[ Xuyên không ] Đến gặp anh ở thời cổ đại - Đài Bối Diêu
Chương 2. Một giò rượu hoa huế khiến ta say nàng, không say rượu
Tôi nhớ cô bạn vừa mới tối hôm đó còn ngồi trước mặt la mắng tôi, tôi còn nhớ cô bạn mà còng lưng ra nuôi tôi mỗi khi tôi thất nghiệp, tôi nhớ cô bạn mà cực kì cuồng truyện trinh thám, tôi nhớ mỗi lần nó mà tìm được bộ nào đó mà hay hay thì y như rằng sẽ dành hết cả thanh xuân để cày nốt nó. Còn tôi thì chỉ biết dành cả đời để ăn bám tiểu Nhiên thôi…
Tôi là một kiểu con người nói thẳng ra là:
“ngu đời”
“mắc chứng sợ hãi tương lai”
“ngốc quá mức cần thiết”
“rất thường hay nói chuyện một mình, mà nói thẳng ra là tự kỉ”
Tôi cứ nghĩ cả đời này của mình ngoài tiểu Nhiên ra thì sẽ không có ai chịu bầu bạn quan tâm tôi, tôi còn dự định sẽ không kết hôn nữa cơ! Nhưng mà sau một thời gian ngắn ngủi để đến ở thế giới cổ đại hay cái gì đấy thì tôi mới biết hoá ra thế giới này vẫn còn có hai người ngốc đến nỗi chịu làm bạn với tôi, nghĩ đến đây thôi tôi đã không nén được cảm xúc mà phá lên cười.
Thật sự thì tôi ở đây cũng không tồi, một ngày ba bữa đầy đủ, cơm no rượu say thì chỉ làm những việc lặt vặt như tưới cây ở Hiên Viên trong phủ An Lạc, nhặt rau tán gẫu cùng dì Tế Tư, sống một cuộc sống an nhàn, không cần phải hàng ngày chen chúc trong chiếc xe buýt 25 tốn mất 2 tệ nhưng có những lúc điều hoà hỏng càng phí mất 2 tệ đó của mình. Tôi vì biết khả năng mình trở về hiện tại xác xuất là 0,1% nên đã khuyên Đằng Hãn Quân đừng tìm nữa, việc tìm một tiểu khu ở thời loạn chiến này thật sự là mò kim đáy biển.
Hôm nay là tảng sáng giữa tháng một, hoa đào nở rộ, khí lạnh tràn về.
Tôi coi trong phim mà người ta thường hay nói là mùa hoa đào rơi họ thường dùng hoa đào để nấu canh tẩm bổ, mặc dù không biết nấu thế nào nhưng tôi vẫn muốn hỏi thử Tế Tư xem có thể nấu được không, nếu có thể thì tôi muốn thử nấu bồi bổ cho Đằng Hãn Quân uống để cảm ơn hắn đã lao lực vì tôi thời gian qua.
– Dì Tế Tư~
– Làm sao thế, Chiểu Thục?
– Dì có biết nấu canh hoa đào không? ~
– Canh hoa đào? Có, ta biết nấu.
– Dì Tế Tư có thể dạy Thục nhi nấu không?
– Ơ kìa? Nếu Thục nhi muốn uống thì để ta nấu cho con một bát.
– Không không…thật ra thật ra…
– Thục nhi muốn nấu cho Quân nhi uống?
– …
Tuy dì Tế Tư còn trẻ nhưng thật sự dì rất giỏi nhìn và đoán nội tâm của người khác, suy nghĩ của tôi đều bị dì đoán trúng cả rồi!
– Thật ra Hãn Quân đã lao tâm vì Thục nhi nhiều đến thế, mà Thục nhi lại chẳng có gì để cảm tạ y nên…
Tôi chưa nói hết, dì Tế Tư đã tiếp lời:
– Nên nghe nói tháng 1 hoa đào nở rộ liền muốn nấu canh để cảm tạ Quân nhi?
– Hì hì…
Dì Tế Tư đã hiểu tôi đến thế thì tôi còn gì để nói nữa đây?
Dì Tế Tư nói với tôi rằng ngày mai sẽ cùng tôi đến Hoa Viên Cát để nhặt một ít hoa đào.
Tôi đang ngồi trong Hiên Viên để uống trà, cái cơn gió lạnh quen thuộc của Thượng Hải rốt cuộc cũng đến, tôi ngồi nhâm nhi ly trà hoa cúc vừa mới pha chế ra thì đột nhiên có ai đó đã khoác thêm cho tôi một chiếc áo để giữ ấm.
– Đằng Hãn Quân? Ngươi làm gì ở đây thế?
– Đây là phủ của ta!
– Ừ nhỉ… -•-•”
Tôi tiện tay rót cho Đằng Hãn Quân một ly trà sau đó nhẹ giọng nói:
– Ngươi uống thử xem, trà hoa cúc lần đầu ta mới pha đấy.
– Không uống!
– Uống vào đi cho ấm bụng! Ngươi đừng có mà gây chuyện.
– Bổn vương chưa muốn chết!
– Quá đáng, ngươi…
– Ngươi ngươi làm sao?
– Ngươi không uống, ta uống.
Vừa nói xong, tôi cầm lấy ly trà vừa rót cho y định bỏ hết vào miệng nhưng Hãn Quân vội cản lại rồi giật lấy, một hơi uống cạn.
– Lại muốn làm giá với bổn cô nương đây à? Thích uống thì cứ nói đi chứ!
Tôi vừa nói, vừa cười gian xảo.
– Ta không thích trà này, vừa đắng vừa có mùi khét.
– Ngươi…
– Nhưng ta thích hương vị này, vì nó do chính tay ngươi pha.
– …
Đằng Hãn Quân ơi Đằng Hãn Quân, đây là thời cổ đại nên ngươi đừng có rắc thính cho ta nữa có được không? Thế giới mà ta sinh sống đã đủ đáng sợ rồi, sao đến đây nó cũng y như thế vậy chứ?
Sau khi nói xong, Đằng Hãn Quân lại ngại ngùng xoa xoa mũi của mình.
Hình như động tác này mình đã thấy ở đâu đó rồi thì phải, trông rất quen thuộc nhưng lại không tài nào nhớ ra được. Trong lúc tôi đang ngồi vắt não ra suy nghĩ thì Đằng Hãn Quân cất giọng nói:
– Chiểu Thục…
– Làm sao? – Tôi cáu gắt nhìn y nói:
– Vai của cô…
– Vai của tôi làm sao?
– Bên phải đó, cô tự mình nhìn đi!
Sau khi nghe y nói vậy, tôi bán tín bán nghi nhìn qua vai phải của mình.
Sau khi nhìn qua vai phải của mình, tên Đằng Hãn Quân đột nhiên phá lên cười vì nhìn thấy nét mặt của tôi lúc này đã trắng bệch, không còn một giọt máu nào cả. Nhìn con ếch đang ộp ệch trên vai của mình mà nước mắt không nén lại được cứ thi nhau rơi xuống.
– Đằng…Đằng..Đằng Đằng Đằng…
– Đằng cái gì mà đằng? *phụt* ahahahaha( :v )
Đằng Hãn Quân không những không giúp tôi mà vừa uống trà vừa cười đến phọt cả nước ra ngoài, hắn đặt cái ly trở lại lên bàn sau đó cười trong sặc sụa.
– Đằng..Đằng…Đằng…Đằng Hãn..Hãn..
– Rồi rồi, để bổn công tử đây giúp ngươi.
Đằng Hãn Quân đứng dậy di chuyển đến phía tôi cầm lấy con ếch lên, nhìn Đằng Hãn Quân cầm con ếch đang ộp ệch trên tay mà khoé môi của tôi không ngừng run rẫy, thấy vậy, Đằng Hãn Quân chợt ngâm thơ nhầm chọc điên tôi:
” Có một loại nữ nhân.
Phàm là nữ nhân đều thích ăn thịt ếch
nhưng phàm là nữ nhân mỗi khi thấy ếch đều môi mặt tím rời. “
– Hahaha, Đài Chiểu Thục, ngươi nói ngươi xem? Cả ngày chỉ biết ăn ăn và ăn, kho lương thực của phủ ta sắp bị ngươi ăn sạch rồi! Chó, mèo, ếch, rắn, con nào ngươi cũng bỏ bụng, nhưng ngươi lại đi sợ một con ếch sống?
Đúng là quá đáng! Sợ một con ếch có gì là sai chứ? Đằng Hãn Quân còn dám đem chuyện này ra cười nhạo mình! Tôi bị hắn chọc tức đến nổi máu tràn lên não, mặt đỏ bừng bừng, điều này lại khiến cho Đằng Hãn Quân cười khoái chí hơn nữa.
Hắn không biết là vô tình, hay cố tình mà con ếch trong một khắc lại nhảy lên ngồi trên đầu của tôi.
– Uhuhuhuhuhu, Hãn…Quân…đại nhân đại lượng…uhuhuhu..là tiểunữ sai rồi uhuhuhuhu, tiểu…tiểu nữ…có mắt…mà không trông…trông..trông thấy núi Thái Sơn…uhuhuhuhu!!!!
Tôi vừa khóc, vừa túm lấy đai lưng của y van xin.
Đằng Hãn Quân lúc này lại lần nữa cười như được mùa, hắn cười đến nước mắt nước mũi đều chảy ra, tôi còn nghe rõ tiếng cười của hắn bắn thẳng vào tai tôi: ” Há há há “
Đây là điệu cười của mụ bà trong truyền thuyết đây mà! Nó ám ảnh trong đầu tôi suốt cả một ngày.
Cũng may thay, con ếch đó vì nhìn thấy có côn trùng nên đã phóng vào bụi cây để tìm mồi, lúc này mặt của Đằng Hãn Tôn đã đỏ ửng cả lên vì cười, cười đến mắt chỉ toàn là nước, cười đến quên cả hình tượng.
Còn tôi, một nữ chính bị con ếch doạ đến vứt bỏ cả vẻ ngoài, mà căn bản từ đầu tôi đã chẳng có vẻ ngoài.
Sau khi xuyên không thì tôi cũng chẳng thay đổi gì mấy, da mặt tôi vẫn đầy mụn và tàn nhan như thế, nhưng nhờ dì Tế Tư đã bào chế thuốc cho tôi nên nay da vẻ cũng đã tốt hơn nhiều rồi.
Tôi và Đằng Hãn Quân nằm gục xuống bàn vì mệt mỏi, tôi vì khóc mà mệt, còn hắn thì mệt vì cười.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu gọi Đằng Hãn Quân là Ôn Dịch! Vì hắn lúc nào cũng mang tai hoạ đến cho tôi nên cái tên Ôn Dịch ra đời.
Đằng Hãn Quân mới đầu rất khó chịu với cái tên Ôn Dịch đó, vì tôi gọi hắn bằng cái tên đó ở khắp mọi nơi, chỉ cần hắn ra khỏi thư phòng thì tôi sẽ bắt đầu bám theo hắn luôn miệng gọi ” Ôn Dịch Ôn Dịch, hôm nay ngài định đi đâu thế? ”
Mỗi lần nói như thế xong tôi đều không tự chủ được mà len lén cười.
Sáng hôm nay cũng như sáng của ngày hôm qua và không giống sáng của ngày hôm trước, sáng hôm nay trời âm u, đổ mưa phùn. Tôi cầm lấy chiếc ô màu trắng để trong thư phòng rồi ra ngoài. Tôi băng qua Hiên Viên để tiến đến thư phòng của Ôn Dịch.
Trước cửa thư phòng của Ôn Dịch có một hồ sen mà y đặt tên cho nó là Khoát Bối Đầm, tôi nhiều lúc đã thắc mắc không hiểu vì sao y lại đặt tên cho hồ sen đẹp đẽ này một cái tên kì quái như thế nên đã chế giễu y là đồ ngốc, mỗi lần như thế y đều chỉ cong môi và nở nụ cười nhạt.
Tuy nhìn bề ngoài thì Ôn Dịch có lẽ là một tên thích phong lưu nhưng cứ hễ y đứng trước hồ sen này thì lại biến thành một người khác lạ.
Tuy tôi không giỏi phán đoán như Ôn Dịch, cũng không giỏi đoán nội tâm như dì Tế Tư, nhưng tôi nhìn thấy được sâu trong đôi mắt đen nhánh đó lại ẩn chứa một nỗi cô độc. Cứ so sánh ánh mắt chim ưng của Mộ Từ và ánh mắt đen huyền của Ôn Dịch thì quả thật là tuyệt kĩ thế nhân. Hai tên đó có đôi mắt thật đẹp.
Nhìn lại tôi đi? Nhờ dì Tế Tư mà da mặt cũng trở nên trắng mịn hơn đôi chút, nhưng chẳng mặt một góc ngón chân của con gái nhà người ta, còn nói về thông minh thì làm sao so được với Ôn Dịch? Haizzz…tôi đúng thật là nổi thất bại của xã hội mà.
Tôi đứng dưới cơn mưa phùn và trú trong chiếc ô nhìn thật kĩ hồ sen này, nó thật sự đã được chăm sóc rất tỉ mỉ, nhưng tôi chả nhìn thấy điều khác lạ gì nên cứ vậy mà tiến về phía thư phòng của Ôn Dịch.
Từng bước từng bước tôi đã đứng trước cửa phòng của y, tôi gấp chiếc ô của mình lại sao đó chỉnh đốn lại y phục, dự định rằng sẽ giơ tay lên gõ cửa phòng nhưng lại nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra.
Tôi tò mò nên đã lén mở cánh cửa ra và nhìn trộm:
– Đằng tiên sinh, thuộc hạ đã nghe ngóng được gần đây hoàng hậu đang phái người nghe ngóng tin tức của tiên sinh. Thuộc hạ nghe nói, trước giờ tiên sinh đều không ở trong phủ nhưng lần này đã ở trong phủ hơn một tháng nên hoàng hậu đã bắt đầu dò la tin tức trong An Lạc Phủ.
Đó la giọng nói của một nam nhân mặc y phục màu đen, bên eo còn có một tấm lệnh bài, trên đó có ghi “Hắc Phượng bài”
– Bà ta có nghe ngóng được trong An Lạc Phủ ta mới thu nhận một nữ nhân không?
Đằng Hãn Quân vừa nói, tay vừa cầm ly trà vẫn còn nóng lên vừa thổi vừa nhấp môi.
– Thuộc hạ không nghe nói rằng ở An Lạc Phủ có thu nhận một nữ nhân.
– Tốt lắm! Bắt đầu hành động được rồi.
– Vậy thuộc hạ xin cáo lui!
Nói xong, tên hắc y nhân lập tức rời đi, tôi vì luống cuống chạy không kịp nên đã vướng phải y phục rồi vấp ngã, hai nam nhân ở trong phòng bỗng giật mình đồng thanh lớn tiếng:
– Ai?!
Sau đó cả hai cùng xông ra, tên hắc y nhân thì túm lấy cổ áo của tôi lôi tôi dậy, còn Đằng Hãn Quân thì mang theo thanh kiếm có hoa văn hình con rồng chỉa thẳng mũi kiếm vào vị trí ngay tim.
Đằng Hãn Quân nhìn thấy tôi liền ngớ người ra, đôi mắt đen huyền ấy của y nheo lại đề phòng:
– Ngươi đến đây làm gì?
– Ta…ta..ta chỉ muốn đến chơi với ngươi…
Sau khi nói xong, Đằng Hãn Quân ra lệnh cho tên hắc y nhân kia nhanh chóng rời khỏi, còn y thì một tay cầm kiếm, một tay lôi tôi vào thư phòng.
Bàn tay của y lôi kéo của tôi dùng lực rất mạnh, đôi mày đan xen cả vào nhau dường như rất căng thẳng.
– Đau quá!! Đau quá Đằng Hãn Quân!! Bỏ ra..bỏ tay của ngươi ra…ah..đau…
Sau khi vào đến thư phòng thì y dường như biến thành một con người khác, Đằng Hãn Quân mạnh tay đẩy tôi té ngã xuống đất, còn y thì chậm rãi tiến lại phía chiếc ghế đơn có chỗ dựa ngồi xuống. Hắn chéo chân vào nhau sau đó bắt tôi quỳ xuống, tôi ngoan ngoãn nghe theo.
– Nói, ngươi có phải là người của Đãn Giai Uyển phái tới?
Gương mặt sắc lạnh, trông khí chất của hắn lúc này thật giống Mộ Từ, lạnh lẽo đến đáng sợ.
– Đãn…Đãn..Đãn Giai Uyển?
– Đãn Giai Uyển phái ngươi tới để dò la tin tức của An Lạc Phủ?
– Ôn Dịch…ngươi…ngươi đang nói bậy gì thế?
– Đã bị bắt quả tang vẫn không chịu thừa nhận?
– Bắt quả tang???
Đến lúc này, Đằng Hãn Quân đã bắt đầu nổi nóng, y đứng bật dậy tiến tới phía tôi, tôi vô thức mà lùi về sau.
Cuối cùng, tôi đã bị cánh cửa ngăn lại, đã không còn chỗ tiến, cũng không còn chỗ lùi. Đằng Hãn Quân nửa quỳ nửa ngồi đưa tay lên cổ tôi, lòng bàn tay của Đằng Hãn Quân ôm trọn lấy vòng cổ trước của tôi bóp mạnh khiến tôi không thể thở được.
– Từ đầu ta đã thấy kì quái, một phàm nhân mà lại ở trong Ma Cốc cầu cứu, còn bảo là bị xoá kí ức để cho Mộ Từ bắt về, với tính lãnh đạm của Mộ Từ nó chắc chắn sẽ không chính tay bức cung ngươi mà sẽ đem ngươi tới Tập Cương để bức cung, sau đó ta đột nhiên nhận được tin từ một nô tì của Đãn Giai Uyển nói Mộ Từ bắt nhốt một nữ nhân ở Tập Cương và họ nói ngươi là người của Ma Cốc và kích thích sự hiếu kì của ta.
Đằng Hãn Quân càng nói, tay của hắn dùng lực càng mạnh.
– Rồi sau đó Đãn Giai Uyển biết được ta có tính hiếu kì nên sẽ đến để xem kịch, bà ta còn biết được ta cùng Mộ Từ từng đến Tầm Thiên để tu luyện võ công, tu hành chính thuật nên sẽ biết được trên người ngươi không có tà khí, bà ta cũng tính được ta sẽ cứu ngươi và cưu mang ngươi ở An Lạc Phủ. Đúng không?
Waaa…suy luận của hắn quá logic nhưng hoàn toàn tôi không thể hiểu một chút gì cả, tôi chỉ là tình cờ xuyên không, tình cờ gặp được Mộ Từ, tình cờ nhờ hắn cứu mạng, tình cờ bị hắn bắt giữ, tình cờ bị hắn đem đến Tập Cương rồi tình cờ gặp được Đằng Hãn Quân, rồi tình cờ được hắn cưu mang thôi uhuhuhu, lần này ta có chết cũng không rửa sạch tội.
Tôi cố gắng dùng sức để đẩy cánh tay đang bóp chặt cổ tôi ra sau đó nói:
– Ngươi đừng ức hiếp người quá đáng, tuy lời ngươi nói cũng có lý nhưng ngươi nhìn ta thật sự rất giống nội gián của Đãn Đãn cái gì đó sao? Ta xem ngươi như bạn tốt hoàn toàn không có ý…
Vẫn chưa hết câu, Đằng Hãn Quân cắt lời:
– Bạn tốt? Thứ lỗi cho tại hạ trước giờ đều chỉ xem cô nương đây như là một công cụ để báo tin cho Đãn Giai Uyển mà thôi!
Lời nói này của Đằng Hãn Quân như tiếng sét đánh ngang tai, nó kiểu như là thời gian qua tôi đã cố gắng thích nghi với môi trường đậm chất cổ trang này và dần thích nghi được với người bạn mới là Đằng Hãn Quân, nhưng rồi một ngày hắn nói với tôi rằng hắn chỉ đang lợi dụng tôi…thật sự lúc này…tôi tức đến nghẹn ngào!
Tôi trơ mắt ra nhìn Đằng Hãn Quân rồi lại nhớ đến câu nói của tiểu Nhiên: ” Thục Nhi, tốt bụng quá cậu sẽ bị lợi dụng, đôi khi cậu phải cứng rắn, phũ phàng và tàn nhẫn hơn một chút! Cuộc sống này không phải ai cũng đối xử thật lòng với cậu đâu, càng không có công bằng, công bằng phải là so cậu tự dành lấy! ”
Lúc này tôi mới phát hiện ra ẩn ý đằng sau câu nói đó, buồn! Thật sự rất buồn!
Mắt tôi ứa lệ nhìn thẳng Đằng Hãn Quân, tôi lớn giọng nói mà không kiềm được cơn nấc của mình: ” Đằng Hãn Quân, ta chưa bao giờ lợi dụng ngươi hay có mưu đồ xấu với ngươi! Ngươi là kẻ luôn tự cho mình là đúng, ngươi luôn đề cao cảnh giác với mọi người xung quanh, tự cao cho rằng bản thân mình thông minh! Ta ghét ngươi, ta nhớ tên Ôn Dịch thường hay bắt nạt ta! Ta ghét Đằng Hãn Quân! “
Sau đó tôi đẩy hắn ra rồi rời khỏi thư phòng của Đằng Hãn Quân, đứng bên ngoài thư phòng nhìn trời đổ cơn mưa phùn dai dẵng lại khiến tôi đến tiểu Nhiên, bây giờ tôi mới nhận ra, cậu ấy giống như là một quyển bách khoa toàn thư mini mà ông trời đã ban tặng cho tôi vậy, những thứ tôi không biết đều là cậu ấy thông giải mở lối cho tôi, nhưng trách là do tôi quá ngu ngốc, mãi vẫn không hiểu những lời của cậu ấy nói gì, cho đến khi sự việc đã xảy ra thì tôi có đề phòng cũng đã muộn.
Thời gian nhiều khi trôi qua nhanh thật, yên bình trong một tháng lại đổi thấy một sự nghi ngờ từ người mình cho là bạn tốt. Mọi thứ thật sự diễn ra quá nhanh, tôi còn không hiểu được mọi thứ đang diễn ra những gì.
Tôi đội mưa một mình rời khỏi An Lạc Phủ, mái tóc ngắn đến xương vai cũng mình chốc lát đã dính đầy những hạt mưa nhỏ bé, tôi mặc một bộ y phục màu trắng thật đẹp để hôm nay có thể cùng dạo quanh Khoát Bối Đầm với y, tôi cố tình nhờ dì Tế Tư trang điểm cho tôi thật đẹp để cùng đi với y, nhưng rồi cuối cùng lại đổi lấy được gì cơ chứ?
Tôi còn nhớ có lần Đằng Hãn Quân lén vào thư phòng của tôi còn trong lúc tôi ngủ mà âm thầm đắp chăn cho tôi, nhưng lúc đó tôi vờ ngủ chờ đến khi y đến đắp chăn cho tôi thì hù y một phát bay hồn, lúc đó Đằng Hãn Quân giận đến đôi tai đỏ ửng cả lên, tôi phải cố tình xuống bếp làm bánh hạnh nhân cho y để y nguôi giận.
Rốt cuộc Đằng Hãn Quân lo sợ điều gì?
Tôi cứ vậy mà đi mãi đi mãi, hoàng cung rộng lớn, tôi đi đến quên mất lối về.
– Đây là đâu nhỉ? An Lạc Phủ phải về bằng hướng nào nhỉ? Uhuhuhu ông trời ơi hôm nay ông có cần an bài cho tôi một ngày đen đuổi thế này không?
Tôi ấm ức ngồi lì xuống đất không ngừng khóc la oán trách, từ xa…một nam nhân mặc y phục màu đen trên tay còn cầm theo chiếc ô màu trắng đi tới, hắn nhìn thấy tôi thì chậm rãi tiến đến đứng che mưa cho tôi, để cho tôi khóc, mặc cho tôi oán trách, y cởi chiếc áo choàng màu đen ra để khoác lên người tôi sau đó y cứ đứng đó chắn mưa, chắn gió cho tôi.
Bây giờ tôi mới phát hiện, chỉ cần đi lạc thì lập tức sẽ có soái ca đến che chở cho bạn. Về sau tôi suy nghĩ lại liền không ngừng khống chế được mà ôm lấy hai gò má của mình mà phá lên cười.
Nhưng hành động này của tên nam nhân đó lại khiến tôi nhớ đến cái tên vong ân bội nghĩa Đằng Hãn Quân!
Vào giữa tháng một hoa đào nở rộ, tôi ngồi trong Hiên Viên nhớ về tiểu Nhiên thì chính hắn đã làm cử chỉ y như vầy để giữ ấm cho tôi, ngày ôm ấy chúng tôi người khóc kẻ cười, thật sự vui biết mấy.
Tôi quyết định không nghĩ nữa mà đứng lên chuẩn bị quay về An Lạc Phủ, nếu bây giờ tôi bỏ đi thì khác nào chứng minh lời tên tiểu tử đó nói là đúng? Tôi phải quay về để chứng minh tôi trong sạch!
– Ah…vị ca ca này đã làm phiền huynh rồi…
– Ngươi để ta đợi hơi lâu rồi đấy, Đài Bối Chiêu.
Ba chữ ” Đài Bối Chiêu” bị hắn nhấn mạnh đến run người, giọng nói đầy sắc lạnh ấy, chiều cao này, tướng tá này, chất giọng này, nghe thật quen tai a~
Tôi ngẩn đầu lên nhìn thì quả nhiên y như rằng trời sập giáng xuống ngay đầu tôi, tôi choáng váng đến đứng không vững, cũng may tên nam nhân ấy kịp thời dang tay đỡ lấy tôi, hắn kéo tôi vào lòng hắn sau đó nói: ” Đã lâu không gặp”
Tôi nắm chặt lấy hai bàn tay của mình sau đó cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi của mình mà thốt cho tròn câu tròn chữ: ” Mộ…Mộ..Mộ đại nhân…tiểu nữ có mắt không tròng, không biết người che mưa cho tiểu nữ là Mộ Mộ..Mộ..Mộ đại nhân… “
Tôi cố gắng cười khan ra tiếng một cách lịch sự nhất có thể, nhưng tôi lại cảm thấy điệu bộ này của mình giống như một con khỉ con mới tập cười mà “hehehe”.
Đôi môi của Mộ Từ khẽ cong lên, y siết vòng eo của tôi càng chặt hơn nữa rồi lại nói nhỏ vào tai tôi: ” Bị lạc đường nữa à? “
Đúng thật mà!
Tôi đúng là đi lạc thật mà!
Tôi thật sự là đi lạc mà uhuhuhu :<
– A..ahaha..tiểu nữ đi lạc đến đây..nhưng nhất thời không nhớ…không nhớ đường về…
– Ngươi lại đi lạc? Ta lại nghĩ ngươi vì đang nhớ ta mà cố tình “đi lạc đường” sau đó đến gặp bổn thái tử. Chuyện lần trước cứ coi như ngươi là đang nói thật đi, nhưng phàm là con người thì đâu có trùng hợp đến nổi hai lần đều đi lạc? Hai lần đi lạc đều lạc đến tầm mắt của bổn vương?
CÁI GÌ CHỨ???
TÔI QUẢ THẬT LÀ ĐI LẠC MÀ???
ĐẦU ÓC CỦA CÁC NGƯỜI ĐANG NGHĨ CÁI GÌ THẾ????
HẢ???
Uhuhuhuhuhuhuhu sao nỗi oan ức của tôi lại ngày càng chồng chất nhau thế này uhuhuhu.
– Mộ…Mộ đại nhân hiểu lầm rồi..aha..tiểu nữ chỉ là…
” Nếu đã tình cờ gặp nhau 2 lần như thế thì coi như chúng ta có duyên, hôm nay ngươi đến phủ của ta ở tạm một đêm, chờ khi ngươi nhớ đường rồi về cũng được! “
” Ơ…ơ kìa…?! “
Cái quái gì đang xảy ra thế???
Ai bảo gặp nhau hai lần là duyên?
Sao trong hoàng thất này không có ai đầu óc minh mẫn cả vậy???
Truyền thuyết tương truyền gặp nhau ba lần mới gọi là duyên chứ????
Uhuhuhuhuhu!!!!
Tôi vẫn chưa kịp biện minh thì đã biến thành con rối bị Mộ Từ dẫn đi. Tôi cảm thấy tôi bây giờ đã không còn là con người nữa, con cẩu còn có giá trị hơn cả tôi nữa uhuhuhuhu!!!
Với chiều cao 1m57 của tôi bị một tên cao to bành trướng kia siết cổ áo dắt đi trông như một tên chủ soái dắt một con cẩu đi tuần.
Mộ Từ dắt tôi đi đến Ngự Hoa Viên ngắm hoa đào rơi, thưởng thức rượu ngon, ngắm mặt trời lặn.
Tôi và Mộ Từ đang ngồi dưới một góc cây hoa đào với ba bốn giò rượu hoa quế đã được ủ gần 1 năm, Mộ Từ vừa mở chiếc khăn màu đỏ đang được bọc kín trên nắp giò rượu ra thì tràn đến một mùi thật kinh khủng xộc vào mũi.
Đó là một mùi hương truyền thống của rượu trắng Thượng Hải cộng thêm cả mùi thơm nhè nhẹ của hoa quế, cả hai mùi hoà trộn lại cộng thêm cả mùi rượu đã lên men tạo nên cảm giác chỉ ngửi thôi là đã say.
Mở nắp giò rượu ra, Mộ Từ nói: “Say mùi, không say rượu. ”
Trước khi mở nắp giò rượu thứ hai, Mộ Từ có hỏi tôi rằng tôi có muốn uống không, nhưng tôi đã từ chối.
Cơn mưa phùn ban nãy đã làm cho không ít hoa đào vì những giọt nước nặng nề mà rơi xuống đất, làn gió nhẹ nhẹ cứ phảng phất bay xung quanh lại làm tôi nhớ đến lần đầu gặp Đằng Hãn Quân.
Cứ mỗi lần hắn xuất hiện là giống như nam nhân mang theo gió, mái tóc dài nhè nhẹ bị gió thổi tung ấy cùng với bộ y phục màu trắng đúng là khiến người khác bị mê hoặc mà.
Đột nhiên tôi lại nghĩ đến Đằng Hãn Quân thì trong lòng liền dậy sóng, tôi tức giận hét toáng lên làm cho khung cảnh đang lãng mạn này bị tụt dốc: “Đằng Hãn Quân! Ngươi là đồ ngốc! Đồ đầu heo!!!”
Sau đó tôi thô bạo giật lấy mảnh vải màu đỏ đang đậy kín trên giò rượu ra sau đó một hơi uống vài ngụm không ít.
Uống quên mất cả hình tượng.
Vì đây là lần đầu tiên uống rượu, khi rượu được đưa vào tới lưỡi thì gương mặt không khỏi bị biến dạng vì đắng, nhưng tôi vẫn muốn uống, uống để quên đi, uống để không nhớ tới, uống để không đau lòng!
– Nào nào, Mộ đại nhân, chúng ta cùng uống, uống cho say nào!
Mộ Từ vui vẻ đưa giò rượu lên và cùng tôi uống, vừa uống vừa cười…
– Mộ đại nhân, ngài say chưa hả? Hahahaha..
– Ta chưa say~
– Được! Trên tay tiểu nữ…hức..có…hức…mấy ngón?
– Hự…ờ…hai ngón!
– Hức…hahahahaha…Mộ..hức..Mộ đại nhân say rồi…
– Ờ…ngươi nói láo…hự..rõ ràng là…hức..hai ngón…
– Đây là mười hai…hức…mười hai ngón..hức…
– Hahahahahaha…hức…Đài..hức..Đài Chiểu Thục…hức..ngươi say rồi hahahahaha…
Cả hai chúng tôi uống từ lúc xế chiều cho đến trời vừa sụp tối, trong chốc lát ba bốn giò rượu hoa quế đã cạn sạch, xung quanh lại có thêm vài ba giò rượu trắng, một cái thì đã cạn sạch, một cái thì rượu vẫn còn chảy ra ngoài.
Mộ Từ lúc này không cầm cự được nữa mà mà lăn nằm bò xuống đất, miệng không ngừng cười hahaha trong mơ màn.
Từ xa vẫn luôn có một nam nhân mặc y phục màu trắng đứng nhìn, đôi mắt đen huyền đang nheo lại, trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn thấy bên trong đôi mắt đó là màn đêm sâu thẩm không có điểm dừng, người nam nhân đó siết chặt lấy hai tay của mình, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộ Từ và Chiểu Thục.
– Đằng Hãn Quân ngu ngốc…hức…tôi đã làm gì sai đâu?…hức…lúc đầu thì..hức…ra vẻ thư sinh…hiền lành ấm áp…lừa người!…đúng là..lừa người mà!…Đãn Giai Uyển là ai chứ? Hức…ta không quan tâm..mau đến đây…dập đầu tạ lỗi với bổn cô nương…hức
Trong lúc tôi vẫn còn đang la lối um xùm thì bỗng cảm thấy cơ thể mình giống như có ai đó nhấc bỗng lên, đây là lần đầu tiên tôi được bế kiểu công chúa.
Ánh mắt mơ mơ màng màng, cố gắng nhìn rõ xem đó là ai, nhưng cho dù có nhìn rồi tôi cũng chẳng tài nào nhớ nổi.
Tựa đầu vào vai người đang bế tôi, miệng không ngừng kêu tên “Đằng Hãn Quân”
Cảm giác được bế rất dễ chịu, người bế rất khoẻ mạnh, hắn nhẹ nhàng bế tôi lên sau đó tôi còn cảm nhận thấy được hơi thở của hắn đang day dẵng trên trán của tôi nữa.
– Là ngươi sao Đằng..Đằng Hãn Quân?…Ngươi…ngươi chịu đến cúi đầu xin..xin lỗi bổn cô nương rồi à…?
Không lâu sao, tôi chỉ vỏn vẹn nghe đáp lại một tiếng: “ Ừm ”
Rồi sau đó nữa tôi chẳng biết gì nữa cả…
Có lẽ tôi đã ngủ mất rồi, chỉ mong sáng hôm sau tỉnh dậy thì mọi thứ chỉ là ác mộng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!