[ Xuyên không ] Đến gặp anh ở thời cổ đại - Đài Bối Diêu - Chương 1. Xuyên không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


[ Xuyên không ] Đến gặp anh ở thời cổ đại - Đài Bối Diêu


Chương 1. Xuyên không


Hôm ấy là một buổi chiều tà, tôi cũng như mọi ngày mà vai vác một túi xác nặng nề đầy những tờ giấy A4 với những con chữ nặng nề.

Tôi đứng trước một trạm xe buýt để đón chuyến xe sớm nhất về tiểu khu An Lạc, Thượng Hải, Trung Quốc.

Chiếc xe bus màu trắng từ xa đang tới ngày càng gần tôi, nó dừng lại ngay cây đèn giao thông cách trạm tầm 100m, 34 giây sau đó thì chiếc xe bus mang số 25 đang xi nhan qua phải để ghé trạm.

Tôi theo đoàn người để vào ve và đưa cho bác tài xế 2 tệ sau đó lựa một chỗ ngồi cho mình, tôi ngồi ở phía bên phải của xe cách tài xế 4 hàng ghế. Đã yên ổn vị trí, tôi mệt nhọc bỏ túi xách xuống rồi thở phào một hơi, lấy ra chiếc khăn tay trong túi quần để lau đi những giọt mồ hôi đang nhễ nhại trên trán của mình.

Cuộc sống của tôi là như vậy đấy, nhỏ bé khổ cực nhưng tự do. Tôi thường hay nghĩ,

Những doanh nhân, người nổi tiếng, họ chỉ việc búng tay một cái liền có những xấp tiền chồng chất bày ra trước mắt, nhẹ nhàng mà thư thả, còn những người nhỏ bé như chúng tôi hàng ngày phải thức khuya dậy sớm, phải tăng ca, phải chạy vặt cho những người hào quang toả sáng ngoài kia nhưng chỉ lượm nhặt được vài đồng nhỏ bé thì đã hớn hở vui mừng, có công bằng không?

Nhưng rồi suy đi nghĩ lại, những người đầy hào quang kia liệu có được tự do như chúng tôi không? Liệu họ có thể mỗi cuối tuần thì lại hẹn gặp bằng hữu ra quán lề đường ăn tôm đất, uống bia cho đến say nhoè rồi mới về không? Nghĩ đến đây thôi tôi lại cảm thấy nhẹ lòng, không phải cái gì cũng bất công, chỉ là do bản thân tôi có suy nghĩ thông suốt được hay không thôi.

Ngồi trên chiếc xe buýt 25, tôi mệt mỏi ngã đầu ra sau chiếc ghế cứng đờ rồi ngủ thiếp đi, cả một ngày dài của tôi đã quá nhoài rồi.

Tuy nói là ngủ thiếp đi nhưng tài nào mà ngủ được trên chiếc ghế cứng như đá thế này, tôi chỉ thiếp đi để nghỉ ngơi thôi. Chiếc xe buýt lúc này dừng lại tại trạm 25 đường Tiểu Phi,

– Lại thêm một đoàn người, hôm nay sẽ lại chen chúc nữa đây.

Đối diện trạm 25 tiểu Phi là công ty IT có quy mô lớn, thế nên ngày nào đi đến trạm này thì trên xe lại trở nên đông đúc hẳn.

Một chàng thanh niên mặc vest đen, tay cầm một chiếc túi hồ sơ chạy vọt nhanh lên xe và dành chỗ cho mình, anh ta ngồi kế tôi, vẫn như mọi ngày.

– Lại là anh à?

Anh ta họ Cao, tên một chữ Minh, tôi gặp anh ta tính đâu từ một năm trước rồi thì phải, và tôi ngồi kế anh ta, cũng trên chiếc xe này qua lại cũng đã một năm.

Anh ta xoa xoa mũi, cười nói với tôi:

– Thật trùng hợp!

– Trùng hợp thật, những một năm! – tôi nói

Tôi và Cao Minh nói ra cũng không thân thích gì cho lắm, cứ mỗi lần lên xe là chỉ chào nhau đôi ba câu rồi lại thôi, nhiều khi tôi ngủ quên đi thì anh ta lại cho tôi mượn nhờ một bờ vai để tựa, những lúc tôi ngủ quên mất ngã về thì anh gọi tôi dậy.

– À..à này.. – Cao Minh gượng gạo nói:

– Chuyện gì?

– Khụ…thật ra..thật ra..

– Anh lắp ba lắp bắp cái gì chứ? Anh không muốn nói thì đừng nói!

Cao Minh lại xoa xoa mũi, những lời vừa định nói liền bị câu nói của tôi làm nuốt ngược trở vào. Tôi khẽ cười,

– Đồ ngốc!

Chiếc xe buýt chở đoàn người chúng tôi đi từ đoạn đường này, rẽ qua đoạn đường khác, rồi lại dừng lại ở nhánh đường nọ, chiếc xe ghập ghình nghiên ngã làm chúng tôi cũng rung lắc theo.

Cuối cùng sau một giờ đồng hồ, trong chiếc xe chỉ còn mỗi tôi, Cao Minh và một cụ bà chạc khoảng 60 tuổi.

Cao Minh lúc này đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, còn tôi thì vẫn ngồi đó nhìn ra ngoài cửa ngắm nhìn những hình ảnh quen thuộc, những hình ảnh mà ngày nào cũng nhìn thấy đến phát nhàm.

Chiếc xe dừng lại trước trạm 25 tiểu khu An Lạc, tôi đứng dậy khỏi ghế ngồi, mang theo chiếc túi xách đầy sự phiền não rời khỏi xe, tôi đi bộ khoảng 200m để về nhà. Lúc này đã là 8 giờ tối, trong nhà tôi đã sáng đèn, tôi có thể nhìn thấy ánh đèn qua khe cửa.

Tôi lấy trong túi quần của mình ra chiếc chìa khoá và chậm rãi mở nó ra, vừa bước vào nhà, tôi đã nghe thấy mùi canh gà thơm phức xộc vào mũi tôi, tiếng bước chân lịch bịch của tiểu Nhiên từ trên lầu vội vã bay xuống để mừng tôi về, cậu ấy vừa chạy vừa hét:

– Ây dô ây dô, bảo bối về rồi ôi thánh thần thiên địa ơi mau mau vào đây nào.

Tiểu Nhiên nhìn thấy tôi vác chiếc túi nặng nề liền nhanh chóng giúp tôi cùng vác nó vào nhà, vừa vào nhà, cậu ấy không ngừng luyên thuyên:

– Thục nhi à, sao hôm nay trông cậu lại mệt mỏi thế? Lại bị đồng nghiệp bắt nạt hay sao? Ôi thiên địa ơi thơm quá, Thục nhi tớ có hầm canh gà cho cậu đây, dạo nay tớ thấy cậu kém sắc quá nên uống vào cho bổ đi ây dô thiên địa ơi nóng chết tôi rồi!!

Tiểu Nhiên bưng chén canh gà đến cho tôi rồi rót cho tôi một ly nước ấm đặt trước mặt tôi, cậu ấy ngồi đối diện tôi sau đó cả hai cùng ăn.

– Dạo này công việc của cậu sao rồi Thục nhi?

Tiểu Nhiên vừa uống canh vừa hỏi:

– Hừm, cũng vậy thôi, cấp trên giao cho tớ đều là những nhiệm vụ quan trọng.

Tiểu Nhiên hớn ha hớn hở bật dậy hét to:

– Nhiệm vụ gì đấy? Sao nhiều tháng bị vùi dập thì cuối cùng Thục nhi nhà tớ đã được toả sáng à??

– Giao tài liệu cho cấp trên, soạn bản thảo, gửi email, mua đồ ăn trưa, mua cà phê, đánh văn bản giúp đồng nghiệp, sửa máy in, tưới nước cho mấy chậu cây trong văn phòng,…

Tiểu Nhiên giận dữ dùng hết sức đập tay lên bàn ăn:

– ĐÀI CHIỂU THỤC!!! Cậu xin vào làm nhân viên IT hay làm chạy vặt, HẢ? Cái gì mà sửa máy in, HẢ? Cậu phần mềm hoá hay tu sửa PHẦN CỨNG HẢ?!!? ĐÀI CHIỂU THỤC????

Tôi gục ngã xuống bàn, trước cơn thịnh nộ của tiểu Nhiên thì tôi còn có thể biện minh gì hơn đây?

– Tớ..tớ chẳng có tài mọn gì cả..

Tiểu Nhiên thở một hơi dài sau đó ngồi xuống và bình tĩnh nói chuyện với tôi:

– Đài Chiểu Thục 6 tuổi đoạt giải nhất môn cờ tướng của trường, 10 tuổi đoạt giải ca hát thành phố, 15 tuổi đoạt giải văn hay chữ tốt của trường, 18 tuổi đoạt giải thiết lập cái…cái..gì..gì đó, khí thế của Đài Chiểu Thục ngày đó đâu rồi?

– Mất rồi! ~

– …

Tiểu Nhiên sau câu nói đó cũng gục ngã theo tôi, thật ra không phải tôi không có tài năng gì cả, chỉ là…tôi thật sự rất mông lung, tôi không biết tôi thật sự muốn gì, thích gì.

Cô gái nãy giờ lãi nhãi bên tai tôi chính là Tần Ưu Nhiên, cô ấy hiện đang là bác sĩ thực tập sinh khoa nội của một bệnh viện quốc tế Thượng Hải, một người tương lai sáng lạng, con đường phía trước rải đầy hoa và hào quang.

Còn tôi, một Đài Chiểu Thục từng là một người tràn đầy khí thế, nhiệt quyết và hi vọng về tương lai của ngày ấy, không biết đã từ lúc nào mà lại trở nên nhút nhát, yếu đuối như thế này.

Tôi ngồi trong phòng của mình tiếp tục suy nghĩ về những lời vừa rồi của tiểu Nhiên, nghĩ thông rồi nhưng đến lúc hiện thực trước mắt thì lại chả thể nào thông nổi.

Tôi vò rối mái tóc của mình vì cứ mãi bứt rứt không thể nào thông suốt nỗi, tôi vội chạy sang phòng của tiểu Nhiên, đứng ngoài cửa phòng tôi hét lên:

– TIỂU NHIÊN!

Tiểu Nhiên từ trong phòng lật đật chạy ra hét vào mặt tôi:

– Đài Chiểu Thục cậu điên rồi à? Cậu muốn doạ chết tớ à? Ôi thiên địa ơi sao tôi lại…hầy! Có chuyện gì?!

Tiểu Nhiên cáu gắt nhìn tôi, tôi chỉ mỉm cười rồi đẩy cô ấy vào phòng sau đó tôi nằm bò ra giường của cậu ấy,

– Tiểu Nhiên cậu nói xem…

Tiểu Nhiên đang đứng trên miếng thảm Yoga tập một vài động tác squat

– Hửm, nói chuyện gì?
Tôi: Tớ có thông minh không?
Tiểu Nhiên: Có chứ, nhưng trí thông minh của cậu đang bị vùi dập!
Tôi: Tớ có đẹp không?
Tiểu Nhiên: …

Tiểu Nhiên quay sang nhìn tôi, cậu ấy nhảy màn khởi đầu của điệu Latin sau đó dùng một ngón tay để nâng cằm của tôi lên.

– Chậc chậc chậc, ngũ quan hài hoà, đôi môi lại thâm lì, da mặt đầy tàn nhan và mụn, chân mày…lông mày thì mọc bừa bãi, tóc thì…thật sự…QUÁ XẤU XÍ!!!

Tôi hất tay của tiểu Nhiên ra sau đó liền nhục chí

– Huhu hoá ra tớ bị hắt hủi trong công ty là vì tớ không có nhan sắc, huhu thế giới này cần sắc không cần tài!!!!!!!

Tiểu Nhiên dùng chiếc khăn bông đang để trên đầu giường để lau mồ hôi, cô ấy an ủi tôi:

– Thật ra chỉ là do cậu không có ý chí, nếu bây giờ cậu chịu dứt khoát từ chối những công việc tạp nham thì mọi việc sẽ khác.

Tiểu Nhiên ngồi xuống cạnh tôi, tiếp tục tiếp lời,

– Thục Nhi, tốt bụng quá cậu sẽ bị lợi dụng, đôi khi cậu phải cứng rắn, phũ phàng và tàn nhẫn hơn một chút! Cuộc sống này không phải ai cũng đối xử thật lòng với cậu đâu, càng không có công bằng, công bằng phải là so cậu tự dành lấy!

– …

Bây giờ đã là 22:03 pm, tôi đã rời khỏi phòng của tiêu Nhiên được 40 phút rồi, tôi liếc nhìn đồng hồ sau đó lại tiếp tục gác tay lên trán, những lời của tiểu Nhiên quả thật là có lý, tôi đã từ lúc nào mà không còn là Đài Chiểu Thục của ngày ấy nữa rồi…có phải, kiên quyết hơn một chút sẽ mang lại kết quả tốt hơn bây giờ?

Tôi cứ sắp xếp lại từng câu từng chữ mà tiểu Nhiên nói, cứ lăn qua, rồi lăn lại trên chiếc giường của mình.

23:59 pm, cuối cùng tôi cũng đã có thể khép lại đôi mắt và bắt đầu mơ mộng.

Bình thường thì tôi có nhiều rất mơ rất phong phú, tôi từng mơ thấy tôi là nữ hiệp cưỡi ngựa đi khắp nơi và được rất nhiều soái ca đến cầu hôn, tôi còn mơ thấy mình là một hotgirl được rất nhiều trai đẹp đến ngỏ lời tỏ tình, tôi còn mơ thấy mình là Hằng Nga, một nữ nhân đẹp nhất thế gian… ( :v )

Nhưng đêm nay, bỗng dưng mọi thứ lại kì lạ quá, nó cứ như nửa thật nửa mơ, nửa thật ấy là cảm giác đau đến thấu tim gan, nửa mơ ấy lại là cảm giác mình chưa bao giờ được trải nghiệm.

Lúc ấy, tôi cảm giác được mình đang rơi vào nhiều tầng sương mây rồi sau những lớp sương mây đó lại là một khu rừng, tôi rơi xuống một mảnh đất cằn cỗi, thật kì lạ, cảm giác quá chân thật! Toàn thân tôi đau đớn nhưng xương bị gãy, bong gân, hay có khi đã bể nội tạng mất rồi!!

Tôi từ từ ngồi dậy không ngừng rên rỉ rồi nhìn xung quanh mình, là một khu rừng hoang vắng, lâu lâu lại có tiếng sói hoang kêu, cũng kì lạ, sói nào lại kêu vào ban ngày?! Ọ^Ọ

Tôi khó khăn đứng dậy sau đó theo cảm tính đi về phía tay phải của mình, đi một đoạn đường dài tôi vừa đói, vừa khát nhưng đi thêm một đoạn thì lại bất chợt phát hiện mình đã trở về điểm ban đầu?!

Tôi lại quay đầu đi về phía tay trái, đi thêm một đoạn đường thì lại trở về điểm xuất phát. Lý do khiến tôi biết đây là điểm xuất phát vì dưới nền đất vẫn còn in dấu nguyên cả con người của tôi, dấu ấn đặc biệt thế này sao tôi lại không nhận ra được cơ chứ? Nhưng mà nếu đã đi quanh quẩn không có điểm ra thì chẳng có gì đáng tự hào.

– Nooo…hôm nay mình đã ăn sườn xào chua ngọt, mình còn ăn cả cua hấp, mình đã chính tay bẻ đi càng cua và chính cái răng này đã nhai nuốt lớp thịt của heo…noo…đây chính là quả báo của tôi sao?? Noooo uhuhuhuhuhu…

Rồi lúc này tôi đã chẳng còn hi vọng gì nữa, tôi đến chỗ mình đã rơi xuống để lại nguyên vết tích to đùng, nằm đó chờ chết, cảm giác vừa đói vừa khát lại làm tôi nhớ tiểu Nhiên.

Cô ấy chưa bao giờ để tôi đói khát thế này, chảy mỡ mất…

Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng lọc cọc từ dưới đất thì liền phác giác không lẽ là có người? Tôi nghĩ: “Khi con người đói thì chính là lúc đầu óc trở nên thật nhanh nhẹn”

Tôi vui mừng ngồi bật dậy sau đó giơ hai tay lên cầu cứu.

Từ xa, tôi nhìn thấy có hai thanh niên đang mặc một bộ đồ màu đen sẫm phi ngựa như phi gió, rất nhanh đang lao về phía tôi. Bộ trang phục kì quái này lại làm tôi nhất thời nhớ đến bộ y phục của thích khách trong phim cổ trang mà tiểu Nhiên hay xem, lúc trước tôi còn bảo là thời xưa làm gì có những bộ y phục thủ công thế này? Nhưng không ngờ hôm nay lại tận mắt thấy. Tôi lại nghĩ chắc có lẽ đây là đoàn phim, nhưng không đúng, tôi rõ ràng đã nằm trên giường ngủ rồi cơ mà?!

– SOÁI CAAAAAAAA!!! CỨUUUUUUUUU MẠNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG

Tôi mở to hết cỡ khẩu hình miệng của mình sau đó dùng hết sức để hét thật lớn.

Hai tên kia đang cưỡi ngựa tựa cưỡi gió nhìn thấy tôi đứng giữa đường liền kéo dây ngựa thắng gấp khiến cho bụi bẩn đều bóc khói, nhưng vì khoảng cách quá ngắn cho nên hai tên kia liền phi ngựa bay qua khỏi đầu của tôi, để lại cho tôi một làn bụi đang mù mịt tát thẳng vào mặt, xộc thẳng lên mũi, bay cả vào miệng của tôi. Hoàn toàn không giống phim truyền hình.

Với cảnh này thì thường nhân vật nam sẽ lướt ngang và ôm eo nhân vật nữ để cùng ngồi trên lưng ngựa, nhưng đằng này…quá phi thực tế.

Hai tên cưỡi ngựa kia cuối cùng cũng đã dừng ngựa, tôi nhanh chóng chạy lại cầu cứu.

– Soái ca soái ca, à thì thật ngại quá làm phiền hai anh đang đón phim mà bị gián đoạn.

Sau đó tôi nhìn xung quanh rồi hét lớn lên khiến hai tên thanh niên kia cũng đảo mắt nhìn quanh: “ XIN LỖI ĐẠO DIỄN!!!! ”

Sau đó tôi nói tiếp: “ Thật ra là tôi cũng không biết tôi vì sao lại ở đây nhưng mà thật ngại quá tôi không tìm được đường về nhà cho nên có thể…hai anh có thể giúp tôi không? Please!!! ”

Những lời tôi nói dường như hai tên thanh niên kia chẳng hiểu gì.

Tôi sợ rằng họ không hiểu tiếng Trung Quốc phổ thông nên đã dùng tiếng Quảng, rồi đến tiếng Anh: “ I’m lost, can you help me? ”

Không gian thật tĩnh lặng, ngọn gió mạnh từ đâu thổi tới làm rung động những lá cây đang ngủ lặng bỗng thức giấc.

– Ngươi là ai?

Một giọng nói ấm như hơi lửa phát ra nhưng sắc khí lại vô cùng lạnh lùng, đôi mắt chim ưng nhìn tôi như đang canh giữ con mồi. Hắn cao ngạo không thèm hạ đầu xuống nhìn tôi mà cất giọng.

– Ahahaha…anh biết tiếng phổ thông sao? Aiz…à! Tôi tên Đài Thục Chiểu, tôi không biết vì sao lại ở đây nhưng tôi đang cố tìm thấy lối ra nhưng quanh đi quẩn lại vẫn về lại chỗ này.

Hai tên thanh niên dừng ngựa, một người dừng phía trước tướng tá cũng tạm được, đôi mắt cao ngạo lại thêm giọng nói lạnh lùng khiến người nghe phải khắc cốt ghi tâm, còn tên dừng ngựa phía sau thì không cao như tên ở phía trước nhưng bộ y phục màu đen mỏng manh ấy cũng không che được từng cơn cơ bắp như sóng vỗ mà nhấp nhô lên.

Tên dừng ngựa ở phía sau cất giọng hỏi: “ Vừa nãy ngươi nói gì? ”

– Khi nào cơ? – Tôi nói:

– Help…cái gì đó…? – Hắn nói:

– Can you help me? – Tôi nói:

– Nó nghĩa là gì? – Hắn nói:

– Anh có thể giúp tôi không? – Tôi nói:

Hai tên thanh niên kia vẫn nhìn tôi với đôi mắt khó hiểu, bỗng tên dừng ngựa ở phía sau lại hỏi tôi:

– Ngươi từ đâu đến?

– Tôi từ Thượng Hải đến!

Cả hai tên đang ngồi trên ngựa đồng thanh lên tiếng: “ Thượng Hải? ”

– Phải! Ơ…tôi nói gì sai sao?

Sau đó tên dừng ngựa ở phía sau lớn tiếng nói: “ Trước giờ ta đã cùng thái…à không…công tử nhà ta đi khắp tứ hải nhưng chưa từng nghe qua trong Lục Châu có một nơi tên là Thượng Hải, ngươi có phải là âm hồn của Ma Cốc không? ”

Nói xong, tên dừng ngựa ở phía sau bổng đứng bật dậy, một chân co lại, một chân đạp mạnh lên lưng ngựa rồi bay bổng lên. Hắn ta tiến thẳng đến trước mặt tôi.

Vừa tiếp đất, hắn liền vội rút thanh kiếm sắc nhọn từ bên eo trái ra kề sát cổ tôi, tôi càng né, thanh kiếm càng tiến sâu vào lớp da thịt.

– Nói! Ngươi có phải là âm hồn của Ma Cốc không?

– Ơ cái đệt…tôi không..không..không phải…tôi chỉ..chỉ đi lạc..

Chưa nói hết câu, cái tên mặc y phục màu đen với cơ bắp như cơn sóng lại lớn tiếng, lưỡi kiếm lại thêm một chút tiến sâu vào lớp thịt của tôi.

– Láo! Toàn bộ người trong tứ hải này đều biết, đây là lục địa của ma giới, người phàm xác thịt, chân yếu tay mềm, hoặc người không có tu luyện võ công một khi đã bước vào đây đều sẽ thịt nát xương tan. Một tiểu cô nương như ngươi chưa nói là vào được tới đây, chỉ là vừa đặt chân vào chướng khí thôi là đã bị đám tiểu quỷ moi gan móc ruột mất rồi, nói! ngươi là ai sao dám cản đường công tử nhà ta?

Ôi…fuck…cái gì đang diễn ra thế này?

Cái gì mà Ma Cốc chứ? Không lẽ mình đang mơ sao? Mơ sao lại chân thật đến vậy nè, mình còn cảm nhận được giọt máu đang rỉ ra thành dòng ở cổ vì bị lưỡi kiếm ấn vào.

Tôi vì không tin đây là sự thật nên đã dùng tay tát thật mạnh vào mặt đến độ in cả dấu tay đỏ ửng. Cái tên đang kề kiếm vào cổ tôi thì trợn tròn mắt ngạc nhiên, còn tên đang ngồi trên ngựa thì bỗng giật mình kéo dây ngựa lui về sau.

Đây không phải là mơ ư?

– Uhuhu…vị tiên sinh này…tiểu nữ chỉ là…là..là…

Vào lúc chợt tỉnh ngộ mình không phải là mơ thì mọi thứ đã quá muộn, trong đầu lại loé lên một suy nghĩ rằng bản thân đã được xuyên không, và xuyên trúng vào lúc gặp sơn tặc.

Lúc này tôi chỉ biết sắp xếp kiến thức ngôn từ của mình lại để đổi cách xưng hô, tôi thật sự không biết ở thời cổ đại mang đậm tính cổ trang này nên xưng hô như thế nào.

Tên nam nhân đang kê kiếm vào cổ tôi nhìn thấy toàn thân tôi run lẩy bẩy liền đưa mắt và trao đổi dấu hiệu cho nhau, một lát sau…thanh kiếm đã được đưa về chỗ cũ.

Tôi ôm lấy bên cổ đang chảy máu của mình mà sợ hãi, tên nam nhân có đôi mắt chim ưng lúc này bất ngờ phóng xuống ngựa. Vóc dáng ngồi trên ngựa đã để lộ ra đôi chân dài, nay bước xuống lại trông thấy rõ thêm vài phần.

Hắn chậm rãi tiến đến trước mặt tôi sau đó cất giọng nói: “ Ngươi tên gì? ”

– Tiểu nữ tên họ Đài, tên Chiểu Thục.

– Ngươi từ đâu đến? Vì sao lại ở đây?

– Tiểu nữ thật sự không biết, là vì..là vì ban nãy khi tiểu nữ đang ngủ say thì không biết ai đó đã đánh thuốc mê tiểu nữ rồi mang tiểu nữ đến đây, lúc tiểu nữ tỉnh lại thì đã không còn nhớ gì trước đó nữa rồi.

Tên nam nhân chìa kiếm vào tôi bỗng quát lên:

– Láo! Khu vực này là nơi để ngươi nói bị bắt là có thể đến à?

– Tiểu nữ không có nói dối! Nếu những lời vừa nãy tiểu nữ nói là dối trá thì sói sẽ hú vào ban ngày!

Vừa dứt lời, bỗng nhiên âm thanh của sói hú vang ra.

Ba cặp mắt nhìn nhau, tôi tự khắc biến thành tội phạm…

– Không không!!! Ban nãy, tiểu nữ nói lại đã, nếu những lời vừa nãy của tiểu nữ là dối trá, trời sẽ đổ mưa!!

Vừa dứt lời, bầu trời đang tràn đầy nắng liền tức khắc tụ mây và đổ mưa, không chỉ mưa, mà giông gió còn nổi cả lên, Chiểu Thục ơi Chiểu Thục, mày còn gì để nói nữa không????

Tên nam nhân kề kiếm vào cổ tôi trong cơn mưa đã không dấu nổi vùng cơ tay ấy nữa mà thi nhau nhô lên, còn tên nam nhân đôi mắt chim ưng một mí kia thần sắc lại bất động.

Tên nam nhân có đôi mắt chim ưng ra lệnh cho tên cơ bắp đưa tôi đi theo trở về Kinh Thành để cùng gặp hoàng đế, nhưng khi vừa vào đến hoàng cung thì lập tức đưa tôi vào Ngục Trị Cung.

Tôi ngồi phía sau lưng của tên chìa kiếm vào cổ tôi, thật sự không giống trong phim điện ảnh, nam chính cưỡi ngựa chậm rãi không làm dằn sốc nữ chính, nhưng đằng này…hai tên nam nhân ấy phóng ngựa điên cuồng làm tôi tưng cả cơ thể lên, lúc tôi không chịu đựng được nữa liền ói dọc đường.

Đã thế, hai tên kia còn chẳng dừng ngựa cho tôi ói tử tế, cứ mặc cho tôi ói trên đường.

Đúng là quá đáng!

Đi một nửa chặn đường, chúng tôi đã đi qua rừng núi, thung lũng, còn đi vào nơi tối tăm nhất, lúc đó tôi thề là tôi đã sợ vỡ mật. Hai bàn tay tôi bấu lấy hai bên eo của tên nam nhân ngồi đằng trước, hắn liếc nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy mùi súng đạn, tôi chỉ biết nhăn răng ra cười.

Cuối cùng, sau một ngày vật vả thì chúng tôi cũng vào đến được Kinh Thành, từ lâu tôi đã nghe được trong sử sách nói, Kinh Thành của các vương triều đều rất náo nhiệt, hôm nay mới tận mắt nhìn thấy!

Người thì rao kẹo hồ lô, người thì bày bán những viên ngọc được mệnh danh là “Nhân Tâm Ngọc”. Chúng tôi đi qua những lâu quán, những quán trà và những quán ăn ven đường, những đứa trẻ tay mang sách, miệng lẩm bẩm dường như đang cố ghi nhớ những thứ mình vừa học xong. Một cụ bà đang ngồi dưới đất trước mặt đặt một cái bát, trong đó có vài viên đá bạc, tôi đoán đó có lẽ là ngân lượng.

– Woaaa…đây là Kinh Thành mà sử sách hay ca tụng sao???

Vào đến Kinh Thành, tốc độ cưỡi ngựa của hai tên kia đã giảm xuống mức đáng kể, tốc độ đủ để tôi nhìn cả thế giới.

Vào tới cổng hoàng cung, có hai vị thị vệ đang đứng canh gác ngoài cửa chính nhìn thấy tên chủ soái liền hạ người cung kính,

– Mộ đại nhân!

Hắn lạnh nhạt chỉ nhìn rồi tiến vào trong cung.

– Này cơ bắp!! Người ngồi đằng trước là ai thế?

– Ngươi không biết hắn??

Tôi nhìn tên cơ bắp mà chỉ biết lắc đầu, hắn thấy vậy liền thở dài tiếp lời:

– Huynh ấy là Mộ Từ, đại tướng quân của Cẩm Y Vệ.

– Ồ Cẩm Y Vệ…ơ…thế…tôi đang ở hoàng cung???

– Phải! – Hắn nói:

– Ơ…thế đây là triều đại nào??

Tên cơ bắp lại quay đầu ra sau nhìn tôi, hắn nói: “ Ngươi từ trên trời rơi xuống à? ”

Đúng thật là như vậy mà, hjx!

– AAAA…thật ngại quá, tiểu nữ cùng phụ thân từ bé đã sống trên núi cho nên…

– Đây là Điêu Chư Thành – Hắn nói

– Thế…ta có thể hỏi danh xưng của huynh không?

– Mạch Bằng!

– Ồ…

Đi một lúc sau, họ dừng lại ở trên một con đường dài chia làm hai phía, Mộ Từ dừng ngựa ở phía trước ra lệnh cho Mạch Bằng đi về phía còn lại.

Thật kì lạ, con đường là Mộ Từ đi thì hoa cỏ nở rộ, còn con đường của tôi và Mạch Bằng đi lại u ám lạnh lẽo thế kia? Tôi bất giác cảm thấy có dự tính chẳng lành!

Quả thật, linh cảm của tôi chẳng sai, Mạch Bằng đưa tôi đến đại lao!!

Vừa đến trước cửa đại lao, bên trên có một bảng đen khắc ba chữ “Ngục Trị Cung”

Hai tên lính canh gác ở trước cổng nhìn thấy Mạch Bằng liền đưa hai tay ra trước ngực cung kính gọi ” Mạch đại nhân! “

Mạch Bằng phóng xuống ngựa và vác tôi xuống theo, tôi lênh đênh trên vai của hắn không dám kháng cự mà cứ ngoan ngoãn vào đến trong đại lao. Đó là một căn phòng nhỏ dài 2m4 x 2m9, quả thật còn bé hơn cả cái bếp nhà tiểu Nhiên nữa!!

Sau khi vào trong đại lao, một tên binh lính mang cho tôi một bộ y phục màu trắng, bộ y phục tù binh mà trong phim vẫn thường hay chiếu, nhưng trong phim, những bộ y phục đó chí ít còn có mùi nước xã vải, còn đây, chỉ toàn mùi cá mắm, chung quy là rất thối, đến đây…tôi mới chợt nhận ra bộ y phục tôi đang mặc hiện giờ đã bị thay đổi từ lúc nào. Từ một bộ đồ ngủ xong lại một khắc biến thành y phục 2 lớp vải, bên trong mà một lớp màu trắng và khoác bên ngoài là màu hồng nhạt. Không lẽ chỉ vừa xuyên không thôi mà phải chết ngay à??? Thế thì thà đừng xuyên không cho rồi! Nhìn nữ chính người ta xuyên không có được một soái ca chăm sóc, còn mình cũng xuyên không nhưng lại xuyên trúng vào ngục tù…

Bộ y phục của tên quan binh khi nãy đưa cho tôi-tôi vẫn chưa mặc, một lát sau, Mộ Từ cùng Mạch Bằng cùng đến. Hai người họ đứng bên ngoài, tôi đứng bên trong.

Nhìn bên ngoài, Mộ Từ trông rất lạnh lùng, đôi mắt chim ưng của hắn trông thật mê hoặc, sóng mũi cao ngời ấy…thật là ngưỡng mộ, nhưng mà với cơ thể này mà làm đại tướng quân đúng là lừa người. Nhìn Mạch Bằng người ta mà xem, tuy không soái nhưng cơ bắp lại cuồng cuộng.

– Cho ngươi cơ hội nói thật lần cuối, ngươi là ai? Từ đâu đến? Tiếp cận ta có mục đích gì?

Mộ Từ dùng đôi mắt đầy sát khí nhìn tôi, trong ngục đã lạnh, thêm sự hiện diện của Mộ Từ lại càng lạnh hơn.

– Tiểu nữ đã nói rồi, tiểu nữ tên Đài Chiểu Thục, tiểu nữ từ bé đã sống trên núi với phụ thân, nhưng không may vài ngày trước phụ thân ta đã bị một cơn bạo bệnh nên qua đời, tiểu nữ một mình không cơm áo gạo tiền nên đã xuống núi kiếm cơm, không ngờ bị lạc!

– Ta nhớ hình như lúc đầu ngươi không phải nói vậy.

– Tiểu nữ nói thế nào nhỉ???

Quả thật, lời đã nói ra vẫn chưa suy nghĩ thì tôi chả bao giờ nhớ được lâu.

– Ngươi tên Đài Chiểu Thục, đang ngủ thì bị đánh thuốc mê, lúc tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong rừng, ngươi càng không biết nơi đó là “Ma Cốc” lục địa của ma giới.

– Tiểu nữ đã nói thế?

– Mạch Bằng!

– Có thuộc hạ!

– Đưa nữ nhân này ra làm mồi cho sói ăn, bảo thất vị đại nhân đến Tập Cương xem kịch.

– Rõ thưa đại nhân!

Tôi vẫn đang đứng ngơ ngác trước những danh ngôn địa tích mà Mộ Từ đang nói, lúc bấy giờ Mạch Bằng ra lệnh cho một binh lính mở ổ khoá đại lao ra và áp giải tôi đến một nơi khác.

Mạch Bằng cùng với một vài tên binh lính còng tay chân của tôi lại sau đó áp giải tôi đến một quảng đài, xung quanh đó chỉ toàn sói dữ đang kiềm chế cơn đói khát của mình, bên trên là một vòng tròn gồm tám chỗ ngồi xen cách trong đó có một người ngồi lẳng lặng nhâm nhi ly trà nóng hổi trên tay, ánh mắt mong đợi một màn kịch kinh dị sắp xảy ra.

Dưới nền đất này chỉ toàn là máu và xương người, có chỗ thì có xương bàn tay, có chỗ thì lại có hộp sọ, thoạt nhìn, tôi nổi hết cả da gà.

Mạch Bằng từ tốn tháo từng cái còng trên tay chân của tôi ra, trước khi đi, hắn có nói nhỏ bên tay tôi,

– Chết hay không là xem vận may của cô rồi.

Tôi bàng hoàng trước câu nói đó của Mạch Bằng, tôi từng nghĩ ra rất nhiều cái chết của mình vì tôi biết sinh ra đã là con người thì mấy ai đã được sống lâu trăm tuổi? Nhưng thật không ngờ, cái chết mà tôi cho là phi thực tế nhất hôm nay lại để tôi trải nghiệm nó.

Bên dưới tám chỗ ngồi của tám vị đại quan đều là những cực hình khác nhau.

Vị đại tướng ở trước mặt tôi bên trong lồng giam lỏng rất nhiều dơi ăn thịt. Một khi thả nó ra thì ngay cả thần tiên tránh tử nạn nhưng không tránh khỏi bị thương, huống chi người thường thì khó tránh khỏi thịt nát xương tan.

Chiếc lồng thứ hai giam dữ một con hắc hổ đang nhìn tôi thèm thuồng, dường như đã đói từ rất lâu rồi, chỉ cần thả ra thì trong mắt sẽ không còn chú ý gì khác ngoài con mồi là tôi.

Chiếc lồng thứ ba giam dữ những thổ dân, họ chắc đã bị bỏ đói tầm bảy tám ngày gì đó rồi, da vẻ của họ vàng ra trông thấy, toàn bộ xương trên cơ thể đều bị lớp da mỏng manh bên ngoài làm lộ ra hết, trong tay của họ mỗi người cầm một chiếc cọc chắc dùng để xé thịt của tôi.

Chiếc lồng thứ tư giam dữ những con rắn độc, một khi thả nó ra thì tôi sẽ chết vì những chiếc nanh cực độc của những con rắn này, còn có cả trăn, đây đúng là cực phẩm dùng hình!

Chiếc lồng thứ năm là dùng để bồi bổ cho tôi vì đấu tranh kịch liệt, coi như dùng để táng thưởng, trong đó gồm có thịt người sống mà một sống quan binh đang ở bên trong đó dùng hình, họ một nhát dùng cọc đâm thẳng vào tim sau đó mổ bụng, treo ruột, moi tim ra và hứng máu dùng để giải khát cho tôi, đúng là một vị quan có lòng nhân từ!

Chiếc lồng thứ sáu đó chính là chiến đấu với cung tên, bên trong có những vị quan binh nghiêm trang đang dương dây cung chờ sẵn.

Chiếc lồng thứ bảy giam giữ hai con bạch sói, trông thật đẹp, nhưng đôi mắt của chúng dường như ẩn chứa điều gì đó khiến người nhìn thẳng vào mắt nó sẽ cảm thấy kinh hãi và mất đi ý thức, chúng không thèm khát con mồi hay làm bất cứ việc gì ngoài việc chỉ nằm trong chiếc lồng và nhắm mắt ngủ, những thứ càng tĩnh lặng sẽ càng đáng sợ hơn!

Chiếc lồng cuối cùng là của Mộ Từ, bên trong đó đang giam giữ một gia đình gồm hai vợ chồng và hai đứa trẻ, bên ngoài cửa có viết:

” Chỉ cần ngươi vượt qua được tất cả thất ải này thì bốn mạng người trong đây cũng sẽ bình an theo ngươi mà rời khỏi đây, nếu ngươi chẳng may vì tài nghệ kém mà qua đời thì bốn mạng người trong kia sẽ theo ngươi mà biến thành tù nhân trong ải thứ 5. “

Một mạng đã là quá đáng rồi, hắn lại muốn kéo theo bốn mạng người chết chung với tôi? Tên Mộ Từ này đúng thật là một tên bỉ ổi!

Trước khi cánh cửa thứ nhất mở ra, Mộ Từ ra lệnh cho Mạch Bằng đưa cho tôi một thanh kiếm, sau đó cửa ải thứ nhất bắt đầu. Trước khi bắt đầu, từ bên ngoài truyền vào một giọng nói trầm ấm vang vào trong:

– Khoan đã!

Tám chư vị đang gương mắt lên chờ xem kịch bỗng bị âm thanh đó làm cho giật mình cùng đứng bật dậy, riêng Mộ Từ vẫn ngồi yên đó ngó ra ngoài, nét mặt không động:

– Nghe danh Mộ Từ chủ soái đã lâu, hôm nay có cơ hội diện kiến, tại hạ không làm phiền chư vị chứ?

Nam nhân ấy mặc một bộ y phục màu trắng, từ trên xuống dưới đều là màu trắng, không một vết nhơ! Hắn từ từ tiến vào trong với một vẻ ngoài đơn sơ nhưng lại tôn lên vẻ thanh thoát.

– A..ahahaha…Đằng..Đằng tiên sinh quá khách sáo rồi…

Vị quan đang ngồi ở ải thứ tư đột nhiên đứng lên, miệng không ngừng lắp ba lắp bắp.

– Ahaha…Đằng tiên sinh nghe..nghe..nghe danh đã lâu, hôm nay mới được diện kiến!

Vị quan ngồi ở ải thứ 3 cũng đứng lên chào hỏi.

Vị Đằng tiên sinh kia bỗng nhiên cười to một trận sau đó tiến lại phía của Mộ Từ, vừa đi vừa nói: Tại hạ chẳng qua là một người phiêu bạc lục châu, chẳng đáng gì so với chư vị đây, còn chẳng bằng một hạt bụi bám dưới chân Mộ Từ đại nhân kia mà? Hahaha

Hắn vừa nói, vừa nhìn Mộ Từ sau đó đưa mắt xuống nhìn tôi, nét đẹp của hắn có thể đo ngang đo dọc so với Mộ Từ.

Mộ Từ đứng lên cũng khách khí nói với hắn: Đằng Hãn Quân tiên sinh phiêu bạc lục châu khí thế bất phàm, công tư liêm minh, võ nghệ cao cường, phàm là Mộ Từ đây chẳng dám so sánh, tại hạ cũng nghe người đời đồn rằng Đằng Hãn Quân tiên sinh không màn thị phi, không quan tâm thế sự nhưng hôm nay đại giá quan lâm ở Tập Cương chắc hẳn là có chuyện cần báo?

Bảy vị quan phủ đang ngồi ở bảy vị trí của mình cũng rụt rè trước màn đối thoại của hai vị chủ soái nên đã âm thầm ra về, Mộ Từ và Đằng Hãn Quân tiếp tục đối đáp:

– Hãn Quân nghe nói Mộ đại nhân mới bắt về được một yêu tinh tiếp cận Mộ đại nhân bên trong Ma Cốc nên có hứng thú tới xem qua, nhưng từ xa Hãn Quân đã không nghe thấy mùi tà khí, vào đến đây cũng chỉ nghe thấy mùi tà khí trên người của Mộ đại nhân, vị cô nương kia căn bản là một phàm dân, không lẽ Mộ đại nhân danh bất hư truyền đã bị u mờ bởi hoàng cung loạn chiến này làm cho thực hư bất phân? Thích lạm sát người vô tội?

Sau khi Đằng Hãn Quân nói xong, sắc mặt của Mộ Từ trở nên kém đi, toát lên người toàn sát khí, tôi và Mạch Bằng cũng không tránh khỏi nổi phập phùng trong lòng của mình, vì sợ sẽ chết oan.

– Đằng Hãn Quân tiên sinh mong ngài cẩn trọng lời nói của mình! Đừng có quá đáng.

– Mộ đại nhân còn nhớ năm đó mình ở Tầm Thiên như thế nào không? Khoan dung độ lượng, phàm là không dính một vết dơ, không quan tâm đến thế sự, sau khi tu luyện xong thì trở về Điêu Chư Thành liền trở thành một người khác, thật…khiến ta nhìn cũng thấy đau lòng.

Sau khi nghe Đằng Hãn Quân nói xong, Mộ Từ ngậm ngùi bỏ đi, Mạch Bằng chạy theo theo và hỏi: Đại nhân, vậy Đài Chiểu Thục thế nào?

– Thả ả đi.

Mạch Bằng quay đầu lại nhìn tôi, lúc này tôi nhận thấy những sợi chỉ rối ren thay phiên nối nhau trên chân mày của hắn giờ cũng đã giãn ra, còn tôi thì thở phào một hơi sau đó tiến lại phía gia đình đang bị nhốt trong ngục. Lúc này, Đằng Hãn Quân từ ở phía trên quảng đài dùng nội công của mình để bay xuống chỗ của tôi, mái tóc dài trong làn gió tung bay lên cùng bộ y phục màu trắng khiến tôi ngẩn người.

Y như ánh hào quang từ trên trời rơi xuống đáp đến chỗ tôi để soi sáng, thật thanh khiết…tôi nhất thời bị nhan sắc ấy làm cho mê mụi.

Đằng Hãn Quân từng bước đi đến chỗ tôi và hỏi han tôi:

– Cô nương này là…
– Ah! Tiểu nữ tên…
– Đài Chiểu Thục, đúng không?
– Ah! Sao tiên sinh lại biết?
– Mạch Bằng vừa mới nói, tại hạ vô tình nghe thấy được.
– Hoá ra là thế, hì hì..

Đằng Hãn Quân hỏi thăm tôi xong thì liền tiến tới cửa ngục đang nhốt 4 mạng người kia, quan sát xung quanh xong, Hãn Quân nhìn tôi đầy khoan dung nói: Cô nương đừng quá lo lắng, đây chỉ là ảo cảnh do Mộ Từ lập ra mà thôi.

– Đúng là quá đáng! – Tôi nói:
– Haha, cô nương đừng trách Mộ Từ, đệ ấy chẳng qua là..bất đắc dĩ.
– Bất đắc dĩ? Hắn có chỗ nào bất đắc dĩ mà phải đem tính mạng của người khác ra làm thú vui chứ? Đúng là quá đáng!

Đằng Hãn Quân nhìn tôi đầy khoan dung sau đó nở nụ cười, nói tiếp:

– À đúng rồi, sao họ lại đồn cô nương là yêu tinh? Tại hạ nghe nói cô nương được Mộ Từ bắt từ Ma Cốc đến đây?
– Thật ra tiểu nữ không biết đó là Ma Cốc, tiểu nữ càng không biết mình đã xảy ra chuyện gì mà đến được Ma Cốc, tiểu nữ chỉ nhớ mình tên Đài Chiểu Thục, nhưng mà cái tên Mộ Từ đó cứ ép tiểu nữ nói thật, tiểu nữ không nhớ thì làm sao mà nói được cơ chứ? Lại còn dùng hình đày đoạ tiểu nữ, đúng là đồ cầm thú.

Đằng Hãn Quân sau khi nghe tôi nói xong thì nét mặt có chút nghi hoặc, nét mặt này cũng giống như Mộ Từ lúc đó.

– Thật ra, người có thể đến được Ma Cốc thật sự chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cô nương lại ở trong Ma Cốc cầu cứu Mộ Từ…thật sự đúng là khiến cho người khác nghi hoặc.

Nói xong, Đằng Hãn Quân đánh thật mạnh vào sau gáy tôi khiến tôi ngất xỉu, những chuyện sau đó nữa tôi thật sự không biết gì nữa hết.

Ông trời ơi, hi vọng lần này con có thể trở về với tiểu Nhiên. Không lâu sau đó, thật sự thì tôi không biết đã chìm vào bóng tối bao lâu nhưng tôi bắt đầu đã lấy lại được nhận thức, mắt nhắm mắt mở tôi ngồi bật dậy hét toáng lên: ” Tiểu Nhiên tớ trở về rồi đây!!!! ” Sau đó liền bị một vố mừng hụt, Đằng Hãn Quân đang ngồi bên cạnh giường của tôi liền bị một cú hét của tôi làm cho hồn xém bay ra khỏi xác.

– Cô nương tỉnh rồi à? Haha…cô nương làm tại hạ giật hết cả mình…

– Ơ…

Sau khi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy mình đang ở trên một chiếc giường vải gấm lụa, màu sắc sặc sỡ, bên trong căn phòng nội thất đều toàn gỗ, thật sự không phải căn phòng ngủ nhỏ bé của tôi…

Tôi rất sợ sẽ phải ở đây vĩnh viễn nên đã ngồi co chân một góc khóc mếu máo, vừa khóc vừa kêu tên Tần Ưu Nhiên.

Đằng Hãn Quân vừa thấy tôi tỉnh dậy đã khóc mếu máo, hắn không biết làm cách nào cho tôi không khóc nữa nên cứ lãi nhãi bên tai tôi như một con ruồi vo ve bên tai.

– Tôi muốn về nhà huhuhu…
– Cô…Cô cô nương…
– Tôi muốn gặp Tần Ưu Nhiên huhuhuhu…
– Tần..Tần..Tần cô nương…cô…bị…làm…
– Tôi không muốn ở đây nữa huhuhu đáng sợ quá huhuhu tôi chưa muốn chết huhuhuhu…
– Cô…tại hạ…nhà cô nương ở đâu??…
– Tiểu khu An Lạc huhuhu…
– Tiểu…tiểu khu…An Lạc???
– Huhuhuhu….

Mặc dù Đằng Hãn Quân không biết tiểu khu An Lạc ở đâu nhưng y cũng phải người dò hỏi, đồng thời cũng dùng hết tâm tư vùi đầu vào sách vở để giúp tôi trở về nhà.

Trong thời gian Đằng Hãn Quân tìm ra tung tích nơi ở của tôi thì y đã cho tôi ở nhờ tại An Lạc Phủ, thấm thoát yên bình trôi qua cũng đã một tháng trời.

Tôi thì thật sự rất dễ sinh sống, chỉ cần là có một chiếc giường, có một cái chăn để đắp thì đã có thể sống qua ngày, một tháng trời sinh sống ở đây ngoại trừ những ngày tôi nhớ tiểu Nhiên đến oà khóc thì chẳng có gì khác thường.

Tôi nghe nói Đằng Hãn Quân là một người không thích yên tĩnh, trong một tháng y ở trong phủ không quá ba ngày, mọi thời gian y đều đi ngao du tứ hải, bộn bề lục châu.

Nhưng điều đáng nói ở đây là tất cả người trong An Lạc Phủ đều đồn đại tôi là nữ nhân của Đằng Hãn Quân.

Bởi vì ngoài Tế Tư ra thì tôi là nữ nhân thứ hai rất được Hãn Quân quan tâm để mắt đến. Từ khi tôi chuyển đến An Lạc Phủ sống thì từ y phục cho đến vật dụng để trang trí thư phòng của tôi đều là do đích thân y đi mua và chọn lựa, y còn vì tôi mà suốt mà tháng trời vùi đầu vào sách vở, còn cả đây là lần đầu tiên Đằng Hãn Quân ở trong phủ suốt một tháng trời mà không rời đi.

Đằng Hãn Quân còn lo lắng cho tôi không thích nghi được với cuộc sống ở đây nên đã sắp xếp cho Tế Tư- nhũ mẫu của Đằng Hãn Quân ở cạnh để chăm sóc cho tôi. Cô ấy trong còn rất trẻ nên tôi không quen miệng kêu dì, nhưng vì là bạn của Hãn Quân nên phải bắt buộc gọi như thế.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN