[ Xuyên không ] Đến gặp anh ở thời cổ đại - Đài Bối Diêu
Chương 3. Lời hứa
Cẩn Ngô Cung là nơi mà hoàng hậu Đãn Giai Uyển được hoàng đế Mộ Hoan ban tặng vào lúc bà hạ sinh Mộ Từ.
Vừa đặt chân đến trước cửa bên trên có tấm bảng bằng gỗ sưa đỏ thẫm khắc ba chữ “Cẩn Ngô Cung”, nét chữ như rồng bay phượng múa, sống động mà trang nghiêm. Người trong cung nói, tấm bảng được ban tặng trong cung gỗ tốt, chữ đẹp là tượng trưng cho sự quyền quý, gỗ càng tốt, càng đẹp, càng nói lên địa vị càng cao, càng quyền lực. Giống như tấm bảng Cẩn Ngô Cung này đây.
Cẩn Ngô Cung vườn rộng, người đông.
Nô tì hầu hạ bên cạnh Đãn Giai Uyển nhiều không đếm hết, người hầu kẻ hạ, tranh nhau xua bợ.
Bên trong thư phòng của Đãn Giai Uyển, một nữ nhân y phục đã được cởi hết phân nửa để lộ phần lưng mảnh mai đang uốn éo, rên rĩ.
– Hoàng..ah..Hoàng Thượng..ah..thiếp..ah..
Nam nhân gương mặt tuy đã có không ít nếp nhăn nhưng thân thể vẫn còn tinh lực, y nằm ở dưới giường hai tay đặt ở hai bên bụng của Đãn Giai Uyển dùng sức đẩy y lên xuống theo nhịp khiến Đãn Giai Uyển không ngừng rên la trong sung sướng.
Cả hai thở hộc hà hộc hệt, mồ hôi nhễ nhại khắp người. Lúc này, tất cả y phục trên người của Đãn Giai Uyển đã bị lột sạch, nam nhân nằm ở dưới mạnh tay lật ngược Đãn Giai Uyển lại sau đó hung bạo chiếm lấy toàn bộ cơ thể nàng ta. Trên người của Đãn Giai Uyển, từ cổ, ngực, bụng, cho đến đùi, đâu đâu cũng có dấu răng-vết tích bị cắn và là dấu ấn đánh dấu chủ quyền.
Dục vọng trong người thúc đẩy nam nhân ấy muốn nữa lại càng muốn thêm, hắn trước khi kết thúc liền đưa đẩy thật mạnh khiến cơ bụng của Đãn Giai Uyển co giật.
– Hoàng…a..ah..thiếp sướng quá…ah ah…~
Nam nhân ấy thở hộc hệt nằm đè lên người của Đãn Giai Uyển để lộ tấm lưng săn chắc, cả hai bắt đầu trao nhau những nụ hôn sâu đậm.
– Ah ah…Hoàng Thượng..ưm..ư..
Vị Hoàng Thượng ấy chính là Mộ Hoan, sau khi cả hai ân ái xong thì Mộ Hoan bước xuống giường để lộ cơ thể trần trụi.
Đãn Giai Uyển cũng chạy theo xuống giường để giúp Mộ Hoan mặc y phục.
Cả hai mặc y phục cho nhau, thật mặn nồng.
– Hôm nay nàng thật đẹp!
– Hoàng thượng! Người lại quá lời rồi.
– Không! Nàng thật sự rất đẹp.
Nói xong, Mộ Hoan ôm lấy Đãn Giai Uyển vào lòng, hắn cười viên mãn nói với Đãn Giai Uyển:
– Đã bao nhiêu năm rồi, nàng vẫn đẹp y như thế.
Đãn Giai Uyển cười trừ.
Sau khi ân ái với Đãn Giai Uyển xong thì Mộ Hoan rời khỏi Cẩn Ngô Cung để thượng triều bàn về đối sách phòng chóng nạn lũ ở miền đông phía Bắc. Còn Đãn Giai Uyển sau khi hầu hạ cho hoàng đế xong thì gọi nô tì vào để thay y phục cho mình.
Ba bốn nô tỳ người thì chỉnh chu tay áo, người thì chỉnh chu lại cổ áo Phượng Bào cho Đãn Giai Uyển.
Đãn Giải Uyển tự đến nhìn gương sau đó mỉm cười, bộ Phượng Bào hôm nay là một màu đỏ sẫm có thêu hoa văn hình long phượng, bên trên cổ áo phía bên phải có thêu ba chữ “Mộ Từ Hoan” khiến y trông rất thuận mắt.
Đãn Giai Uyển ra lệnh thưởng cho người mai bộ Phượng Bào này hai trăm lượng vàng, một viên Kim Châu và 3 củ nhân sâm.
Bà thật là phóng khoáng ah~
Người may bộ Phượng Bào này là Sảnh Ngữ Cầm, con gái của tri huyện đại nhân miền Tây phía Nam.
Sau khi Đãn Giai Uyển đã thay Phượng Bào xong thì ngồi xuống bàn trang điểm, một tỳ nữ thân cận của Đãn Giai Uyển tên Lâm Chư Nghi cẩn thận tô từng nét son, tảng từng lớp phấn hồng.
Y phục đã thay xong, trang điểm cũng hoàn thành, Lâm Chư Nghi cẩn thận dìu dắt Đãn Giai Uyển rời khỏi thư phòng mà đến Ngự Hoa Viên uống trà và ngắm cảnh.
Vừa bước ra khỏi thư phòng, màu sắc lộng lẫy của chiếc Phượng Bào màu đỏ thẫm đang toả sáng từng bước đi của Đãn Giai Uyển, việc được mặc một bộ y phục tôn quý vẫn chưa thoả lòng tham của y.
Bước ra khỏi Cẩn Ngô Cung, Đãn Giai Uyển lên tiếng: ” Các ngươi trở về làm việc của mình đi, Chư Nghi, ngươi cùng ta đến Ngự Hoa Viên uống trà! “
Lâm Chư Nghi sau khi lĩnh chỉ liền nhúng chân cảm tạ, thế rồi cả hai cùng đến Ngự Hoa Viên.
Bên trong Ngự Hoa Viên, hoa đào đua nhau khoe sắc mà nở rộ, một nam nhân tóc đã bạc màu nhưng vẫn còn giữ lại được nét phong độ riêng của mình đang đứng ngẩn ngơ trước cảnh sắc mỗi năm chỉ có một lần này.
Bất ngờ bên ngoài Ngự Hoa Viên có tiếng vang lớn từ miệng của một công công: ” Hoàng Hậu nương nương giá đáo! “
Hai thị vệ đang đứng cạnh nam nhân ấy đang đứng cùng với y ở bên trong Ngự Hoa Viên đều nửa quỳ nửa ngồi nghiêm trang nghênh đón.
Đãn Giai Uyển vừa vào đến Ngự Hoa Viên thì nhìn thấy vị nam nhân ấy đang quỳ gối trước mình liền vội xua tay của Lâm Chư Nghi ra mà chạy đến đỡ y.
– Ngạn Thương, chàng không cần đa lễ.
Sau khi đỡ Ngạn Thương đứng dậy thì Đãn Giai Uyển vội đuổi tất cả ra ngoài canh giữ, không cho bất cứ ai vào.
Đãn Giai Uyển và Ngạn Thương cùng ngồi xuống bàn trà, Ngạn Thương cầm lấy bình trà đang nóng ấm rót ra ly cho Đãn Giai Uyển, lịch sự nói: ” Hoàng Hậu mời dùng trà… “
– Ngạn Thương, chàng đừng đa lễ với thiếp như vậy…
Đãn Giai Uyển vừa nói, hai tay vừa lôi lôi kéo kéo tay áo của Ngạn Thương.
– Hoàng hậu xin hãy tự trọng.
Rồi Đãn Giai Uyển lẳng lặng uống trà.
Làn gió đông nhè nhè thổi đến, những sợi tóc mai của Đãn Giai Uyển không yên được là cứ tung bay, lúc này, Ngạn Thương lên tiếng:
– Hôm nay không biết hoàng hậu gọi thần ra đây là có việc gì?
– Đột nhiên ta lại nhớ ngày này của mười năm trước…nên muốn hẹn chàng ra ôn lại kỷ niệm.
– Chuyện đã qua rồi xin hoàng hậu chớ nhắc lại.
Nói xong, Ngạn Thương đứng dậy, hai tay đưa trước mặt cung kính: “Nếu không còn gì khác, phu nhân đang chờ Ngạn Thương ở nhà, Ngạn Thương xin phép được cáo lui”
Sau đó thì Ngạn Thương quay đầu bỏ đi, Đãn Giai Uyển vội ôm lấy Ngạn Thương, đầu tựa vào tấm lưng vững chắc ấy, hai dòng lệ không ngừng tràn khỏi khoé mắt, y vừa nói vừa nói: ” Ngạn Thương, chàng thật sự đã quên thiếp rồi sao? “
Ngạn Thương vẫn đứng đó, gương mặt có chút nguội lòng: ” Còn nhớ năm đó Ngạn Thương vẫn còn là một quan binh nhỏ, không may lại động tình với một nô tỳ hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, cả hai tình chàng ý thiếp, nhưng lúc đó gia cảnh của Ngạn Thương vẫn còn khó khăn nên nữ nhân ấy đã từ bỏ tình cảm của mình mà chạy theo danh lợi, lúc đó, hoàng hậu có từng nghĩ sẽ có một ngày người lại nhớ tới vị bằng hữu nhỏ nhoi đây không? “
Ngạn Thương đưa tay lên gỡ hai bàn tay đang siết chặt quanh eo mình, y quay người lại định nói gì đó thì Đãn Giai Uyển bất ngờ kéo Ngạn Thương lại rồi hôn môi.
Đài Chiểu Thục vì quá bất ngờ trước tình cảnh như đang xem phim truyền hình như thế này mà đã lui về sau, không may vấp phải rễ cây hoa đào mà té ngã, động tĩnh không nhỏ, Ngạn Thương và Đãn Giai Uyển giật mình rời môi.
Ngạn Thương đưa mắt nhìn quanh: ” Là ai? “
Sau đó Đài Chiệu Thục vội vàng chạy trốn.
Một canh giờ trước…
Nắng chiều tà xen kẻ qua từng tán lá, rượu hoa quế quả thật là hàng chất lượng cao, khi Chiểu Thục vừa tỉnh dậy thì đầu đau như bủa bổ.
Chiểu Thục đưa mắt nhìn quanh thì phát hiện đây là một căn phòng quá xa lạ, căn phòng còn cao cấp hơn cả căn phòng ở An Lạc Phủ mà Đằng Hãn Quân đã bố trí cho cô.
Đài Chiểu Thục gõ gõ lên trán vài cái cho đỡ đau sau đó bước xuống giường dạo quanh căn phòng: ” Woa…gỗ thật này…lần trước mình cùng tiểu Nhiên dự định mua một chiếc giường gỗ để đem biếu bố mẹ, nhưng khổ nổi không có tiền mua, nhưng bây giờ ở đây lại có chiếc bàn chỉ đựng chậu cây thôi mà làm chất liệu tốt thế này luôn cơ…”
Sau đó Đài Chiểu Thục mở cửa rời khỏi thư phòng.
Vừa bước ra khỏi phòng thì đập vào mắt cô như tiên mộng cảnh, xung quanh đều là cây hoa cỏ, trước cửa phòng còn có treo một con chim hoạ mi, phía trước còn có một ao cá chứa đầy cá chép vàng.
Đài Chiểu Thục vì lo ngắm cảnh đẹp mà dọc theo con đường cỏ có ốp đá sỏi mà bị lạc đến Ngự Hoa Viên.
Lúc Đài Chiểu Thục vừa vào đến được Ngự Hoa Viên thì liền bị cảnh sắc nơi đây làm cho mê mụi, cô đi vòng quanh Ngự Hoa Viên để ngắm cảnh thì bất ngờ nhìn thấy Ngạn Thương, một nam nhân đứng dưới cây hoa đào mà nhìn bằng ánh mắt cô độc.
Đài Chiểu Thục vốn là ngây thơ nên vừa có ý định đến chào hỏi Ngạn Thương thì chợt nhớ ra lời của Đằng Hãn Quân từ dặn dò trong lúc hắn dạy cô học cách sử dụng kiếm.
” Phàm là gặp người ở trong cung thỉ chỉ đứng nhìn rồi im hơi lặng tiếng bỏ đi, đừng chào hỏi, đừng quay đầu, nếu lỡ nghe thấy chuyện không nên nghe thấy, thì hãy xem như ngũ quan đều có bệnh rồi khẽ trống bỏ đi. “
Sau đó thì cô bỏ đi nhưng lập tức liền bị âm thanh của công công làm cho kinh hãi, tức là âm thanh thông báo hoàng hậu giá đáo vừa nãy. Khi hoàng hậu vừa đến thì đã níu níu kéo kéo Ngạn Thương nên đã kích thích sự tò mò của Chiểu Thục.
Vả lại nếu bây giờ ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị bắt lại, không chừng còn bị xử trảm nên thôi Đài Chiểu Thục vẫn cứ nên nán lại đôi chút, chờ khi Đãn Giai Uyển và Ngạn Thương rời đi rồi y cũng rời khỏi cũng chưa muộn.
Nhưng không ngờ, đi cũng không được, lùi cũng không xong.
Đài Chiểu Thục vốn dĩ đã không am hiểu về hậu cung đen tối, nay lại biết được một bí mật kinh thiên động địa như thế này lại khiến tội danh của cô ngày càng nhiều đi.
Phàm là hoàng hậu-mẫu nghi thiên hạ thì chỉ cần bịa ra một cái cớ thì Đài Chiểu Thục đã đầu lìa khỏi cổ, huống chi bây giờ lại là quan binh đang truy đuổi cô?
Hai tên thị vệ của Ngạn Thương sau khi nghe tiếng động lớn thì lập tức chạy vào cùng tỳ nữ của Đãn Giai Uyển, Ngạn Thương ra lệnh phong toả Ngự Hoa Viên và vây bắt kẻ tình nghi.
Hai tên thị vệ của Ngạn Thương lập tức tìm thêm một đoàn thị vệ nhanh chóng phong toả Ngự Hoa Viên, xung quanh ai ai cũng cầm kiếm truy lùng.
Đài Chiểu Thục cứ như con chuột đang bị rượt đuổi trong một rừng cây, nếu bây giờ chạy thì sẽ bị mọi người nhìn thấy mặt, nhưng không chạy thì kết quả vẫn y như nhau.
Đài Chiểu Thục vội xé đi một mảnh vải ở phần dưới y phục của mình rồi làm khăn che mặt, Đài Chiểu Thục biết mình chạy không thoát nên đã nhanh trí vạch ra hai phương án.
Một là tìm một viên đá to để đập ra một lối thoát, nhưng cách này tốn quá nhiều thời gian vả lại còn có thể tạo ra động tĩnh lớn cho kẻ thù.
Phương án còn lại là trèo ra khỏi Ngự Hoa Viên.
Đây chính là cách duy nhất có thể cứu được mạng của Đài Chiểu Thục.
Nhưng nếu đây lại là cách duy nhất thì lại là cách vô cùng gian nan, thật ra bức tường của Ngự Hoa Viên không mấy là cao, nhưng có so với Đài Chiểu Thục thì nó lại cao gấp hai lần.
Nhưng may mắn cho Đài Chiểu Thục, ở cuối góc tường phía Đông của Ngự Hoa Viên có một cây hoa đào mọc gần mái tường của Ngự Hoa Viên, nếu cô có thể trèo lên đó thì cô sẽ thuận lợi trốn thoát.
Vì lúc còn bé Đài Chiểu Thục rất sợ chó nên thường chạy khi gặp có cũng chính vì thế mà cô thường hay dùng cây cột điện để làm nơi tránh chó, việc trèo cây này có lẽ đã không quá khó khăn với cô.
Đài Chiểu Thục nhanh chóng cởi bỏ hai đôi hài của mình ra và ném nó ra bên ngoài, cô mau mắn trèo từng bước từng bước đã trèo lên đến cành cây mọc ngang qua với mái tường.
Nhưng bây giờ phóng xuống…thôi kệ vậy.
Chớ có quên lần trước Đài Chiểu Thục từ trên trời rơi xuống vẫn chưa chết được, độ cao thế này đâu làm khó được Thục nhi nhà ta chứ.
Nhưng đời thực không phải trong phim điện ảnh, trước khi nhảy xuống Đài Chiểu Thục luôn cầu nguyện rằng sẽ có một ai đó tiện đường đi ngang qua rồi tiện đường bắt lấy mình, nhưng cô cũng cầu nguyện mong thị vệ tình cờ đi ngang qua rồi tình cờ giao nộp mình cho hoàng hậu, nếu đã thế thì số mạng mình đúng là cẩu huyết hơn cả phim truyền hình.
– Một…hai…ba nhảy nào Đài Chiểu Thục.
Một nữ nhân mặc y phục màu trắng đầy bụi bẩn từ trên mái tường của Ngự Hoa Viên nhảy xuống đất làm mái tóc bay tứ tung, trông thật buồn cười.
Đài Chiểu Thục co quéo hai tay hai chân lại nhưng cảm thấy đã hơi lâu so với thời gian mà mình bị rơi xuống đất, cô mở mắt ra thì nhìn thấy một nam nhân như thơ như mộng.
– Đằng..Đằng Hãn..Đằng Hãn Quân?
Người đỡ lấy Đài Chiểu Thục và Hãn Quân, hôm nay hắn được Mộ Hoan mời đến Triều để bàn về đối sách phòng chống lũ, trên đường đi thì hắn nhìn thấy một nữ nhân làn da không mấy trắng mượt như những mỹ nữ khác, gương mặt cũng chẳng thanh tú, nhưng nàng lại đứng trên những cơn gió cùng với cơn nắng chiều nhẹ nhàng phản chiếu khắp nơi, khung cảnh khiến ai nhìn cũng xiêu lòng.
– Ngươi đi đâu cả đêm qua?
– Đêm qua…đêm qua…đêm qua thế nào nhỉ??
Đằng Hãn Quân bế Chiểu Thục kiểu công chúa sau đó quay đầu lại quay trở về An Lạc Phủ.
Trên đường đi, Đài Chiểu Thục không ngừng sắp xếp lại cả quá trình ngày hôm qua.
– Hôm qua…rõ ràng là tôi đã cùng Mộ Từ uống rượu…sau đó..sau đó trời sụp tối…tôi còn nhớ lúc đó cả hai chúng tôi đã say khước…hình như..tối qua người bế tôi về thư phòng là Đằng..ây daaaa đầy của tôi…
Tôi lại ở trong vòng tay của Đằng Hãn Quân vò rối mái tóc của mình, tôi không tài nào nhớ ra nỗi chuyện của tối đêm qua. Bất ngờ Đằng Hãn Quân lên tiếng: ” Tối qua là Mộ Từ bế ngươi về Bạch Long Cung. “
– Bạch..Bạch Long Cung?
– Bạch Long Cung là nơi giáp ranh với Ngự Hoa Viên, vì thế ngươi chỉ cần bước một bước thì đã lạc.
– Ồ…
– Hôm nay dù có xảy ra chuyện gì thì cứ quên đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngươi có chắc là người của Đãn Giai Uyển không nhìn thấy ngươi?
– Ừm ta chắc mà! Ta có dùng vải che mặt đây này.
Vừa nói, tôi liền đưa tay lên chỉ vào tấm vải rách rưới dùng để che mặt của mình, bất ngờ Đằng Hãn Quân dừng bước.
– Ơ…làm sao thế??
– Suỵt! Có người.
– Ơ…
Đằng Hãn Quân cố tỏ ra bình thường và tiếp tục di chuyển, Hãn Quân kêu tôi giả vờ ngã đầu vào vai hắn sau đó liếc nhìn trộm xem ở phía sau có đúng là có người đang theo dõi chúng tôi không, quả nhiên là vậy! Là một tên thị vệ của Đãn Giai Uyển.
Tôi nhớ rất rõ gương mặt hắn, vì hắn là tên lục soát gần chỗ của tôi nhất!
– Đúng! Đó là người của hoàng hậu.
– Ngươi còn nhớ cách dùng kiếm không?
– Ta…không…
Đằng Hãn Quân lại một lần nữa thở nặng nề, haiz, tôi đúng là vô dụng!
Trước mặt chúng tôi là hai con đường, một con đường là đi đến An Lạc Phủ, lý do tôi biết ấy à, vì phía trước mặt tôi có đề tấm bảng danh giá An Lạc Phủ kia mà! Tuy tấm bảng không được đẹp, nét chữ khắc cũng không được đẹp, nhưng ta thích! Rồng bay phượng múa thì sao chứ? Địa vị cao, quyền quý tối thượng thì sao chứ? Liệu có được sự bình dị như An Lạc Phủ chúng tôi không? Hứ!
Còn con đường con lại trông rất quen thuộc, hình như tôi đã từng đi qua rồi, nơi này u ám, chẳng có hoa, cũng không có cỏ, chỉ có không khí u ám lạnh lẽo.
Đằng Hãn Quân bế tôi vào ngã rẽ còn lại, vừa bước vào ngã rẽ đó thì y lập tức bỏ tôi xuống và đưa cho tôi một chiếc gậy mà y nhặt được ở gần đó rồi bảo tôi: ” Đi thẳng về phía trước một đoạn đường sau đó có một ngã rẽ, rẽ vào đó, đó là thư phòng của Phi Nhạn. ” Sau khi nói xong, Đằng Hãn Quân đưa cho tôi một tấm lệnh bài mà y treo ở đai lưng rồi đưa cho tôi, tiếp lời: ” Sau khi đến thư phòng của Phi Nhạn thì đưa tấm lệnh bài này cho hắn, hắn sẽ bảo vệ ngươi.”
Sao tình tiết này lại gây cấn đến thế? Không phải mọi người đều bảo Đằng Hãn Quân võ công cao cường sao? Chỉ là một tên thị vệ thì làm khó được hắn bấy nhiêu cơ chứ?
Nhưng mà thời gian không cho tôi suy nghĩ nhiều đến thế, tôi chỉ có thể quay đầu bỏ chạy cùng với tấm lệnh bài bằng vàng khắc ba chữ “Mộ Quân”.
Trước khi đi, Đằng Hãn Quân nhìn tôi bằng đôi mắt đen huyền ấy, hắn nói: ” Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi. “
Thật ấm lòng!
Sau đó tôi vững tâm một mạch chạy thật nhanh để đến chỗ của Phi Nhạn, mặc dù tôi cảm thấy chuyện này thật hèn nhát, nhưng cũng đỡ hơn là ở đó vướng víu tay chân Đằng Hãn Quân.
Trong con đường âm u này, cái không khí lạnh ngày càng nặng nề ấy không ngừng quấn lấy tôi, đột nhiên trong đầu tôi lại thoát ẩn thoát hiện một số hình ảnh khiến tôi mơ màng mà vấp ngã.
Đúng thật như lời của Ôn Dịch nói, đi được một đoạn đường thì có một ngã rẽ ở phía bên phải, tôi vội chuyển hướng để tiếp tục chạy.
-000-
– Đằng tiên sinh, phiền tránh đường cho thuộc hạ truy bắt tội phạm!
– Tư Chính phải không?
– …
– Ngươi thật sự muốn làm con chó bên cạnh của Đãn Giai Uyển?
– Mong đại thái tử cẩn trọng lời nói!
– Ngươi có biết năm đó vì sao mẫu ngươi chết không?
– …
– Năm đó mẫu thân của ngươi tức là Lục Tư Lan sau khi hạ sinh ngươi thì có mối quan hệ mật thiết với cẩu hoàng đế Mộ Hoan, nhưng Đãn Giai Uyển nghĩ rằng Lục Tư Lan đang cố gắng quyến rũ Mộ Hoan nên đã cho phóng hoả thiêu chết mẫu thân của ngươi. Nhưng ả không biết rằng phụ thân, phụ mẫu của ngươi có quan hệ mật thiết là vì đang ngấm ngầm muốn đánh chiếm Đông Thương, một trong những châu của lục châu, chính Đãn Giai Uyển đã giết chết mẫu thân của ngươi mà ngươi vẫn muốn làm con chó hầu hạ bà ta?
Từng lời từng câu của Hãn Quân ai đó cầm một con dao cấm thẳng vào tim của Tư Chính.
– Năm đó ta bị đồng môn chế giễu là không có mẫu thân, ta từ nhỏ đã không có tình yêu thương của mẫu thân… Nhưng, sao ngài lại biết?
– Ngươi nghĩ thời gian qua ta ngao du tứ hải là để làm gì? Hah!
Hoá ra những gì Đằng Hãn Quân làm đều có mục đích, nhưng mục tiêu của Hãn Quân là Đãn Giai Uyển? Hoàng hậu Đãn Giai Uyển đã gây thù hằn gì với Hãn Quân? Nhưng vì sao Tư Chính gọi Hãn Quân là Đại hoàng tử? Còn y thì gọi Mộ Hoan là cẩu hoàng đế? Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Đằng Hãn Quân rốt cuộc đang có âm mưu gì?
Chiểu Thục khờ khạo ơi là Chiểu Thục, ngươi chỉ là nhất thời bị Hãn Quân đuổi đi để không thể nghe chuyện đại sự của hắn thôi, chẳng hề có nguy hiểm gì cả!
Nhắc đến Đài Chiểu Thục khờ khạo, y đã chạy được một đoạn đường dài nhưng chẳng thấy có thư phòng, chẳng thấy ai tên là Phi Nhạn cả! Nhưng y vẫn cứ cầm chắt cây gậy, giữ chặt lệnh bài mà vùi đầu chạy thẳng về phía trước mặc dù không biết mình đang bị lừa!
– Thái tử…
– Ngươi không tin cũng được, nếu ngươi không tin bổn vương thì cứ việc chạy về bẩm báo với Đãn Giai Uyển rằng bổn vương đã đem tội phạm nghe lén chuyện của ả đi rồi! Nhưng ngươi nên nhớ, chuyện này không đáng để ta lừa ngươi.
Nói xong, Đằng Hãn Quân tiến thẳng về phía trước ngẩn cao đầu mà đi.
Đằng Hãn Quân đi đến một con đường không rộng cũng không hẹp, dường như đang đợi một ai đó.
Trên tay y cầm cây quạt màu trắng có vẽ núi Thanh Khâu, trên đó viết:
” Cảnh còn, người nhất định phải còn.
Nữ nhân chỉ có một,
ta yêu nàng,
nữ nhân tựa như cành hoa nhài ngày ấy ở Tập Cương. “
Nét chữ được nắn nót rất đẹp, từ lúc nào mà Hãn Quân bên mình lại mang theo chiếc quạt này thế kia?
– Này Ôn Dịch! Tặng ngươi.
– Cái gì đây?
– Dì Tế Tư mới đưa ta ra khỏi cung để ngắm nhìn Kinh Thành, ta tình cờ thấy chiếc quạt này nên nghĩ tới ngươi thế nên mới mua đem về cho ngươi đấy! Sao hả? Thích không?
– Không, xấu quá!
– Ơ…dì Tế Tư nói núi Thanh Khâu rất đẹp mà nhỉ?
– Hahahaha, đồ ngốc nhà nàng, đưa đây!
Sau khi Hãn Quân nhận lấy cây quạt thì Chiểu Thục ngây ngô nở nụ cười ngốc nghếch, vài ngày sau đó Đằng Hãn Quân tuỳ tiện viết vài chữ lên chiếc quạt rồi lại ngượng ngùng xoa xoa mũi của mình. Y ngại không dám đem cho Chiểu Thục xem nên chỉ bảo quản nó như bảo bối mà trưng trong thư phòng.
Từ xa, Hãn Quân nhìn thấy một nữ nhân một tay cầm lấy chiếc gậy to lớn, một tay cầm lấy tấm lệnh bài bằng vàng đang bán mạng để chạy không cần nhìn đường, y khẽ cong môi mà dang tay ra sẵn sàng đón lấy nàng.
Đúng như dự kiến, quả nhiên Chiểu Thục đã chạy thẳng vào trong miệng sói mà chẳng biết gì, cô còn ngơ ngác hỏi: ” Ơ…sao lại là Ôn Dịch ngươi? Phi Nhạn…ơ thư phòng…ơ ngã rẽ… “
Nhìn thấy trên trán của Chiểu Thục đầy mồ hôi đang chảy thành dòng khiến Hãn Quân không khỏi dở khóc dở cười: ” Đồ đần này, nàng cứ như thế làm sao ta có thể đi làm đại đây? ” Rồi y lấy trong tay áo mình ra chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán cho Chiểu Thục.
– Ơ…ngươi không giận ta nữa à??
– Ta không giận nàng được!
– Ơ…vì sao?
– Vì giận nàng, nàng sẽ bỏ đi, nàng bỏ đi ta sẽ không thể nhìn thấy nàng, không nhìn thấy nàng ta sẽ nhớ nàng!
Ôi cái quái gì thế này??????????
Sao đám người này lại quay đầu óc tôi mòng mòng thế này, rõ ràng mới hôm qua hắn còn bóp cổ doạ dẫm tôi thế mà hôm nay lại…uhuhuhuhuhu :<
Tôi cứ đứng ngơ ra đó nhìn Đằng Hãn Quân.
– Tên thị vệ kia đã bị Ôn Dịch của nàng một phát đánh bay đi rồi, nên nàng đừng sợ!
– Haha, ngươi đánh bay người diệt khẩu à?
– Chậc, nàng có định trả ơn cho ta không đây?
– Được chứ, con người của ta có ơn sẽ trả, có thù ắt sẽ báo nên ngươi cứ nói đi!
– Nàng có chắc muốn trả ân cho ta không?
– Dĩ nhiên rồi, nhất ngôn cửu đỉnh!
– Ta muốn cái gì nàng cũng chấp nhận?!
– Ừm!
– Nàng đã hứa rồi nhé?! Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, móc ngoéo nào!!
Hãn Quân và Chiểu Thục đưa ngón út ra móc ngoéo đóng mộc cho lời nói của mình, nhưng Chiểu Thục không hề biết rằng mình đang ở gần một con sói.
– Rồi, Ôn Dịch ngươi nói đi!
– Ta muốn tối nay nàng đến thư phòng của ta.
– Được thôi! Ơ…cơ mà để làm gì?
– Ngủ cùng ta!
– …
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!