[ Xuyên không ] Đến gặp anh ở thời cổ đại - Đài Bối Diêu - Chương 4. Mật ngọt một đêm.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


[ Xuyên không ] Đến gặp anh ở thời cổ đại - Đài Bối Diêu


Chương 4. Mật ngọt một đêm.


Cẩn Ngô Cung.

Đãn Giai Uyển đang đi dạo quanh Cẩn Ngô Cung để chờ tin tức, trong khi đó Ngạn Thương vẫn dốc sức âm thầm điều động binh lính để truy tìm người đã nghe được đoạn đối thoại của y và Giai Uyển. Nhưng với việc tìm kiếm một người không biết mặt, không biết là nam nhân hay nữ nhân thì thật sự giống như là mò kim dưới đáy biển.

– Chư Nghi!
– Có nô tì.

Lâm Chư Nghi và thêm hai tỳ nữ nữa đang đi phía sau một nữ nhân mẫu nghi thiên hạ, trên mình khoác bộ Phượng Bào độc nhất vô nhị mà e dè.

– Ngươi nói xem, tại sao lâu như vậy rồi mà Tư Chính vẫn chưa trở về?

Đãn Giai Uyển dùng giọng nói nửa ấm nửa sắc khiến Lâm Chư Nghi và hai nô tỳ kia trong phút chốc lại đổ mồ hôi hột.

– Hoàng hậu…nô..nô tỳ..nô tỳ không biết ạ..
– Vô dụng!

Đãn Giai Uyển từ một thần sắc êm dịu bỗng trở nên giận dữ, trổi dậy một cơn thịnh nộ đáng sợ.

Lâm Chư Chi và hai nô tỳ sau khi thấy Đãn Giai Uyển bắt đầu nổi nóng thì liền sợ hãi lập tức quỳ xuống xin tha.

– Nô..nô tỳ biết sai..là nô tỳ vô dụng..là..là nô tỳ vô dụng…

Đãn Giai Uyển sau khi nghe Lâm Chư Nghi nói xong giống như hiện tượng châm dầu vào lửa mà càng ngày càng bực tức.

– Ngươi không chỉ vô dụng, ngươi còn ngu muội, không có đầu óc, ngươi còn không bằng một con chó lang thang ngoài kinh thành!

Lâm Chư Nghi vẫn quỳ đó, môi miệng cắn chặt vào nhau, y không dám ngẩn đầu lên nhìn Đãn Giai Uyển nhưng trong lòng lại nổi lên một cơn thịnh nộ, Lâm Chư Nghi nước mắt đầm đìa nhưng vẫn cố nén lại cảm xúc thầm nghĩ bụng: ” Bà thân là mẫu nghi thiên hạ nhưng lòng lang dạ sói, bà ngày ngày gian díu với Ngạn đại nhân mà không cảm thấy có lỗi với hoàng thượng sao? Ở dưới không ngay thì ở trên không thẳng được, bà xứng đứng đó dạy dỗ chúng tôi sao? “

Nhưng suy nghĩ, vẫn là suy nghĩ.

Chỉ cần vô tình nói sai một lời thì chưa kịp nhìn Đãn Giai Uyển đầu lìa khỏi cổ thì bản thân đã tự chuốc hoạ vào thân.

Làm bạn với vua, như làm bạn với hổ.

Tư Chính sau khi nghe được những lời mà Đằng Hãn Quân nói thì trong lòng liền dậy lên luồng sóng phẫn nộ. Y đứng trước cửa có khắc ba chữ Cẩn Ngô Cung mà hai tay siết chặt, nhớ lại câu nói mà Hãn Quân vừa nói bên tai của mình trước khi đi: ” Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, nhưng thời gian qua ngươi làm việc cho tiện nhân Đãn Giai Uyển, chắc gì ngươi đã không nhận ra tà tính của bà ta? Ngay cả thái hậu mà bà ta còn dám hạ độc thì cái mạng bé nhỏ của mẫu phi ngươi chẳng đáng là gì! Chuyện này ta tin có lẽ chắc ngươi cũng biết, canh ba ngày mai, ta chờ ngươi ở Ngự Hoa Viên, nhớ cho ta một câu trả lời thoả đáng. Còn về việc của nữ nhân bên cạnh ta, ta nghĩ chắc ngươi cũng đã biết xử trí như thế nào rồi nhỉ? “

– Đãn…Giai…Uyển! Tôi nhất định sẽ chính tay giết chết ả đàn bà như bà!

Tư Chính thốt lên ba chữ “Đãn Giai Uyển” trong sự căm thù, hắn ung dung từng bước mà đi vào Cẩn Ngô Cung.

– Tham kiến hoàng hậu.

Tư Chính bước đến hoa viên gần thư phòng của Đãn Giai Uyển, hắn nhìn thấy bà ta đang trút cơn thịnh nộ của mình nên chúng nô tỳ, trong lòng lại thêm phần ganh ghét.

Đãn Giai Uyển nghe thấy tiếng của Tư Chính liền vội vả chạy đến không ngừng nói: ” Bình thân bình thân, riêng khanh không cần đa lễ!”

Đãn Giai Uyển ra lệnh cho đám nô tỳ đang quỳ gối trên những viên đá sỏi cố gắng kiềm chế cơn đau tận xương của mình lui xuống, y tiếp lời: ” Mọi chuyện thế nào rồi? “

Tư Chính nhìn thấy tất cả nô tỳ đã lui xuống hết, định mở miệng nói nhưng trong lòng lại có rất nhiều nút thắt không tài nào gỡ ra được, không dám tiến, cũng chẳng dám lùi.

Thứ nhất: Vì sao Đằng Hãn Quân lại biết năm đó mẹ của Tư Chính chết do bị Đãn Giai Uyển sai người phóng hoả?

Thứ hai: Vì sao Đằng Hãn Quân lại lựa đúng lúc này để nói cho Tư Chính biết về cái chết của mẹ y?

Thứ ba: Vì sao Đằng Hãn Quân là con trai trưởng của Đãn Giai Uyển nhưng lại muốn cấu kết với Tư Chính để lật đổ Đãn Giai Uyển?

Liệu đây có phải là cái bẫy của Đãn Giai Uyển và Đằng Hãn Quân dựng lên để thử lòng của Tư Chính?

Nhưng không đúng?!

Nếu thật sự là âm mưu của Đãn Giai Uyển thì bà ta không cần thiết phải thử lòng mình, mình biết nhiều bí mật của bà ta như vậy, bà ta chỉ cần một câu là có thể phanh thây mình ra, cớ chi lại phải tốn sức nhờ đến Thái Tử?

Nhưng rốt cuộc là Đằng Hãn Quân vì sao lại vào đúng lúc này lại nói cho mình biết về cái chết của mẫu thân?

Mọi chuyện cứ như một nút thắt đang ngày càng bị thắt chặt, nhưng nếu đúng như lời của Đằng Hãn Quân nói thì Tư Chính đang là tay sai của hung thủ giết chết mẫu thân của mình, và cũng có thể một ngày nào đó Tư Chính cũng đến để đoàn tụ với mẫu thân của mình mà không biết lý do.

Thế nên, Tư Chính quyết định tin tưởng Đằng Hãn Quân một lần, vì chỉ có Hãn Quân mới biết được câu chuyện đằng sau cái chết của mẹ hắn, canh ba ngày mai mọi thức ắt sẽ tường tận.

– Hoàng hậu! Thuộc hạ đã xử lý gọn, người không cần lo lắng nữa.

Đãn Giai Uyển sau khi nghe thấy câu đó xong liền một hơi thở phào, đôi mày đang nặng nề mang nhiều nỗi lo lắng nay cũng đã giãn ra được phần nào.

– Vậy còn xác thì sao? Tao muốn xem mặt.

Cáo già quả là cáo già, mặc dù đối với Tư Chính đã đi theo y suốt một quãng thời gian dài nhưng trong kế hoạch của bà ta, không được có sơ sót, không được có thất bại!

– Chuyện..chuyện này…

– Thế nào?

– Người nghe lén cuộc đối thoại của hoàng hậu và tri phủ đại nhân là một nam nhân, hắn biết võ công nên đã thành công bỏ trốn ra khỏi Ngự Hoa Viên, thuộc hạ trong lúc đuổi theo hắn có xảy ra va chạm, nhưng vì không muốn kinh động đến binh lính đang thay ca trực nên đã giết chết hắn nhầm diệt khẩu, thuộc hạ đã đem xác của hắn cột vào một tảng đá sau đó đã quăng xuống sông rồi, trong thời gian ngắn e là sẽ không ai nhận ra, thời gian càng lâu, càng khó nhận ra danh tính!

– Tư Chính, ngươi làm tốt lắm!

– Hoàng hậu đã nặng lời rồi!

– Ngươi có bị thương không? Nếu có thì ngươi tạm nghỉ ba ngày để khôi phục lại sức khoẻ rồi dưỡng thương cho tốt, ba ngày tới không cần đến Cẩn Ngô Cung.

– Nhưng việc này…nếu không có thần…

– Không sau, Cẩn Ngô Cung nhiều người như vậy, bổn cung không chết được.

– Hoàng hậu vĩnh thọ an khang!

– Hahahaha, bổn cung có vĩnh thọ an khang hay không chắc là phải nhờ khanh rồi, nếu khanh có mệnh hệ gì thì bổn cung cũng không vĩnh thọ được, thôi ngươi lui về dưỡng thương đi.

– Tạ ơn hoàng hậu đã khen thưởng, thuộc hạ xin cáo lui

Sau khi Tư Chính quay người bỏ đi, Đãn Giai Uyển lập tức dập tắt nụ cười.

Đãn Giai Uyển sẽ thật sự tin cái cớ này của Tư Chính?

E là sắp có chuyện chẳng lành.

Trong cung lại sắp xảy ra một phen chấn động rồi đây.

Quay lại với hai nhân vật chính Đằng Hãn Quân và Đài Chiểu Thục.

Sau một ngày hỉ nộ ái ố thì Hãn Quân bất ngờ tung một cước nhắm thẳng vào tim và tâm trí của Đài Chiểu Thục. Đôi mắt to tròn ấy đảo nhìn xung quanh dường như đang muốn lẩn tránh câu trả lời, nhưng sói hoang không có kiên nhẫn đợi mồi, Đằng Hãn Quân nói thêm: ” Nàng đã hứa rằng sẽ thực hiện mọi yêu cầu của ta, tối nay ta chờ nàng ở thư phòng, đừng để ta chờ quá lâu nhé! ” Nói xong, Đằng Hãn Quân lại giở nụ cười lưu manh ra làm chấn động lòng người…

Con thỏ trắng Đài Chiểu Thục vô tình tự mình sa vào lưới.

– Nhưng..nhưng..khoan đã!…Ơ… kìa? Nam nữ…

Đài Chiểu Thục nhất thời không nghĩ ra được mình nên nói cái gì nam nữ thì Đằng Hãn Quân vội ngắt lời: ” Hứa thì đã hứa, yêu cầu cũng đã đưa ra, bây giờ nàng lại muốn chối cãi? Nam nữ thụ thụ bất thân, vậy thì ta không làm nam nhân nữa là được chứ gì? Vì nàng…ta chấp nhận phá vỡ mọi quy chế! “

Một câu đối một câu.
Một câu ngọt, một câu bùi ngùi.
Đằng Hãn Quân đã nói tới mức này, Đài Chiểu Thục còn có thể nói gì thêm ngoài đứng ngây người ra vì bị tạo cú sốc quá bất ngờ này đây? Không lẽ diễn biến đã nhanh đến mức độ này rồi ư? Chưa tân hôn thì đã động phòng?

Nói xong, Đằng Hãn Quân quay người tiến về phía Long Cung để thượng triều, trước khi đi, Hãn Quân có chỉ cho Đài Chiểu Thục đường về An Lạc Phủ, nhưng y lại không yên tâm với bộ não siêu nhỏ của Chiểu Thục bèn đích thân đưa y về An Lạc Phủ sau đó mới quay lại Long Cung thượng triều.

– Chỉ cần nàng đi lạc một bước thì ta lại phải ngàn dặm tìm nàng, lỡ đâu trong ngàn dặm đó ta không tìm được nàng thì phải làm sao? Lỡ như trăm vạn dặm ta tìm được nàng nhưng nàng lại bị nam nhân khác làm cho mê mẫn tâm trí thì chắc ta sẽ đau lòng mà chết!

Bên trong Long Cung, hoàng đế Mộ Hoan đang ngồi trên ngai vàng nhìn một chồng tấu chương để trước mắt mà buồn phiền rõ khổ não, tất cả các vị phẩm quan trong triều đang lo lắng mà loay hoay thảo luận, bất ngờ, tiếng của Từ công công vang lên thất thanh làm ai nấy trong triều từ thần sắc lo lắng trong phút chốc cũng biến thành vẻ vui mừng.

” Đại thái tử, nhị thái tử giá đáoooo!!! “

Bước vào đầu tiên là một nam nhân mặc y phục màu trắng không một vết dơ, gương mặt anh tú làm các mỹ nữ phải say đắm. Lại là cơn gió nhè nhẹ ấy được y mang theo để thượng triều.

– Thần nhi tham kiến phụ vương, thần nhi đã đến trễ, mong phụ vương không trách phạt!

Đằng Hãn Quân cúi đầu thành khẩn, bái kiến Mộ Hoan.

Đi theo sau Hãn Quân là một nam nhân mặc y phục màu đen mang theo đôi mắt chim ưng toả ra sát khí lạnh người, khiến ai nấy cũng e dè.

– Thần nhi thỉnh an phụ vương, phụ vương vạn phúc an khang!

Mộ Từ tiến đến đứng cạnh Hãn Quân, lạnh lùng thỉnh an Mộ Hoan.

Gương mặt đầy nét sầu muộn nay đã giảm bớt đi phần nào, Mộ Hoan thở phào một hơi rồi nói: ” Miễn lễ “

Hãn Quân và Mộ Từ đồng thanh nói: ” Tạ ơn phụ vương. “

Sau khi tất cả bá quan trong triều đã hợp mặt đầy đủ, Mộ Hoan cũng bắt đầu bỏ xuống bản tấu chương đang cầm trên tay mà bắt đầu chủ đề, y lại thở dài một hơi sau đó nghiêm nghị nói: ” Như các khanh cũng rõ, ở Nam Sơn miền  đông phía Bắc liên tục nhận được tấu chương nạn lũ lụt, chuyện này là sao đây? “

Tất cả các bá quan trong triều đột nhiên cúi sầm mặt xuống sau đó im lặng, Mộ Hoan nói tiếp: ” Hàng năm, triều đình đã bỏ ra mấy vạn lượng vàng chi ra để phòng chống nạn lũ ở khắp nơi, nay đã đi đâu hết rồi? “

Lúc này, một vị thuộc hàng tòng tam phẩm tên La Thừa bỗng dưng lên tiếng, không khí im lặng bỗng dâng trào bao nhiêu con mắt đổ dồn vào La Thừa: ” Thần, La Thừa xin chuẩn tấu! “

– Khanh nói đi – Mộ Hoan nói:

– Hàng năm tổng nội vụ thượng thư do Thái Trường Nghiêm quản lý, sau khi phân phát ngân lượng sẽ thông qua Viên phó đô ngự sử, nhưng nay lại xảy ra sự việc nghiêm trọng, không biết ngự sử đại nhân có cao kiến gì?

Viên Hoài đã cố giữ mình bình tĩnh, dường như muốn xoá mất sự hiện diện của mình ở trong Long Cung, nhưng cuối cùng vẫn bị La Thừa lôi ra khiến tay chân đột nhiên sức còn sức cạn.

Hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn vào La Thừa bỗng đột nhiên chuyển hướng sang Viên Hoài rồi lại dâng trào lên rất nhiều tiếng nói, Mộ Hoan lên tiếng: ” Các khanh trật tự. “

Không khí bỗng lại một lần nữa chùn xuống.

Mộ Hoan tiếp lời: ” Viên ngự sử, sự việc này không tránh khỏi liên quan ít nhiều đến khanh, khanh có gì để nói không? “

Viên Hoài khẽ đưa tay lên lau mồ hôi trên trán sau đó đi từ hàng chính tam phẩm đi ra giữa triều cố gắng giữ bình tĩnh nói: ” Bẩm hoàng thượng, đúng như lời của La đại nhân nói, ngân lượng hàng năm đều từ chỗ tổng nội vụ thượng thư Thái Trường Nghiêm chuyển đến cho thần để phân phối đi các nơi phòng chống lũ, nhưng sự việc vỡ đê ở Nam Sơn quả thật thần cũng chỉ mới nghe đây, thần thật sự không liên quan đến… “

– Láo! Một câu ông có làm, câu thứ hai lại bảo không liên quan? Ông đừng nói rằng số ngân lượng ông chuyển đến Nam Sơn đều đã bị một tên quan tri phủ nhỏ bé nuốt trọn?

Viên Hoài chưa nói hết câu thì La Thừa bỗng ngắt lời, nguồn dư luận từ các đại thần trong triều lại lần nữa bàn tán sôi nổi.

– La Thừa, ông…!

– Khởi bẩm hoàng thượng, thần e là một tri phủ nhỏ bé sẽ không có gan nuốt trọn số ngân lượng lớn như vậy, chỉ e…

– Chỉ e là thế nào? – Mộ Hoan tiếp lời của La Thừa:

– Chỉ e là Viên ngự sử đây đã gói gém không ít cho mình!

– La Thừa…!!!

La Thừa vừa dứt câu, Viên Hoài dường như bị câu nói đó làm cho tức đến gục xuống mà ôm tim sau đó ngất xỉu, nguồn dư luận lại càng thêm sôi nổi sau câu nói của La Thừa.

Điều này không cần La Thừa nói, Mộ Hoan đương nhiên biết rõ hơn ai hết.

Mấy ai trong triều mà sạch sẽ không tì vết?
Mấy ai trong triều mà lại không tham ô?

Khí sắc của Mộ Hoan lúc này cũng trở nên nặng nề, bất ngờ Hãn Quân lên tiếng: ” Phụ hoàng! Thần nhi có ý kiến này, không biết có giúp ích gì được cho phụ vương không? “

Luồng dư luận đang sôi nổi bỗng một lần nữa chuyển hướng về phía Hãn Quân, y bước ra giữa triều, nghiên mình cúi đầu nói: ” Đầu tiên là việc của Viên ngự sử, trong việc này còn có khá nhiều ẩn tình, thần nhi nghĩ nên hỏi sơ qua tri huyện ở Nam Sơn xem trong những năm gần đây triều đình đã chuyển đến bao nhiêu ngân lượng sau đó đên phủ của Viên ngự sử để lục soát phủ và thống kê lại sổ sách. “

Tất cả quan trong triều gật đầu tỏ vẻ đồng ý tán thành, Mộ Hoan tiếp lời Hãn Quân: ” Việc này…bổn vương giao cho con toàn quyền xử lý.”

Hãn Quân nói tiếp: ” Còn về việc đê bị vỡ ở Nam Sơn thật ra cũng không khó giải quyết, thần nhi nguyện tự chi ba vạn lượng vàng để chuyển đến Nam Sơn và đích thân dẫn theo một vạn binh mã đến Nam Sơn để giúp dân đắp đê ngăn lũ. “

Sau khi dứt câu, các bá quan trong triều lại một lần nữa gật đầu đồng ý, Mộ Hoan nhìn thấy thái độ của các bá quan trong triều liền liếc nhìn Mộ Từ, sau đó Mộ Hoan nói: ” Được, chuyện này trẫm giao cho con toàn quyền xử trí! “

– Nhưng việc này…

Dường như mọi chuyện đã được Hãn Quân giải quyết ổn thoả, nhưng Hãn Quân lại do dự nói thêm.

– Nhưng thế nào? Con cứ nói, không cần do dự.

– Nhưng trong tay của thần nhi không có nhiều binh mã đến thế, e là phải mượn một ít ở chỗ của Từ đệ rồi!

Bá quan trong triều đưa mắt nhìn Mộ Hoan, rồi lại đảo mắt qua phía Mộ Từ.

– Được. – Mộ Từ đáp:

Mộ Hoan lại lần nữa thở phào một hơi, mệt mỏi lên tiếng: ” Vậy việc của Nam Sơn giao cho Mộ Từ và Mộ Quân toàn quyền xử lý, bãi triều!”

Sau khi nói xong, Mộ Hoan rời khỏi chiếc ghế hình con rồng bằng vàng và rời khỏi Long Cung trong sự mệt mỏi.

Mọi người cũng bãi triều.

Trong đám đông, Mộ Hoan, Mộ Từ, Hãn Quân có thể nghe thấy mọi người đang bàn tán về việc vì sao Hãn Quân lại không có binh quyền.

– ” Đại thái tử là con trai trưởng lại không nắm binh quyền, trong khi nhị thái tử lại nắm giữ cả một đội Cẩm Y Vệ? “

– ” Phải đó! Tên nhị thái tử hóng hách ngang tàn, rõ là không bằng một góc của đại thái tử, thế mà hoàng thượng và hoàng hậu lại chỉ sủng mỗi nhị hoàng tử! “

– ” Chậc, tôi nghe nói là đại hoàng tử từ bé đã thất sủng được một nô tì nuôi ở An Lạc Phủ, thậm chí mang danh là con trưởng nhưng chẳng có nổi một tẩm cung cho riêng mình! “

– ” Thôi mấy lão già chúng ta cứ lo cái thân trước đã! Chuyện riêng của bậc đến vương chúng ta cũng cần nên giữ mồm miệng, không lại rơi đầu lúc nào chẳng hay. “

– ” Phải phải phải, ông nói có lý! “

Sau khi tất cả bá quan đã rời khỏi, chỉ còn lại mỗi Mộ Từ và Hãn Quân bên trong Long Cung, hai nam nhân tuyệt tác mỹ sắc người thì đứng nhìn ra ngoài cửa Long Cung, người thì đứng nhìn ngai vàng, Đằng Hãn Quân lên tiếng trước: ” Hôm nay rõ ràng đệ có kế sách giống ta, vì sao lại không lên tiếng? “

Mộ Từ vẫn đứng yên đó nhìn ra bên ngoài cửa Long Cung mệt mỏi đáp: ” Đệ nhường huynh một lần! “

– Đệ nhìn xem ta có cần đệ nhường không?

– Đệ nhìn thấy huynh đang rất cần sự bố thí từ đệ.

Đằng Hãn Quân sau khi nghe Mộ Từ nói xong, hai bàn tay siết chặt, khẽ mỉm cười tiến lại phía Mộ Từ vỗ vỗ vai y rồi nghiến răng nghiến lợi nói: ” Ta quả thật đang rất cần sự bố thí từ mẫu tử hai người, thêm cả tên cẩu hoàng đế đang ngồi trên vàng kia, nỗi nhục này ta sẽ từ từ lấy lại. “

Rồi Đằng Hãn Quân lặng lẽ rời đi.

– Ca! Đệ vẫn luôn muốn gọi huynh như vậy, nhưng tiếc là…huynh chưa bao giờ thật sự muốn nghe.

Nhìn bóng lưng cô độc của Đằng Hãn Quân, Mộ Từ trong lòng vừa buồn, vừa đau mà nói.

Đằng Hãn Quân mang gương mặt sắc lạnh rời khỏi Long Cung, bỏ mặc người đệ đệ luôn mong ngóng gọi mình một tiếng ca ca mà ra về, Đằng Hãn Quân trăm phương ngàn kế nhưng lại không tính ra được, Mộ Từ vẫn luôn âm thầm giúp y đối phó với mẫu thân ruột thịt của mình.

” Ta hận đời này đệ là con ruột của Đãn Giai Uyển!
Ta hận đệ đời này đệ là kẻ thù của ta!
Ta hận đệ vì mẫu thân của đệ chính là hung thủ đã giết chết mẹ ruột của ta!
Ta hận đệ vì đệ có được mọi thứ trên thế gian này. “

Mộ Từ cũng đi theo sau bóng lưng ấy mà trở về Bạch Long Cung.

Mộ Từ mang theo tội lỗi của mẫu thân mình mà đối diện với Hãn Quân.
Hãn Quân mang theo nỗi căm thù mẫu thân của Mộ Từ mà đối diện với y.

Thế gian này, đẹp nhất là nữ nhân!
Thế gian này, độc nhất cũng là lòng dạ của nữ nhân…

Mộ Từ trên đường trở về Bạch Long Cung thì vô tình gặp Tế Tư và Chiểu thục đang đến Ngự Hoa Viên, trên tay của Tế Tư cầm chiếc giỏ dường như đến để nhặt hoa đào.

Từ xa, Mộ Từ đã nhìn thấy Chiểu Thục.
Đôi môi ấy lại vô thức cong lên.

Còn Chiểu Thục nhà ta vì tầm nhìn không được tốt nên nhìn thấy ai đi chăng nữa thì cũng mặc kệ sự tình mà nhìn con đường mình đang đi, kẻo nhìn sai hướng lại lạc đường, lần trước không có Ôn Dịch thì e là cái mạng nhỏ của Chiểu Thục đã kết thúc rồi!

Tế Tư và Chiểu Thục rẽ vào Ngự Hoa Viên, Mộ Từ cũng âm thầm theo sau.

– Dì Tế Tư, dì nói xem con có thể trèo lên cây sau đó rung lắc để hoa rơi xuống mà? Sao dì lại phải cực khổ ngồi nhặt từng bông hoa chứ?

Nam nhân đang lén trốn phía sau một gốc cây đào không nhịn được mà khẽ bật cười: ” Nha đầu ngốc. “

– Ôi nha đầu này! Hoa rụng nghĩa là hoa đã mùi mẫn rồi, sau khi bỏ vào canh sẽ thơm ngọt hơn.

– Thế…hoa còn trên cây khi bỏ vào canh sẽ đắng à???

– Haizzzz….

Nam nhân đang trốn phía sau gốc cây lại một lần nữa mà bật cười.

Mỗi ngày Tế Tư phải đối diện với một người ngốc quá mức cần thiết cũng chịu rất nhiều khổ sở, mỗi lần giải thích là phải giải thích đến triệt để, không thì Chiểu Thục sẽ lại đặt ra những câu hỏi xoắn não người nghe.

Những lần như thế, Tế Tư chỉ biết thở dài cho qua chuyện.

– Hây!! Hây!! Này…nha đầu!! Nha đầu!!

Mộ Từ trốn sau gốc cây đào khẽ giọng gọi Chiểu Thục, dường như sau mọi cố gắng của Mộ Từ thì Chiểu Thục đã nghe thấy.

Nghe thấy nhưng không nhìn thấy cũng vô dụng.

Đài Chiểu Thục đưa mắt nhìn xung quanh Ngự Hoa Viên sau đó cứ nghe thấy có ai liên tục gọi mình nhưng lại không thấy bóng dáng, y có chút hoảng sợ liền chạy đến chỗ của dì Tế Tư: ” Dì Tế Tư, Ngự Hoa Viên này lúc trước chắc có nhiều người chết lắm nhỉ? “

– Sao con lại nói vậy?

– Con nghe thấy có ai cứ gọi con nhưng con chả thấy ai!

Sau khi nghe thế Tế Tư lại chợt nhớ đến quả thật Ngự Hoa Viên lúc trước đã có người từng đến đây để treo cổ tự sát, cả hai đưa mắt nhìn nhau sau đó nhanh chóng mang số hoa đào ít ỏi mình mới nhặt được mà ra về.

Trước khi ra khỏi Ngự Hoa Viên, Chiểu Thục dở khóc dở cười nói: ” Ôi có ma kìa, hihi thật đáng sợ nhỉ dì Tế Tư ” ( :v )

– Con im đi!

Mộ Từ sau đó nhìn theo bóng lưng của Chiểu Thục dần dần khuất khỏi tầm mắt của mình: ” Trên thế gian này lại có nữ nhân đần độn thế này cơ à? ” rồi y không khống chế được bản thân mà tự cười.

Tối hôm đó, trăng tròn toả sáng cả một bầu trời, cơn gió đông cứ vậy mà chầm chậm thổi qua từng khe cửa, từng ngóc ngách của An Lạc Phủ.

Chiểu Thục dường như đã quên bén mất lời hứa của mình và Hãn Quân lúc sớm chiều, y mặc bộ y phục ngủ màu trắng, đang ngồi trước gương để chải tóc và tẩy trang dường như chuẩn bị đi ngủ, y không biết rằng ở đâu đó trong An Lạc Phủ có một nam nhân đang kiêng nhẫn chờ nàng.

Chiểu Thục từ bàn trang điểm từ từ tiến lại chiếc giường của mình sau đó tắt nến đi ngủ, trước khi thổi nến, Đài Chiểu Thục còn tự hỏi: ” Hình như mình đã quên mất thứ gì đó thì phải? ” rồi lại vô tư mặc kệ sự đời mà đi ngủ.

Nam nhân đợi nàng trong thư phòng cứ sốt ruột từng canh giờ, tuy nói là đang đọc sách nhưng tâm trí đã để trong con chữ đâu? Y đang nghĩ đến nét mặt của Chiểu Thục lúc vừa nghe y nói đến việc tới thư phòng của Hãn Quân ngủ, gương mặt đỏ hồng ấy của Chiểu Thục đáng yêu đến ngọt người.

– Ta biết nàng căng thẳng, nhưng nàng có cần căng thẳng đến những 5 canh giờ không?

Trong lòng của Hãn Quân vừa vui, vừa lo lắng, vừa căng thẳng.

Y vui rằng cuối cùng mình cũng tìm được nữ nhân đã làm y phát giác ra được cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố. Và cuối cùng hôm nay y cũng có thể độc chiếm nữ nhân đó cho riêng mình.

Y căng thẳng vì đây là lần đầu của mình và nàng, y không biết liệu bản thân có làm tốt hay không?

Y lo lắng vì xung quanh y kẻ thù đầy rẫy như cỏ trong thảo nguyên, y không biết trên đường đến đây Chiểu Thục có xảy ra bất trắc gì không?

Nghĩ đến đây, nỗi lo lắng của Hãn Quân lại dâng trào.

Hãn Quân vội cầm theo thanh kiếm của mình tức tốc chạy đến Hiên Viên và xông vào thư phòng của Chiểu Thục.

Căn phòng tối đen như mực.

Đằng Hãn Quân đi quanh phòng trong tư thế phòng thủ với thanh kiếm mà chậm rãi tiến đến chiếc giường ngủ của Chiểu Thục.

Đôi bàn tay nổi đầy gân xanh ấy đang dùng tốc độ chậm nhất có thể chạm tới chiếc chăn đang che đi cơ thể và con người của Chiểu Thục, cuối cùng y cũng mở được chiếc chăn ra.

Là một nữ nhân đang say trong giấc ngủ.

Y phục xộc xệch đến độ hở cả phần eo nhỏ bé của nàng, trong bóng đêm, gương mặt của Hãn Quân lại đỏ đến kì lạ.

Đằng Hãn Quân bỏ thanh kiếm xuống sau đó kéo y phục của Chiểu Thục lại rồi đắp chăn cho y, Hãn Quân cẩn thận vuốt ve và ngắm nhìn gương mặt của Chiểu Thục mặc dù trong bóng tối u mờ rất khó nhìn thấy rõ được gương mặt đang ngủ say của nàng nhưng sau đó trong đầu của Hãn Quân lại một đoạn kí ức đẹp ùa về.

Lúc đó Đằng Hãn Quân vừa mới từ núi Tây Khâu trở về An Lạc Phủ thì vô tình nghe thấy một cung nữ hầu hạ bên cạnh của Đãn Giai Uyển nói rằng Mộ Từ bắt được một ma nữ từ Ma Cốc trở về đang thẩm tra ở Tập Cương, điều này đã kích thích sự hiếu kì bên trong con người của Hãn Quân.

Đằng Hãn Quân liền vội vã chạy đến Tập Cương để xem kịch.

Đứng bên ngoài Tập Cương, Hãn Quân nhìn thấy một nữ nhân không được mấy cao, không được mấy phần ốm nhưng nữ nhân ấy lại có một đôi mắt trong trẻo, dường như trong đôi mắt ấy không có thù hận, không có nỗi đau, càng không có tổn thương.

Trong đôi mắt ấy của nàng chỉ ngập tràn ánh nắng và sự vui vẻ, Đằng Hãn Quân đã vì đôi mắt ấy nhất thời đã động lòng.

Vốn dĩ hắn cứ nghĩ trong toàn bộ kế hoạch này sẽ không có gì làm hắn thay đổi, trong cuộc đời của hắn nhất định sẽ không yêu bất kì nữ nhân nào.

Nhưng không ngờ, một chốc nhìn nàng lòng lại động tâm dao!

Có thể nói, Đằng Hãn Quân đã yêu Chiểu Thục từ cái nhìn đầu tiên.

Hắn nhìn cô đang ngủ say, khẽ giọng nói: ” Đắng cay của thế gian này ta nhận phải, ta chỉ muốn trả lại cho nàng những mật ngọt của thế gian. “

Về sau, hắn lại nhận được một mật báo nói rằng có mật thám của Đãn Giai Uyển đang ở trong An Lạc Phủ, người đầu tiên Đằng Hãn Quân nghĩ đến chỉ có tiểu Thục!

Mọi thứ diễn ra đã quá trùng hợp, Chiểu Thục vừa đến thì lập tức nhận được tin báo rằng có mật thám, Hãn Quân không thể không nghi ngờ Thục nhi.

Nhưng sau tất cả, Hãn Quân đã một lần tin tưởng Chiểu Thục.

Hắn phái một thân tín theo bên cạnh Thục nhi để âm thầm quan sát, không lâu sau lại nhận được thông tin Đãn Giai Uyển đang truy sát nàng, trong lòng y dường như đã vứt xuống được một hòn đá nặng nề đang đè ở trong lòng. Vừa định vào Ngự Hoa Viên để giải vây cho Chiểu Thục thì không ngờ lại nhìn thấy một nữ nhân mặc y phục màu trắng đang đứng trên mái tường mang theo cơn gió đông nhè nhẹ mà liều mạng nhảy xuống dưới.

– Nhìn nàng bị thương, ta không chịu được!

Đằng Hãn Quân sau khi đã ngắm nhìn Chiểu Thục xong lặng lẽ rời khỏi phòng của y.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng, Đằng Hãn Quân lại chợt suy nghĩ:

– Không đúng?! Nàng ấy đã hứa với ta là sẽ đến thư phòng của ta ngủ, vậy sao ta lại phải ra về?

– Không đúng?! Ta có tư cách ở lại thư phòng của nàng ấy mà nhỉ???

Sau đó y trở lại vào phòng, dáng vẻ khi yêu của Hãn Quân lại trở nên ngốc đến lạ thường.

Đằng Hãn Quân bước ngắn bước dài nhanh chóng tiến đến giường của Chiểu Thục rồi cởi đôi hài của mình ra, lợi thế của đôi chân dài là chỉ cần một bước là có thể bước vào phía trong giường.

Đằng Hãn Quân lén liếc nhìn xem Chiểu Thục có bị đánh thức không, nhưng sau đó thấy Chiểu Thục vẫn nằm ngủ như chết y liền tự thán phục bản thân: ” Ta không sinh ra trong hoàng tộc thì ta cũng không thiếu nghề để tự nuôi sống bản thân, ví dụ như trộm vặt hoặc trộm sắc, đặc biệt là rất giỏi trộm sắc của nữ nhân đáng yêu giống nàng! Hí hí. ”

Đêm nay trăng thanh gió mát, từ lúc nào mà cả hai đã ôm nhau ngủ như một đôi phu thê thực sự mất rồi?

Hơi thở của cả hai đã từ lúc nào mà đã hoà chung một nhịp?

Cơ thể của cả hai đã từ lúc nào mà đã dính vào nhau chỉ cách mỗi lớp vải của y phục?

Lời hứa này của Đài Chiểu Thục là tạm thời hay vĩnh viễn đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN