Bên em là điều tuyệt vời nhất.
Chương 2.1: Gặp nhau
” Được rồi! Giai giai con ngồi yên đây nhé. Cậu dẫn Phán Phán đi vệ sinh. Sau đó sẽ quay lại nhanh thôi. Không nên chạy nhảy lung tung biết chưa?” Nghe được yêu cầu đi vệ sinh của cậu nhóc, anh lau tay cho Giai Giai một bên dặn dò cô bé.
” Đi thôi, Phán Phán” Nói rồi anh dắt tay cậu bé đi hướng về nhà vệ sinh. Gần đến nhà vệ sinh ” Ring ring, ring ring….” tiếng chuông trong túi quần Giang Trạch Thần reo lên.” Phán Phán, chờ cậu một lát” ” A lô. có chuyện gì?…” .
Đầu giây bên kia, khi nghe được tín hiệu ông chủ liền nói ” Báo cáo sếp, bên công ty A yêu cầu muốn hợp tác với công ty của mình về dự án…..” .
” Cậu ơi… con mắc tè lắm rồi” Phán Phán gấp bách lắc cánh tay áo Giang Trạch Thần mếu máo nói với anh, tỏ vẻ ( chuyện của con quan trọng hơn)
” Anh chờ tôi một chút.” Giang Trạch Thần ngắt lời đối phương, khom người về hướng cậu bé ” Phán Phán ngoan! Nói cho cậu biết phía trước là gì nào?”
” Chẳng phải là nhà vệ sinh sao ạ! Cậu ơi, nhanh đi … Con sắp tè ra quần rồi!” Nói rồi cậu bé liền lôi kéo tay anh đi về hướng ấy.
” Được rồi! Đây là WC nam bên kia là WC nữ ” Đến cửa nhà vệ sinh, Giang Trạch Thần chỉ tay vào ký hiệu phân biệt cho cậu bé, và nói: “Phán phán có thể tự vào đi vệ sinh đúng không? Con trai sẽ đi bên này! Con vào bên trong giải quyết đi. Cậu đang có công việc cần bàn gấp với thư ký Hoan. Cậu sẽ chờ con bên ngoài này nhé!”
Nghe xong sự chỉ bảo của anh , cậu bé gật đầu một cách nhanh chóng vội vàng chạy vọt vào bên trong, nhưng không quên dặn dò ngược lại với người cậu của mình đứng bên ngoài” Cậu nhất định phải chờ con đấy!”
Giang Trạch Thần nghe xong câu dặn dò của cậu bé, bèn phì cười…. ” Thư ký Hoan, nói tiếp đi”
Anh đi thẳng đến lan can đối diện nhà vệ sinh, trao đổi công việc qua điện thoại với người đầu dây bên kia.
……………
( Bên cạnh đó tại WC nam)
Phán phán đi nhanh đến phòng vệ sinh, nhưng bên ngoài đã để tấm biển ” Đang tu sửa. Cấm vào.” Bên cạnh đó bên trong wc còn phát ra âm thanh mờ ám…( âm thanh gì các tình yêu tự hiểu nhé… ^^) Bụng đang sôi sùng sục, nhưng WC nam lại không vào được, không còn cách nào khác cậu bé bèn chạy ngược về hướng nhà vệ sinh nữ.
Nhưng…. tiết thay cho cậu, nhà vệ sinh nữ lại có rất nhiều người ra vào. Ai cũng nhìn cậu với ánh mắt lạ.
Một trông số người trong phòng WC đến hỏi cậu :” Con trai, con kiếm ai”.
” không ạ! Con chỉ…. đi nhầm phòng.” Nói rồi, cậu nhóc chạy ra khỏi WC Nữ. Ra ngoài, Phán Phán thầm nghĩ ” Tại sao lại đông như vậy cơ chứ, mình không thể vào được. Như thế, ai cũng sẽ thấy cái -không -nên- thấy của mình…” . Nghĩ đoạn, Phán Phán quyết tâm…. thà nhịn chứ không để người khác thấy….).
Đi ra một lối rẻ nhỏ cạnh WC nữ, Phán Phán nhìn thấy có một căn phòng, bên trên cũng dán 2 chữ “WC***”. Tò mò, Phán Phán lại nghĩ ” bên này cũng có dán WC ?Thì ….chắc là nhà vệ sinh” Như thấy được cứu tinh, Phán Phán đi nhanh đến đấy…..
” Cốc cốc>” Có ai ở đây không?” Phán phán đứng bên ngoài rụt rè gõ cửa..” Cháu khống cố ý đến nhà vệ sinh này đâu ạ! Tại nhà vệ sinh nam không vào được, nên cháu phải vào đây giải quyết” Tuy chuyện mắc tè đang vô cùng cấp bách nhưng cậu bé vẫn lễ phép xin vào.” Không ai nói gì? Coi như đồng ý rồi nhé!” Nói đoạn Phán Phán thò đầu vào bên trong quan sát. Thấy như không có ai ở trong, cậu bé liền hý hửng đi vào. Quan sát bên trong chỉ có một cửa WC đóng , còn lại các phòng bên đều mở cửa, Phán phán liền thở phào kéo khóa quần chuẩn bị giải quyết.
” Cạch>” Nghe thấy tiếng cửa mở. Phán phán bèn kéo lại khóa quần của mình, hỏi:” Ai đấy!”
Xuất hiện trước tầm mắt của cậu là một cô gái trẻ, với dáng vóc mảnh khảnh, trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú . Hoảng sợ vì đột nhiên có người xuất hiện, Phán Phán bèn lắp bắp ” Dì. Dì là ai?”
Lương duyệt Nhất vào nhà vệ sinh tính lấy đồ, trang điểm nhẹ lại khuôn mặt, nhưng lại nghe thấy lời xin phép dễ thương của một cậu bé bên ngoài. Vì tò mò, muốn xem cậu nhóc là người như thế nào? Cô bèn cất đồ vào túi, đi vào phòng bên đóng cửa lại.
……..
Trước mắt cô là một cậu bé tầm 3-4 tuổi, khuôn mặt mủm mỉm ưa nhìn . Trông thật đáng yêu nha. ” Con cái nhà ai, lại để thằng bé đi một mình vào thế này?” Lương duyệt nhất thầm nghĩ.
” Con đi vệ sinh như thế không được đâu? Để cô giúp nhé? Được không?” Thấy cậu bé muốn đi vệ sinh, nhưng với thân hình thấp bé của mình, cậu lại không thể ngồi lên được lăng bô. Cô bèn đưa mắt nhìn cậu với ý hỏi ” Có muốn cô giúp một tay hay không?”
Phán phán khi nghe Lương Duyệt Nhất muốn giúp mình , bèn rụt rè gật đầu, tỏ vẻ ra đồng ý.
Thấy cậu nhóc không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ, coi như đồng ý lời cô nói. Cô mỉm cười, khom người định đặt cậu lên lăng bô, nhưng còn chưa chạm đến cậu bé liền nói:
” Không được đâu dì ơi! Con là con trai. Cậu con nói.. . nam tử hán không thể ngồi lăng bô để tè được, trừ khi đi ngoài thôi…” như thấy được dì xinh đẹp định đặt mình vào lăng bô để đi tè, Phán Phán bèn từ chối cách ngồi đó.
Khi nghe được câu nói của cậu nhóc, Lương duyệt Nhất không thể tin được một đứa trẻ con như Phán Phán có thể thốt ra được câu nói như vậy. Thật như muốn cười to mà. Nhưng nhìn lại cậu bé cô lại không thể cười được.
Vì cô biết, nếu cô cười, nhóc con sẽ vô cùng xấu hổ cho mà xem.
” Không sao, trong này ngoài cô và cháu ra thì không có ai cả. Cho nên cháu không cần ngại…” Lương duyệt nhất giải thích cho cậu bé.
” Nhưng …. nhưng mà… như thế rất kì cục. Cháu chưa bao giờ làm như thế cả” Phán phán vẫn cho cách ngồi như vậy sẽ không đúng…
Lương duyệt nhất vẫn mỉm cười giải thích nhẹ nhàng với cậu ” Lăng bô này hơi cao, cho nếu cháu đứng như thế này mà đi vệ sinh … lỡ như, lát nữa chẳng may sẽ ướt lên quần. Như thế sẽ bẩn lên quần áo. Cháu có muốn để áo quần đẹp của mình, bị ướt hay không.”
Phán phán nghe cô nói vậy cảm thấy có phần đúng . Cậu gật đầu nói :” Vậy nhờ cô giúp cháu ạ.!”
Thấy được Phán Phán đồng ý. Lương duyệt Nhất bế cậu đặt lên bồn…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!