Bên em là điều tuyệt vời nhất.
…
” Dì xinh đẹp ơi! Cảm ơn dì đã giúp con. Có thể cho con biết tên dì được không ạ. Sau này biết đâu chúng ta lại gặp nhau…” Phán Phán sau khi được giải quyết nhu cầu, liền nhớ đến nhiệm vụ mình không thể quên .(Đó là tìm mợ cho cậu mình…)
Thấy đôi mắt long lanh triều mến của cậu nhóc nhìn mình, với cách ăn nói đầy cụ non của Phán Phán. Lương Duyệt Nhất biết cậu rất đang chờ mau câu trả lời thỏa đáng từ cô. Không thể làm gì hơn cô đáp:
” Dì tên là Duyệt Nhất, còn con? Con tên gì? Năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?”
” Con tên Giang Hựu Đông. Dì có thể gọi tên nhũ danh của con là Phán Phán. Năm nay con 4 tuổi rưỡi. Học lớp chồi non Jerry ạ. Con luôn là đứa trẻ ngoan, được rất nhiều bạn trong lớp yêu quí. Dì biết không, trong lớp con có bạn mới chuyển đến, tên Kỳ Kỳ lúc nào cũng cho con bánh. Con nghĩ, ….. Kỳ Kỳ có vẻ thích con, lúc nào cũng nhìn con đỏ mặt cười hihi haha…. Chắc tại vì con đẹp trai…”
Phán Phán nghe thấy Lương Duyệt Nhất hỏi tên mình, cậu hắn giọng kể về tiểu sử của bản thân.
Duyệt Nhất thấy cậu bé kể chuyện thì bản thân không nhịn được cười. Cô thầm nghĩ ” gia đình ai mà có thể sinh ra một cậu nhóc đáng yêu như vậy…” . Cô rất muốn tiếp tục trò chuyện với cậu nhóc con này. Nhưng họ ở đây cũng khá lâu rồi. Cô sợ ba mẹ nhóc con chắc giờ đang cuốn quýt đi tìm cậu mất thôi. Duyệt Nhất bèn cắt đứt câu chuyện cậu nhóc kể, cô hắn giọng nói:
” Phán Phán này!”
“… Dạ…”
” Chúng ta ở trong này hơi lâu rồi đấy. Chắc giờ này, ba mẹ con đang chờ con ngoài kia sốt ruột lắm rồi. Chúng ta tạm gác lại câu chuyện của con ở đây. Khi nào gặp lại nhau, dì cháu ta sẽ kể chuyện tiếp nhé.. Được không nào.”
” A….Phán Phán quên mất. Chắc cậu con đang lo lắng cho con rồi. Phán Phán không cho cậu biết Phán Phán vào trong này. Đi thôi, Nhất Nhất xinh đẹp. Con sẽ cho dì gặp cậu con. Đảm bảo cậu con siêu đẹp trai vô địch. Dì gặp sẽ thấy thích cậu con ngay cho mà xem. Nhưng …thua Phán Phán một chút thôi nhé.”
Cậu bé nói rồi, không chờ Lương Duyệt Nhất đồng ý hay không . Lôi kéo tay cô đi ra ngoài….
….
( Bên ngoài WC)
Giang Trạch Thần khi nghe xong cú điện thoại. Anh xem đồng hồ 15p trôi qua. Nhưng vẫn không thấy Phán Phán đi ra. Anh nghĩ ” thằng oách con không biết có tự đi vệ sinh được hay không?” . Nghĩ đoạn anh đi thẳng vào WC nam xem tình hình cậu nhóc con nhà mình như thế nào rồi. Nhưng khi vào bên trong , chỉ thấy cặp nam nữ đang đứng trước cửa chỉnh chu lại áo quần, sau lưng là tấm biển báo** định ra ngoài. Chứ không thấy thêm được thứ gì khác. Ngỡ ngàng, anh đi thẳng vào trong, mở từng phòng vệ sinh . Nhưng không có Phán Phán bên trong. ” Shit ” Giang Trạch Thần chửi thề trong miệng…Thằng nhóc này không biết chạy đi đâu rồi….
Anh vội đi nhanh ra ngoài. Cặp nam nữa lúc này vẫn chưa đi xa, anh chặn đường hỏi:
” xin lỗi 2 vị . Không biết nãy giờ 2 vị có thấy một thằng bé tầm cỡ này đi vào bên trong hay không”
” chúng tôi không thấy..” cặp nam nữ đỏ mặt đồng thanh đáp ( để biển chặn người ta như thế kia …. làm sao thấy được 😂)
” cảm ơn ” khi nghe được cặp nam nữkhông nhìn thấy . Giang Trạch Thần anh vội cảm ơn họ, chạy đến WC nữ tìm. Nhưng kết quả anh lại không tìm thấy được cậu nhóc.
“Không biết oách con này đi hướng nào rồi?” Giang Trạch Thần nói nhỏ, anh định đến quầy nhân viên nhờ tìm giúp. Thì chợt nghe giọng quen thuộc cất lên phía sau…
” Dì nhanh lên … nhanh lên cậu con đứng ngay bên ngoài”
Giang Trạch Thần xoay người lại thấy oách con nha mình. Bên cạnh cậu bé còn xuất hiện thêm một người. Nhìn vẻ bề ngoài, cô gái này không xinh đẹp như các cô gái anh thường gặp. Khuôn mặt chỉ được gọi là thanh tú, ưa nhìn. Da dẻ … ừm trắng nhưng hơi gầy. Nếu như là người của anh, anh sẽ dẫn đi tẩm bổ thường xuyên. Ah. Anh đang nghĩ đến chuyện gì vậy?… Mà hình như cô nhìn trông rất quen, hình như anh đã từng thấy cô ở đâu rồi thì phải…???
…….
(Quay lại chủ đề chính)…. khi thấy Phán Phán xuất hiện; Giang Trạch Thần như thở phào nhẹ nhõm, nhưng kèm theo là cơn tức giận….
“Giang Hựu Đông”
Nghe thấy tên mình, Phán Phán nhìn về phía trước ” A, cậu” … cậu bé đi nhanh đến bên Giang Trạch Thần.
“Đi đâu. Không phải cậu bảo con vào nhà vệ sinh nam hay sao. Tại sao con lại xuất hiện ở đây.” Giang Trạch Thần tức giận dạy bảo Phán Phán.” Con có biết cậu đã lo lắng đi tìm con như thế nào hay không? Không phải cậu đã dặn không được chạy lung tung hay sao…”
Phán Phán im lặng, cúi đầu nghe lời răng dạy của anh.
” Hic… cậu ơi… Phán Phán biết sai rồi… Phán Phán xin lỗi.. hic “
” khóc . Cậu còn chưa đánh con cái nào mà đã khóc à…”
” Xin lỗi, tôi có thể nói với anh vài lời được không ?” Lương Duyệt Nhất thấy hoàn cảnh trước mắt, biết mình không nên xen vào…. Nhưng nhìn thấy Phán Phán khóc… cô lại không đành lòng đứng nhìn.
” Cô là ai?” Giang Trạch Thần bây giờ mới chú ý người đi bên cạnh Phán Phán.
” xin hỏi anh là…?” Lưowng duyệt nhất lịch sự hỏi.
” Thằng nhóc này gọi tôi là cậu.”
“À thì ra là cậu của Phán Phán à”
Không để ý đến câu trả lời của anh, cô chuyển sang nói với Phán Phán.
” Dạ Dì Nhất Nhất . … là cậu con …hic … tên là Giang Trạch Thần a..”
Giang Trạch Thần nghe đoạn hội thoại kẻ thưa người đáp trên , như thấy mình là kẻ bị người ta cho ăn dưa bở…
” Ưm … Anh Giang . Tôi có thể nói vài điều với anh được hay không?”
” Cô nói xem…” Giang Trạch Thần nhướn mày, nhìn cô đáp.
” Ưm… Anh Giang. Tôi chỉ là người qua đường. Gặp cậu bé này trong nhà vệ sinh . Bên lối này” nói rồi cô chỉ hướng tay về bên đó ( WC*** : Nhà vệ sinh dành riêng cho nhân viên trong quán…)
” Chắc tại hai nhà WC có xảy ra vấn đề . Nên cậu nhóc chạy về hướng bên này. Tôi biết cậu nhóc này chưa xin phép anh mà chạy sang bên này…. là có lỗi. Nhưng anh cũng không vì thế mà trách nặng Phán Phán.
” Biết cả tên nhau rồi cơ à… ” Giang Trạch Thần ngạc nhiên nhìn lại thằng oách con nhà anh ” không ngờ mi lại tâm kế thế oách con. Không biết mi lại tính làm trò quỷ gì đây?” Anh nghĩ….( bán anh cho giặc chứ gì???😂 )
” Cô nói tiếp đi…”
” Anh Giang là người lớn không nên để con nít đi một mình vào đây. Như thế rất nguy hiểm.Ngộ nhỡ. Tôi chỉ nói ngộ nhỡ, Phán Phán không gặp được tôi mà là người khác. Chắc có lẽ nhóc con này có thể bị người khác lừa đi…” nói rồi cô đưa tay xoa đầu Phán Phán…
Giang Trạch Thần nghe xong thì cúi đầu nhìn Phán Phán thầm nghĩ ” oách con này không lừa người khác thì thôi… ai mà dám lừa được nó…” nhưng anh lại nở nụ cười lịch sự đáp:
” Cô nói rất chí phải. Là tôi sơ sót.”
” Nếu đã là sơ sót .. anh Giang cũng nên xin lỗi Phán Phán hay sao?”
” Còn phải xin lỗi nữa cơ đấy” Giang Trạch Thần nghĩ thầm trong bụng. Anh từ trước đến nay chỉ được người khác xin lỗi, giờ phải đi xin lỗi hay sao…. mà không ai khác là thằng nhóc nhà anh…tuy không muốn … Nhưng khi nhìn thấy vẻ thành ý của Lương Duyệt Nhất đang nhìn mình, Giang Trạch Thần anh lại không muốn làm cô thất vọng
” Cậu xin lỗi con nhé…. Phán Phán.”
Nói đoạn anh cuối người ôm cậu vào lòng, nói nhỏ ” về nhà đi, rồi cậu cho ngươi biết tay…”
Phán Phán nghe xong thì rùng mình nhìn anh…
Lương Duyệt Nhất thấy hai cậu cháu ôm nhau, cô bèn mỉm cười, thở phào nhẹ nhóm… (mình hình như vừa mới làm được một chuyện tốt)
Giang Trạch Thần đứng dậy, chỉnh sửa lại áo quần cho cậu nhóc, nói :
” Cũng cảm ơn cô… vì đã giúp đõ thằng nhóc này… Tôi có thể mời cô dùng một tách cà phê… coi như trả ơn hay không?”
” Cũng không có gì? Anh không cần cảm ơn tôi? Tôi cũng không giúp gì nhiều cả… tôi cảm thấy gặp được nhóc con này cũng khá thú vị…” Lương Duyệt Nhất mỉm cười đưa tay xoa đầu Phán Phán.
” A đúng rồi ! Dì Nhất xinh đẹp đi đi ạ..”
Trong khi Lương duyệt Nhất đang khó xử..không biết phải từ chối như thế nào..
Thì … ” A thì ra chi ở đây… chị Duyệt Nhất..?” Cô nhân viên khó xử đứng từ xa gọi.
Lương duyệt Nhất nghe có người gọi mình, xoay đầu lại. Hóa ra là nhân viên trong quán..
” Tôi xin phép, đến kia một lúc ạ”
” Không sao cô cứ đi đi .. bọn tôi chờ ở đây… phải không Phán Phán..”
” Dạ…” Phán Phán gật đầu lia lịa
” Vậy tôi xin phép..”
Lương Duyệt Phán đi đến chỗ nhân viên của mình.. ” Sao thế em?”
” Chị Nhất có khách hàng muốn gặp chị ạ…”
” A.. Ai thế?”
” Chị đến sẽ biết thôi ạ…” Cô nhân viên cười một cách thần bí..
…………..
” Thật ngại quá… chắc có lẽ tôi không đi được… tôi có công việc cần phải giải quyết gấp..?
” Chuyện gấp à…Không sao…! Cô cứ giải quyết công việc của mình.. Hôm khác cũng được” Giang Trạch Thần nói
” Cậu ơi. Nhưng mà..” Phán Phán nghe Giang Trạch Thần nói vậy, bèn muốn nói.
“Được rôi, Phán Phán . Tạm biệt cô đi. Rồi mình đi về . Giai Giai chắc chờ lâu lắm rồi..” Giang Trạc Thần ngắt lời Phán Phán..
” Dạ… Nhất Nhất xinh đẹp. Cháu phải về rồi … hẹn gặp lại dì a…” Phán Phán đưa tay tạm biệt cô… dù không nỡ..
” Tạm biệt con…” Lương duyệt nhất mỉm cười chào cậu nhóc. Nhìn về Giang Trạch Thần một cách ái ngại..
” Tạm biệt cô… hẹn gặp lại”Giang Trạch Thần cũng nhìn cô mỉm cười, vẻ mặt đầy hứng thú…
“A chào anh… vậy tôi xin phép đi trước. Nói xong, Lương duyệt Nhất xoay người đi về hướng nhân viên…
Nhìn Lương Duyệt Nhất đi xa … Phán Phán chép miệng nói với Giang Trạch Thần” Sao cậu không giữ dì ấy lại ạ! Con đã cố công dắt dì ấy đến đây cơ mà…”
” Ngốc . Chúng ta còn gặp lại cô ấy mà..” Giang Trạch Thần nhìn về hướng Lương Duyệt nhất đi nói
” Gặp bằng cách nào ạ..!” Phán Phán vẫn không hiểu..
” Chúng ta có thể đến đây một lần nữa.. ”
” Thật vậy sao ạ… Đến đây có thể gặp lại Nhất Nhất xinh đẹp của con sao ạ..”
” Ừ..”
( Xin lỗi các bạn đọc .. Trong thời gian này máy tính Tiếu có vấn đề nên không cập nhật sớm cho các bạn xem được ạ. Mong các bạn thông cảm cho Tiếu nhé. Tuần này , Tiếu sẽ cố gắng bù thêm chương mới cho truyện.. Tiếu cũng xin nói thêm, đây là tác phẩm đầu tay Tiếu viết , có gì sai sót mong mọi người thông cảm bỏ qua .. Các bạn đọc truyện xin để lại comment giúp Tiếu để Tiếu có động lực viết tiếp nhé.. Cảm ơn ạj^^)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!