối cô nàng một cách thẳng thừng.

“Cậu……… đâu có ai…” Phán phán nghe thấy lời nói, bèn xoay mặt về phía người đàn ông định nói tiếp ” Bàn mình đâu có…” “Phán Phán!” Người đàn ông hình như đọc được suy nghĩ của cậu nhóc , bèn cắt đứt câu nói tiếp theo của cậu ” Con biết rồi…” Phán Phán bèn cụp đôi mắt, cúi đầu nói.

Người phụ nữ đứng đối diện, chưa kịp ngồi, đã nghe thấy sự từ chối, thì tỏ ra xấu hổ ” Vậy …. vậy sao…. Ngại quá. Tôi đến bàn khác vậy?” Nói rồi, cô ả vội vã đi nhanh về lại bàn của mình. Một người bạn, ngồi cùng bàn, thấy cô ả trở về bèn nói nhỏ” Sao rồi!….” Cô nàng ngồi xuống ghế, tỏ ra buồn bã lắc đầu với người bạn.. cặp mắt tiếc nuối thỉnh thoảng nhìn về phía bàn của họ …

“Haha… cho chừa. Đồ Phán Phán tọc mạch” Giai Giai hình như khoái chí , vừa le lưỡi vừa hả hê cười với cậu nhóc. Cảm thấy xấu hổ trước sự chỉ trích của người chị hơn cậu 2 tuổi. Cũng như sự nhiệt tình bắt chuyện của mình bị từ chối. Cậu bé tức giận bèn quát ” Đồ Giai Giai xấu xí. Chị im miệng đi…” ” Cậu!!!! Phán Phán lại ăn hiếp con……….” Giai giai thấy cậu nhóc to giọng với mình bèn sợ hãi , mếu máo tìm viện binh…

” Hai đứa nên im lặng hết cho cậu. ” Giang Trạch Thần nãy giờ chỉ tập trung vào công việc, dường như cũng không thể nào chịu nỗi sự ồn ào của bọn chúng. Cau mày, đặt điện thoại trên bàn, tay xoa mí mắt quát nhỏ” Còn gây gỗ với nhau nữa. Lần sau cậu sẽ không dẫn đứa nào đi ăn nữa…” anh định tiếp tục dạy dỗ bọn trẻ, nhưng thấy nhân viên đem thức ăn đến bàn của họ, lời muốn nói ra rồi lại thôi .

“Xin lỗi. Thức ăn đến rồi. Chúc quý khách ăn ngon miệng” Cô nhân viên đem thức ăn đến, thấy trên bàn có một người đàn ông vô cùng đẹp trai và 2 nhóc tì đáng yêu bèn xấu hổ nói nhỏ giọng và rời đi.

“Ăn nhanh đi! ” Giang Trạch Thần vừa gắp thức ăn bỏ vào chén cho 2 đứa nhỏ vừa nói” Giai giai, con còn bé, không nên tùy tiện nói người lớn như vậy? Thế là không lịch sự biết chưa?”
” Dạ, biết rồi ạ” Cô bé Giai Giai tuy không hiểu cách nói của anh, nhưng ai bảo Giang Trạch Thần là nam thần trong lòng cô bé, nên cô vẫn tỏ ra vui vẻ đáp lại.

Giang Trạch Thần tỏ ra hài lòng với câu nói của cô bé. Một tay gắp thức ăn vào bát, một tay xoa đầu cô nhóc” Ừm! Ngoan lắm. Ăn đi” . Song cùng lúc đó, hắn gắp thức ăn cho vào bát cậu nhóc ngồi đối diện ” Phán Phán ! con cũng không nên tùy tiện bán cậu ra khỏi cửa nhanh như vậy? Như thế là không tốt chút nào? Biết chưa ? Hửm?”

Phán Phán nghe thấy Giang Trạch Thần nhắc đến mình, bèn vội bỏ đùi gà đang ăn dở vào trong bát, quệt miệng nói” Nhưng cậu đã lớn rồi! Vẫn nên có vợ thì tốt hơn. Không nên suốt ngày cứ về nhà lớn, tranh giành đồ ăn với con được? Mẹ con chỉ nấu cho con , cho ba, cho giai giai, cho bà nội, cho gia gia…. ” câu bé đưa tay đếm xỉ số thành viên trong gia đình..

” Như thế nào là tranh giành đồ ăn với cháu? Mẹ cháu không phải cũng là em gái của cậu à? Em gái nấu cho anh trai ăn, như thế nào không được?” Giang Trạch Thần không nóng giận trước lời nói của Phán Phán, vẫn điềm nhiên ” Cậu như thế là đang tiết kiệm đồ ăn cho gia đình . Đồ ăn mà còn dư thừa, đổ đi sẽ bị coi là lãng phí. Đúng không giai giai?” Nói rồi hắn lại xoa đầu cô nhóc , cười nhẹ.

” Đúng ạ! Cậu lúc nào cũng nói đúng!” Giai giai thấy cậu đang chú ý đến mình bèn tỏ ra thích thú. Bàn tay nhỏ bé gắp thức ăn cho vào bát Giang Trạch Thần, nhìn hắn một cách triều mến nói” Cậu, cậu cũng ăn đi ạ!”

” Chỉ có giai giai của cậu là ngoan nhất” Giang Trạch Thần mỉm cười nhìn cô.

” Hứ! Mèo lại khen mèo dài đuôi” Phán Phán nhìn thấy cảnh trước mắt bèn tỏ ra bất mãn, nhỏ giọng nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN